Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 8



Thời gian không còn sớm nữa, Trác Uẩn chính thức nói lời tạm biệt với hai vợ chồng nhà họ Triệu, Triệu Tỉnh Quy vẫn kiên trì muốn đưa cô ra tận cửa.

Trác Uẩn đổi giày ở thềm cửa, Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm chân cô. Cô không đi tất, vẫn như lần trước chân trần xỏ vào đôi giày crocs màu hồng phấn. Đây là lần đầu tiên Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy, anh càng cảm thấy thú vị.

Trác Uẩn thấy anh nhìn chằm chằm vào giày mình, bèn hỏi: “Cậu sao vậy?”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Cô giáo Trác, bình thường chị cũng mang đôi giày này đi học sao?”

“Đúng vậy.” Trác Uẩn bất chấp trả lời, “Loại giày này rất thoải mái, cậu đã từng đi thử chưa?”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Chưa từng.”

Trác Uẩn nói: “Vậy sau này cậu cũng có thể thử xem, mùa hè đi loại giày này rất thoáng khí, đi đường cũng không nhức mỏi.”

Triệu Tỉnh Quy không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cô.

Trác Uẩn lập tức hiểu ra câu nói của mình ngu xuẩn đến mức nào, cô xấu hổ khó chịu đến mức vội quay đầu đi.

Triệu Tỉnh Quy cũng không có phản ứng đặc biệt gì, cửa đã mở, hai tay anh điều khiển bánh xe để bánh trước nâng lên, qua khỏi ngạch cửa, anh lại tiếp tục xoay bánh xe để đi ra ngoài. Bánh lớn của xe lăn khi qua ngạch cửa hơi chênh vênh, làm Trác Uẩn nhìn cũng muốn lộn nhào theo.

Ngoài cửa lớn có một bậc tam cấp, hướng về phía cửa lớn có một hàng lan can, lầu dưới có một tầng hầm, tầng một được xem là một tầng trên không, từ cửa lớn muốn đi xuống sân phải đi qua mấy bậc thang.

Triệu Tỉnh Quy không thể đi xuống, chỉ đứng nhìn Trác Uẩn đang ngó nghiêng xung quanh, giải thích: “Chỗ phòng bếp có một cửa sau đã được tu sửa thành một sườn dốc nhỏ, ngày thường tôi đều đi từ bên kia xuống.”

“À.” Trác Uẩn ra vẻ đã hiểu: “Tôi về đây, cậu vào nhà đi.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô với ánh mắt sáng ngời: “Cô giáo Trác, buổi tối ngày mai tôi chờ chị.”

Trác Uẩn thật sự muốn quỳ lạy anh, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Tôi biết rồi! Tôi đã nói đến thì nhất định sẽ đến.”

Triệu Tỉnh Quy nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu chị cảm thấy quá nhàm chán thì có thể mang sách vở đến đây để làm, tôi sẽ không quấy rầy chị, chị cũng có thể mang laptop đến, nếu buổi tối chị có tiết thì có thể xin nghỉ.”

Trác Uẩn: “…”

Triệu Tỉnh Quy giống như nghĩ tới chuyện gì đó, anh cúi đầu chuyển tầm mắt, không được tự nhiên nói: “Chắc chị cũng chưa hẹn hò yêu đương gì đúng không, là chính chị tự viết, chị chưa yêu đương gì.”

Trác Uẩn á khẩu không trả lời được, cậu nhóc này chặt hết đường lui của cô rồi.

Cô không muốn tiếp tục đứng ở đây đưa tiễn lưu luyến mười tám tiếng đồng hồ với Triệu Tỉnh Quy nữa, bèn vội vội vàng vàng rời khỏi tòa biệt thự.

Lúc xoay người chuẩn bị đóng cổng lại, Trác Uẩn ngước mắt nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy vẫn ngồi trên xe lăn dừng trên bậc tam cấp, hai tay đan xen bám trên thành lan can, ngồi ở xa xa phất tay với cô.

——

Cổng đóng lại, Triệu Tỉnh Quy cũng không vội vã vào trong nhà, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cảm nhận không khí ngột ngạt oi bức cuối mùa hè, lại nghiêng đầu nghe tiếng ve kêu xung quanh một lát mới sực nhớ, anh đã rất lâu rồi không để ý mỗi mùa lại cho người ta một cảm giác khác nhau.

Mùa hè, mùa thu, mùa đông năm trước và mùa xuân năm nay, anh vẫn luôn ở trong bệnh viện. Cuối xuân đầu hè anh mới xuất viện trở về nhà. Lúc về nhà thì đã là mùa hè rồi. Ngoại trừ đi đến bệnh viện phục hồi chức năng, hầu như anh không đi đâu cả. Anh vẫn luôn ở nhà chờ đợi đến cuối tháng Tám để cùng mẹ đến trường bàn bạc chuyện nhập học trở lại.

Thời gian trôi thật nhanh, một năm rưỡi cứ như vậy đã trôi qua, mùa hè này cũng sắp kết thúc rồi.

Hồ Quân Kiệt và Lâm Trạch đều đã lên lớp 12, mà anh vẫn phải học lại lớp 10.

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, hai tay sờ lên hai cẳng chân không có cảm giác của mình, bắp đùi mềm nhũn vô lực, so với trước kia khi còn khỏe mạnh rõ ràng đã gầy hơn một vòng. Anh nhìn chằm chằm chân mình một hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó mới di chuyển xe lăn đổi hướng quay vào trong nhà.

Bên bàn ăn, Triệu Vĩ Luân vừa ăn mì xong, còn đang uống canh, Phạm Ngọc Hoa ngồi đối diện ông ấy, thấy con trai trở vào nhà thì cười nói: “Thật hiếm khi thấy con tích cực như vậy.”

Triệu Vĩ Luân nói: “Em không thấy vẻ mặt của thằng bé lúc xuống lầu đâu, mặt đỏ tai hồng, may mà anh biết nó vừa học một buổi với gia sư xong, chứ không biết thì còn tưởng nó vừa hẹn hò với con gái nhà người ta đấy.”

Phạm Ngọc Hoa che miệng cười một tiếng, Triệu Tỉnh Quy đen mặt chuyển xe lăn nhanh chóng rời đi, không nói lời nào vào thang máy đi lên tầng 3. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

“Thằng nhóc ngốc.” Triệu Vĩ Luân đặt bát mì xuống bàn, nhớ tới cảnh tượng hồi nãy thì vẫn cảm thấy vô cùng thú vị: “Ngọc Hoa, anh thấy hình như Tiểu Quy rất thích cô giáo Trác kia, vừa rồi em có thấy nó cười không? Lâu lắm rồi anh không thấy thằng bé vui vẻ như vậy.”

“Cô giáo Trác xinh đẹp mà.” Phạm Ngọc Hoa nói: “Là gia sư mà Tiểu Quy tự mình chọn đấy. Nếu chuyện này lão Miêu không kiến nghị thì có lẽ vẫn chưa giải quyết xong đâu.”

Bà ấy kể cho chồng mình nghe nguyên nhân kết quả của chuyện tuyển gia sư này, Triệu Vĩ Luân nghe xong thì vui vẻ, Phạm Ngọc Hoa cũng không nói đùa nữa, chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa Tiểu Quy sẽ trở lại trường học, em thật ra vẫn rất lo lắng, sợ nó không thích ứng được với môi trường trong trường học, sợ nó phải chịu uất ức. Em thấy bản thân nó cũng hơi khẩn trương, nếu có thể có người trò chuyện với nó mỗi tối thì cũng khá tốt. Cũng không biết Tiểu Trác có thể kiên trì được bao lâu, nhưng dù sao thì Tiểu Quy… cũng không giống với những đứa nhỏ khác. Vừa rồi em nghe ý của Tiểu Trác, hình như ngày mai con bé không muốn tới.”

“Chẳng phải đã đồng ý tới rồi sao? Chắc là hai người trẻ tuổi đùa giỡn nhau thôi. Em đừng lo lắng quá.” Triệu Vĩ Luân an ủi vợ mình: “Có một số việc có lo lắng cũng vô dụng, chuyện đã như vậy rồi, chúng ta phải nhìn theo chiều hướng tốt. Anh thấy sau khi về nhà Tiểu Quy vẫn có thể điều tiết cảm xúc khá tốt, trở lại trường đi học là chuyện sớm muộn thôi.”

“Đúng không? Anh cảm thấy như vậy sao?” Phạm Ngọc Hoa lắc đầu thở dài: “Em lại không cho là như vậy. Tiểu Quy có thói quen che giấu cảm xúc, trước kia nó là một đứa trẻ kiêu ngạo biết bao, hiện tại biến thành như vậy, đâu dễ dàng cảm thấy thoải mái được? Em chỉ sợ nó quá áp lực nhưng lại không muốn làm chúng ta lo lắng, cho nên mới tỏ ra thản nhiên như vậy. Anh dùng đầu ngón chân nghĩ lại là biết, nó sao có thể dễ dàng buông xuống được?”

Triệu Vĩ Luân nhìn vợ mình buồn bã, trong lúc nhất thời không biết an ủi như thế nào, ông ấy dứt khoát thay đổi đề tài: “Đúng rồi, cô giáo Tiểu Trác này, anh nhìn cách ăn mặc của con bé, có phải hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn không? Là một cô gái nông thôn sao?”

‘Trác Lợi Hà’ là do em họ Đinh Hồng của Triệu Vĩ Luân giới thiệu tới, cho nên cũng biết được một vài thông tin cá nhân của cô ta, Phạm Ngọc Hoa cũng tin tưởng không nghi ngờ gì.

“Hình như là vậy, cũng không tính là nông thôn, quê ở thị trấn trên.” Phạm Ngọc Hoa nói: “Bố con bé bán rau ở chợ, mẹ thì không đi làm gì, con bé cũng là một đứa trẻ vất vả.”

Lúc này, ‘đứa trẻ vất vả’ Trác Uẩn đang hít thở một bụng không khí mới mẻ, cô bước nhanh trên vỉa hè của khu biệt thự. Hai giờ chịu đựng làm cho cô thậm chí nảy sinh một cảm giác bản năng muốn chạy trốn. Cô chỉ muốn chạy về phòng tìm Tô Mạn Cầm để kể khổ, thuận tiện hỏi cô ấy xem bây giờ rốt cuộc cô phải làm như thế nào.

Lúc đi qua phòng trực ban của bảo vệ vừa vặn thấy anh trai bảo vệ kia, lúc anh ta nhìn thấy Trác Uẩn thì vui vẻ nói: “Em được tuyển dụng rồi sao? Chúc mừng em!”

Trác Uẩn ngơ ngác nhìn anh ta.

Anh trai bảo vệ nói: “Chủ của căn C2 rất tốt bụng. Ông Triệu và bà Triệu đều là người rất dễ nói chuyện, em chỉ cần làm tốt, bọn họ nhất định sẽ không để em chịu thiệt đâu.”

Trác Uẩn khóc không ra nước mắt, giống như chạy trốn mà rời đi.

Một đường chạy về ký túc xá, lúc đứng trước cửa phòng 316, Trác Uẩn vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa thì cửa phòng đối diện mở ra, Trác Lợi Hà ngó đầu ra, vừa thấy người về là Trác Uẩn thì lập tức chạy ra: “Trác Uẩn!”

Đối mặt với người khởi xướng chuyện này, Trác Uẩn thật sự không thể cho cô ta sắc mặt tốt được: “Làm sao?”

“Giải quyết được chưa? Có cần phải đi lần nữa không?” Trác Lợi Hà lùn hơn Trác Uẩn nửa cái đầu, cô ta ngửa mặt mong chờ nhìn cô: “Tớ vẫn luôn chờ cậu trở về đấy. Lúc nãy tớ nhắn tin không thấy cậu trả lời, tớ phải đi báo cáo với cô giáo Đinh rồi.”

Thấy sắc mặt Trác Uẩn suy sụp, Trác Lợi Hà dần phát hiện ra có gì đó không thích hợp, hoảng sợ hỏi: “Sao vậy? Cậu không giải quyết được sao?”

Trác Uẩn: “Ừ, ngày mai vẫn phải đi lần nữa.”

“Vì sao?!” Trác Lợi Hà nghĩ không ra, hỏi lại: “Chẳng phải đã nói là làm hỏng luôn sao? Chỉ cần nói cậu không làm được vị trí gia sư này, không đảm đương nổi, không có thời gian, cậu cứ nói như thế nào cũng được, tại sao vẫn không thể từ chối được thế?”

Trác Uẩn cẩn thẩn suy nghĩ lại, đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy tại sao cô vẫn không thể từ chối được chứ?

Cô rối rắm nói: “Tình huống… tương đối phức tạp, trong thời gian ngắn không thể nói rõ được.”

Trác Lợi Hà truy hỏi: “Phức tạp như thế nào?”

Trác Uẩn không muốn trả lời, Trác Lợi Hà chắc hẳn không biết tình hình thân thể của Triệu Tỉnh Quy. Không biết vì sao, Trác Uẩn lại không muốn nói cho cô ta biết.

“Tối mai tớ lại tới đó thử xem.” Trác Uẩn ủ rũ cụp đuôi nói, “Hôm nay mệt mỏi lắm rồi, cậu đừng thúc giục tớ nữa, để tớ suy nghĩ biện pháp.”

Ánh mắt Trác Lợi Hà lập lòe không vui hỏi lại: “Trác Uẩn, có phải cậu cố ý không?”

Trác Uẩn tức khắc nổi giận, chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống: “Cậu nói cái gì đấy? Tớ cố ý cái gì?”

“Chính miệng cậu nói với tớ sẽ từ chối công việc gia sư này, sẽ hoàn toàn phá hỏng, nhưng trên thực tế cậu lại cố ý biểu hiện thật tốt đúng không?” Trác Lợi Hà càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng là như vậy, “Hoặc chính cậu muốn tớ mất mặt trước mặt cô giáo Đinh! Hoặc cậu muốn kiếm được một vạn tệ! Nếu không thì sao? Chỉ cần cậu nói một câu ‘tôi không làm công việc gia sư này’, câu này khó khăn đến vậy sao? Tại sao lại không thể từ chối được chứ? Cậu muốn kéo dài để cô giáo Đinh biết chuyện này đúng không?”

“Cậu bị bệnh à?” Trác Uẩn tức muốn hộc máu, cô kéo kéo áo sơ mi đã thấm ướt mồ hôi: “Cậu nhìn xem tôi mặc thành dáng vẻ gì đây? Chỉ vì muốn phá hỏng chuyện này giúp cậu mà tôi phải chạy giúp cậu hai chuyến! Cậu cho rằng quận Tử Liễu rất gần sao? Ai thèm một vạn tệ của cậu chứ? Một cái túi của chị đây đã hơn con số này rồi! Được rồi, cậu nói là tôi muốn làm cậu mất mặt trước mặt cô giáo Đinh đúng không? Tôi đây đành phải thực hiện mong muốn của cậu rồi, ngày mai tôi không đi nữa! Tự cậu đi giải thích với Đinh Hồng đi! Thứ gì đâu không.”

Cửa phòng ngủ 316 mở ra, Tô Mạn Cầm ôm cánh tay tựa lưng vào cạnh cửa xem náo nhiệt, Trình Dĩnh và Viên Hiểu Yến cũng ngó đầu ra xem, mấy phòng ngủ bên cạnh cũng có người nhìn ra, người càng lúc càng nhiều, Trác Lợi Hà cảm thấy lúng túng.

Cô ta ôm lấy cánh tay Trác Uẩn lay lay mấy cái, nhỏ giọng nói: “Trác Uẩn, tớ xin lỗi, là do tớ quá nóng vội, chuyện kia… ngày mai cậu đi giúp tớ với, tớ… tớ cầu xin cậu, mau chóng từ chối chuyện này giúp tớ đi. Nếu cậu thật sự làm công việc gia sư này thì sớm muộn cũng sẽ bị lộ tẩy, nếu chuyện này lộ ra thì cả tớ và cậu đều không có lợi, cũng không biết cô giáo Đinh sẽ nhìn hai chúng ta như thế nào. Ôi… Tớ cũng không ngờ chuyện đi tới nước này, sớm biết vậy lúc trước tớ tự mình đi.”

“Sớm biết cái rắm!” Trác Uẩn chán ghét hất tay cô ta ra: “Tớ phải đi tắm rửa, cậu đừng làm phiền tớ nữa, ngày mai nhất định tớ sẽ giải quyết được việc này.”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong phòng ngủ, Tô Mạn Cầm lạnh mặt liếc Trác Lợi Hà một cái, ‘Phanh’ một tiếng đóng sầm cửa lại.

Trác Lợi Hà trầm mặt, thở phì phò trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ 316, Tô Mạn Cầm hỏi Trác Uẩn: “Sao lại thế này? Vừa trở về đã cãi nhau rồi. Vừa rồi nghe ý của Hà Hút Máu kia, chuyện tối nay cậu vẫn chưa giải quyết được sao?”

Trác Uẩn nhào tới ôm chầm lấy Tô Mạn Cầm, gào khóc một tiếng rồi nói: “Mạn! Tớ mệt mỏi quá!”

Tô Mạn Cầm vỗ vỗ vai cô: “Sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Dĩnh cũng hỏi: “Có phải người nhà kia làm khó dễ cậu không?”

“Không phải, người nhà kia rất tốt.” Trác Uẩn vẫn treo lơ lửng trên người Tô Mạn Cầm, lắc đầu nói: “Tớ không có việc gì, ngày mai lại nói tiếp, tớ đi tắm rửa trước đây.”

Trên đường trở về cô đã sửa chủ ý, không riêng gì Trác Lợi Hà, Trác Uẩn cũng không muốn nói tình huống của Triệu Tỉnh Quy cho người khác biết, cho dù là Tô Mạn Cầm, bạn thân cùng phòng của cô.

Đêm khuya, mọi người đều đã say giấc nhưng Trác Uẩn lại không ngủ được, cô nằm ở trên giường ôm chăn lăn qua lộn lại.

Cô mở di động vào Baidu, do dự một lát, tìm kiếm cụm từ ‘tổn thương tủy sống’ để xem rốt cuộc là như thế nào, ai ngờ cô vừa gõ xong bốn chữ này, vài câu hỏi liên quan đã nhảy ra.

Tổn thương tủy sống dẫn tới tê liệt phần dưới, có thể điều trị được không?

Người tổn thương tủy sống bị mất khống chế đại tiểu tiện thì phải làm sao?

Tổn thương tủy sống phải điều trị bao lâu thì khỏi hẳn?

Phương pháp điều trị tổn thương tủy sống.



Còn có một câu hỏi nữa: Người bị tổn thương tủy sống dẫn đến khả năng của nam giới bị trở ngại có thể hồi phục được không?

Trác Uẩn: “…”

Cô buồn bực nằm trên gối, trong đầu không ngừng hiện ra khuôn mặt xanh xao của người thiếu niên gầy gò. Khi cậu nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp đó lúc thì lạnh như băng, lúc thì nóng bỏng khó tả.

A a a! Ông trời ơi! Trác Uẩn gào thét trong lòng, đây là là loại nhân sinh đau khổ gì thế này!