Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 442: Ngươi còn muốn sao 3?



              Chương 442: Ngươi còn muốn sao 3?

Edit: Bỉ Ngạn

Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn trương biểu tình nhìn hắn.

“Đừng lộn xộn.” Trần Diệc Nhiên trong thanh âm mang theo một tia áp lực, hướng tới Điềm Tâm thấp giọng nói.

Cơ thể Điềm Tâm cứng đờ, ngọ nguậy mãi vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

Trần Diệc Nhiên ôm Điềm Tâm, đem đầu mình chôn ở nàng cổ của cô, lợi dụng mà hôn hôn, phảng phất như là hời hợt vậy, có một chút không thỏa mãn, vừa dịu dàng lại từ tốn.

Điề Tâm cảm giác được hơi thở ấm áp của anh  phun ở trên làn da của mình, trên người anh một hương vị lạnh quen thuộc tha thiết vây quanh mình, hai thân thể cùng hòa hòa quyện vào nhau, có một loại cảm giác thân thiết lạ thường.

“Ân…… Ngươi đừng làm bậy.” Điềm Tâm nhịn không được duỗi tay đấm đấm hắn, nhẹ giọng nói.

“Không cho người ăn, ngay cả thân một chút cũng không thể?” Trần Diệc Nhiên thanh âm trầm thấp mà áp lực hướng tới Điềm Tâ rầu rĩ hỏi.

“Cái này……” Điềm Tâm nhất thời cảm thấy có chút chột dạ.

Trần Diệc Nhiên liền thừa dịp nàng chột dạ, lại quang minh chính đại lại hôn vào cổ cô.

Một loại cảm giác tê dại theo cổ cô dọc xuống dây thần kinh chậm rãi lan truyền đến toàn thân, như vừa mới nỗ lực hết sức, cô cảm giác tay chân mình mềm nhũn dường như không còn chút sức lực nào.

“Nhiên…… Ca ca……” Điềm Tâm hơi thở hổn hển, trong thanh âm mang theo một chút nũng nịu, thấp thấp mà gọi tên của anh.

Trần Diệc Nhiên đôi mắt hơi trầm xuống, một cái xoay người, đem Điềm Tâm đè ở dưới thân.

Đôi môi khóa chặt môi anh đào nhỏ nhắn của cô, di chuyển lưỡi tiến quân thần tốc, tới tới lui lui càn quét môi và lưỡi của nàng.

Điềm Tâm cảm thấy ý thức đang trở nên mơ hồ, những tiếng rên rỉ nhịn không được từ trong miệng cô thoát ra, cô dùng nốt chút sức lực cuối cùng đẩy bả vai Trần Diệc Nhiên ra, thở gấp nói: “Không cần…… Anh không thể ép buộc em……”

“Không có ép buộc em.” Trần Diệc Nhiên hô hấp có chút dồn dập, hắn hơi hơi cúi người, ghé sát tai Điền Tâm thở hổn hển nói: “Nếu là em nói không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em, thế nhưng em không thể ngăn cản anh hôn em……”

“……” Điềm Tâm không kịp trả lời, Trần Diệc Nhiên đã lần thứ hai lấp kín lấp kím môi anh đào nhỏ của cô.

Đừng đừng…… Đừng……

Cái gì kêu sẽ không cưỡng ép em a…… Vậy anh hiện tại là đang làm gì a??

Điềm Tâm chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, còn muốn tiếp tục phản bác anh, lại cảm giác được bàn tay ấm áp của hắn đã xoa trước bộ ngực mềm mại của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve chỗ màu hồng hồng mẫn cảm của cô, lại một trận tê dại, nháy mắt đã lan khắp toàn thân.

“Ân…… Anh tay…… Đừng sờ loạn……” Điềm Tâm thừa dịp môi hắn đang ở trên cổ mình, thở hổn hển nhẹ giọng nói.

“Vì cái gì?” Trần Diệc Nhiên lại không có biểu hiện nào là muốn dừng lại cả, anh lại hơi dùng sức ở đầu ngón tay, trêu chọc Điềm Tâm nhìn không được mà hét lên thành tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một tia tà mị mỉm cười, thanh âm lại ủy khuất nói: “Lão bà, không thể ăn, còn không thể sờ sao??”

“……” Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy chính mình lại xuất hiện một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.

Trên làn da trắng hồng nõn nà của cô nổi lên một tầng màu hồng nhạt, thoạt nhìn giống như là ngày xuân lờ mở lộ ra ánh sáng cánh hoa, rất là mê người.

Đôi môi Trần Diệc Nhiên như có ma lực, mỗi nơi đi qua đều thắp sáng lòng mong đợi trong cô.

“Đừng…… Đừng……” Điềm Tâm chỉ cảm thấy, nếu để Trần Diệc Nhiên tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ lại lần nữa bị chìm đắm mất.