Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 451: Nghỉ đông, bốn người lữ hành 4



                      Chương 451: nghỉ đông, bốn người lữ hành 4

Edit: Bỉ Ngạn

Mẹ Điềm Tâm như thể mỗi ngày đều có việc để làm vậu, ví dụ như đi siêu thị mua sắm đồ tết lại, trong nhà tổng vệ sinh lại, đi dạo phố mua sắm lại đồ tết, cùng ba Điềm Tâm đi nhuộm tóc nữa, muốn Điềm Tâm cùng mình đi làm tóc nữa.

Điềm Tâm ban ngày về cơ bản đều bị an bài thỏa đáng, buổi tối lại đi đi lại lại thăm hỏi đủ loại nhân thích, đợi đến lúc mọi chuyện kết thúc, thì đã là 10 giờ tối, cũng tới rồi nên sắp xếp thời gia tắm gội và lăn vào giường đi đánh cờ với chu công.

Nhoáng một cái, mấy ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này, Điềm Tâm ngay cả một cơ hội liếc mắt với Trần Diệc Nhiên cũng không có.

Lại ngẩng đầu nhìn chính ba mẹ mình cả ngày bận bận rộn rộn, nội tâm Điềm Tâm nổi lên đấu tranh tư tưởng, hai người một đôi lão phu thê, vậy mà mỗi ngày vẫn dính lấu nhau, hà cớ gì cho chúng con thời gian gặp nhau hẹn hò a??

Chỉ tiếc, Điềm Tâm còn chưa kịp phàn nàn, mẹ cô đã đem rửa sạch mấy món đồ chơi nhét vào tay cô nói: “Mau đem đặt những món đồ này lên, liền phóng tới chiếc giường không ta cho con ngủ tiếp, nên nhét vào trong ngăn tủ đi, đừng làm cho khắp nơi đều là đồ chơi.”

“Nga……” Điềm Tâm hậm hực nhận lấy mấy món đồ chơi từ tay mẹ rồi quay về phòng.

Hôm nay là thứ Bảy, cô vốn dĩ còn tưởng sáng hôm nay Trần Diệc Nhiên sẽ bồi cô đi chơi, không nghĩ tới tên kia đã phát một cái tin nhắn lại, nói mình buổi chiều muốn bồi cha mẹ thăm người thân, không thể đến đón cô.

Điềm Tâm cả người đều tản ra một loại hơi thở “Ta không vui”, vậy mà ngoài miệng lại chỉ có thể nói “Vậy anh đi đi”, sau đó liền tắt điện thoại.

Giờ này khắc này cô đặt mình nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái, nhìn con teddy bear đặt ở đầu giường kia, kìm không được buồn bực, “Trần Diệc Nhiên a Trần Diệc Nhiên, rõ ràng đều đã là nghỉ đông, muốn gặp mặt anh, so đi học lúc đi học còn khó hơn nhiều??”

Hỏi xong những lời này, trong phòng đột nhiên tản ra một trận trầm mặc.

Tay Điềm Tâm chống cằm, nằm lỳ trên giường, buồn phiền mà thở dài một cái, cô rõ là bệnh tâm thần, lại cùng với một món đồ chơi trò chuyện.

“Leng keng —— leng keng ——” chuông cửa nhà cô đột nhiên vang lên.

Điềm Tâm lười biếng trở mình, lằm lỳ trên giường, nhìn trần nhà, bất giác không nghĩ đến chuyện rời giường.

Lại là người thân thích nào đến thăm hỏi đây, từ đầu kỷ nghỉ của cô tới giờ, người thân thích đến hỏi thăm không ngày nào dừng lại cả, mỗi lần có người đến là lại hỏi cùng một câu, ở trường học thế nào a, thành tích thế nào a, có hay không có bạn trai a.

Mẹ nó, thật phiền.

Điềm Tâm nhắm mắt lại, nghe từ chỗ cửa truyền đến từng đợt hàn huyên thanh âm, trong lòng lại là một trận tâm phiền ý loạn.

Này còn chưa có đên lễ mừng năm mới đâu a, liền đến chỗ thăm người thân, thật muốn đến lễ mừng năm mới, các người còn phải đi lại một lần, chẳng lẽ không cảm thấy phiền sao?

Điềm Tâm lại nằm lỳ trên người trong chốc lát, xung quanh cũng là không có việc gì, dứt khoát liền lại ngồi dậy, với tay xách lấy con teddy bear ở đầu giường, dùng sức nhéo nó khuôn mặt, rầu rĩ nói: “Thăm người thân, thăm người thân, các ngươi đều đi ra ngoài thăm người thân, Trần Diệc Nhiên thối, chẳng lẽ không thể tới đây thăm ta một lần sao, nói cho cùng, hai nhà chúng ta cũng thuộc hàng thân thích a! Hừ!”

Điềm Tâm niết khuôn mặt đáng thương của teddy bear xong nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại thuận tay hàng hạ nói đủ loại hình.

“Anh đây không phải là tới thăm em sao??” Chỗ cửa phòng Điềm Tâm, đột nhiên truyền đến một loại âm thanh, ngay sau đó một đạo giọng nam trầm thấp quen thuộc, vui vẻ thoải mái ở chỗ cửa vang lên.