Ngày Tàn

Chương 67: Có phải sẽ bền bỉ hơn không?



Không phải đêm nào Hứa Úy cũng dã man như vậy, nhưng nói thật thì Trình Kiến rất thích cảm giác này. Mỗi lần cô ân ái với Hứa Úy, trong lòng đều cảm thấy khó quên. Cô có thể nhớ rất rõ mỗi một phản ứng của anh trên giường, đến từng câu từng chữ đã nói cũng không sao quên được.

Có trí nhớ quá tốt cũng là một vấn đề.

Cơ thể cô nóng như lửa, đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng. Pheromone alpha của Hứa Úy bao phủ cô, có vẻ như mỗi lần bị anh đâm thọc, cảm giác của Trình Kiến với pheromone lại mãnh liệt hơn đôi phần, vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi sắt thép sắc bén nhuốm màu tình dục trên người anh.

Cũng như mọi omega, cơ thể của Trình Kiến rất dễ xuất hiện phản ứng dâm đãng, chẳng hạn như lúc beta bình thường bị đ*t, mặt có thể không đỏ, đầu v*, dái tai, thậm chí âm đ*o của họ cũng rất khó có phản ứng nhạy cảm. Nhưng biểu hiện của cô thì rất nguyên thủy, cơ thể vừa nổi phản ứng, má và tai đã lập tức ửng đỏ màu lên đỉnh, gần như mỗi một tấc da đều là chỗ nhạy cảm chứ đừng nói đến những nơi có tính cám dỗ cực mạnh với alpha như núm vú, dái tai và gáy.

Mới đ*t cô vài cái cô đã ướt đầm đìa, vẻ mặt và tiếng rên đều dễ dàng làm người ta thương yêu. Hứa Úy nhìn vị trí hai người giao hợp dưới thân, ngọc hành của anh nằm trọn trong lối kín mềm mại của cô. Vùng đất ấy ngập nước, chỉ mình anh mới có thể hoàn toàn cắm vào, mặc sức xằng bậy với cô.

Trình Kiến bị Hứa Úy vừa cắm vừa xoa âm vật, cả người đều trong trạng thái nhạy cảm cao độ. Cô hỏi, hơi rầu rĩ: “Sau… Sau này, không phải đêm nào cũng phải làm đâu chứ?”

“Không muốn à?” Hứa Úy nhìn vẻ mặt cô, dùng móng tay đã cắt tỉa gọn gàng của ngón cái gẩy nhẹ âm vật cô, kích thích quá mãnh liệt, Trình Kiến không nhịn được nghiêng đầu bụm miệng.

“Không phải, mà là… Ưm, ban ngày phải rèn luyện.”

Cô dừng lại một lúc lâu mới có thể thoát khỏi khoái cảm bén nhọn đó. Hứa Úy rút vật cứng ra khỏi cơ thể cô, rồi đẩy cô hơi nghiêng đi, nâng đùi phải của cô dậy, để cô nghiêng người đón nhận xâm nhập của anh.

Thần tốc rút cắm hết cú này sang cú khác, đâm cho Trình Kiến không khỏi nắm chặt ga giường. Chỉ cần có Hứa Úy ở trên giường cùng mình, cái cô cảm nhận được nhiều nhất chính là cảm giác cơ thể bị đâm xỏ ướt rượt mồ hôi.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng Hứa Úy là một người cấm dục không cần phát tiết tình dục, ai ngờ người này tìm được cửa trút rồi lại có biểu hiện như thế.

Nào phải anh không có nhu cầu, căn bản là xưa nay anh luôn kiềm nén mình một cách biến thái, bây giờ đã có con đường hợp lí để giải quyết tình dục, mình chỉ có thể bị anh đè ra đ*t, muốn chạy cũng chẳng thoát được.

Tóc mái bết lên mặt, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, Trình Kiến đưa lưng về phía anh bị anh đè trên giường nện, ngón tay anh thò xuống vân vê âm vật cứng rắn của cô, miệng còn ngậm vành tai và dái tai cô.

“Có sợ rèn luyện không?”

Đang làm chuyện hạ lưu này thế này mà còn có thể dùng giọng nghiêm trang nói chuyện với cô như vậy, Trình Kiến chổng mông rên rỉ dưới thân anh, cặp mông trắng trẻo va chạm với bụng anh, không ngừng phát ra tiếng bốp bốp. Cô hổn hển đứt quãng, mồ hôi kết hợp với đôi mắt nai ướt át của cô, nom như bị đ*t đến chảy nước mắt vậy.

“Em sợ thí nghiệm của em không tốt.” Trong lòng Trình Kiến vẫn căng thẳng, cô cam kết sẽ cho Hứa Úy thấy được thành quả nghiên cứu của cô, nhưng nếu mình không đạt được cường hóa về mặt sức khỏe thông qua rèn luyện thì có phải là chứng minh ngược lại rằng thí nghiệm của mình thực chất đã thất bại không?

Dù là để chứng minh điều này, cô cũng không thể chịu thua. Điều này không chỉ đơn thuần là tăng cường thể lực cho mình mà hoàn toàn có thể coi là một cuộc thí nghiệm.

Hứa Úy ôm eo cô bế lên, để cô ngồi trên ngọc hành của mình, quỳ trên giường, từ đằng sau vòng một tay nắm vú cô, tay còn lại mơn trơn bắp đùi trơn láng của cô.

Anh nhún mạnh, còn chưa đ*t được mấy cái, Trình Kiến đã nhũn ra tựa vào lòng anh. Hứa Úy nhìn sườn mặt cô, liếm dái tai cô, “Đêm nào cũng làm chuyện này, bên dưới của em có khi nào sẽ chịu đ*t bền bỉ hơn không?”

Trình Kiến đỏ mặt sắp nhỏ ra máu, cô không ngờ Hứa Úy sẽ nói với cô những lời như vậy, nhất thời nghiến răng không phát ra được một tiếng rên rỉ nào, chỉ có thể hầm hừ thở dốc theo tiết tấu của anh.

“Đừng đem mọi thứ ra làm thí nghiệm như thế, em tham dự huấn luyện chỉ là để sức khỏe mình tốt hơn, còn kết quả thế nào, chỉ cần em cố gắng là được, không có gì phải nuối tiếc hết.”

Anh ôm siết người cô, ngón tay vê nắn vú cô. Trình Kiến muộn màng nhận ra hình như anh đang dùng một cách khác để an ủi mình. Lòng cô mềm như bánh quy ngâm nước, đâm cái là vỡ, nhũn người tựa lên vai Hứa Úy, ngẩng đầu ngắm sườn mặt anh tuấn của anh, bên dưới ngậm ngọc hành của anh, nũng nịu hỏi: “Vậy anh sẽ giúp em chứ?”

“Muốn anh giúp thế nào?”

Ở trên giường, Hứa Úy rất dễ thương lượng, nhưng đó là sự đối đãi đặc thù chỉ mình Trình Kiến có quyền hưởng, không chỉ vậy, sự dịu dàng của anh, sự kiên nhẫn của anh, mọi săn sóc quan tâm của anh đều là thứ chỉ mình cô mới được chứng kiến.

“Anh không được mắng anh, em có làm kém anh cũng không được mắng em, không được hung dữ với em.”

“Anh sẽ không như vậy.” Anh cất tiếng đáp, Trình Kiến chống tay xuống ga giường bò về phía trước mấy phân, ngọt hành ướt át tuột ra khỏi lối kín của cô. Cô chống nửa người trên đẩy Hứa Úy ngã xuống giường, mình thì dạng chân ngồi lên bụng anh, tay thò ra sau, đỡ ngọc hành vểnh cao của anh, tìm đến cái lỗ nhỏ đã được khai phá một trận, cắm vào.

“Có anh ở bên thật tốt.” Trình Kiến nằm sấp trên người anh, đỏ mặt chậm rãi nhún mông. Cô rất muốn dính khít thân mật với anh như vậy, vừa thoải mái vừa có cảm giác hai người kết nối chặt chẽ, như là sở hữu lẫn nhau cơ thể của đối phương vậy.

Cô ngẩng lên nhìn anh, mắt sáng rỡ, “Em nhất định sẽ luyện tốt sức khỏe nhanh nhất có thể.”

Hứa Úy nhìn cô, thoáng chần chừ, đưa tay đỡ mông và lối kín của cô đang chìm giữa hông mình, một cánh tay vận sức đỡ mông cô lên xuống.

“Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, không được sốt ruột.” Giọng điệu Hứa Úy tăng thêm vài phần trách mắng, “Em mà nghĩ như vậy thì cũng chỉ cho em rèn luyện nửa ngày thôi.”

“Hả?” Trình Kiến hơi bối rối, “Sao chỉ có chừng đó?”

Mới nãy cô còn nghĩ, ngày mai rèn luyện cả một ngày, trở lại nhất định sẽ mệt lắm, có khi nào buổi tối sẽ không thể thân mật với anh được không… Nhưng chắc chắn Hứa Úy sẽ không vì việc này mà chỉ huấn luyện nửa ngày.

“Em không theo kịp cường độ huấn luyện ở đây là một chuyện, buổi chiều cũng không chỉ để em nghỉ ngơi mà anh còn định dẫn em đến xưởng công binh nữa, còn nhớ mấy mô hình thí nghiệm em cho anh xem lần trước không?”

Lời Hứa Úy không làm Trình Kiến có phản ứng gì quá lớn, vì hiện giờ cô đang đỏ lựng mặt ngồi trên người anh, bị anh nắm mông đ*t, rõ ràng là lên trên mà cô vẫn chẳng có quyền chủ đạo gì trước anh, trong vùng kín mỏi nhừ.