Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 420: Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên



Rốt cuộc Điềm Tâm bật cười vô cùng xấu xa.

Đến trước cửa nhà Điềm Tâm, Trần Diệc Nhiên còn chưa kịp đưa tay nhấn chuông, thì cửa đã bị mở ra.

Mẹ Điềm đứng trong nhà, nhìn Trần Diệc Nhiên, cười khẽ, hiền lành nói: “Diệc Nhiên, đến rồi ạ...”

“D... Dì khỏe...” Trần Diệc Nhiên do dự một lúc, sau đó nhỏ giọng chào mẹ Điềm.

Lúc đầu rõ ràng mẹ Điềm hơi sững sờ một chút, sau đó nhìn thấy Điềm Tâm đứng sau lưng Trần Diệc Nhiên che miệng cười trộm, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nói với Trân Diệc Nhiên: “Vào đi, vào đi, gọi là dì hay cô nhỏ đều được hết.”

Trần Diệc Nhiên có chút lúng túng ho nhẹ một chút, sau đó bước vào nhà.

Cha Điềm đang ngồi uống trà xem ti vi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy Trần Diệc Nhiên đến, liền đứng dậy, cười cười, rồi bảo anh ngồi xuống.

Điềm Tâm vốn đang đứng sau lưng Trần Diệc Nhiên, liền hấp tấp chạy đến ngồi bên cạnh cha mình.

Cha Điềm trừng mắt nhìn Điềm Tâm, trầm giọng nói: “Này này này, con về phòng mình chơi đi, cha có mấy chuyện muốn nói với Diệc Nhiên, hai người đàn ông bọn cha nói chuyện phiếm, con ngồi chỗ nào làm cái gì?”

“Vì sao con không thể ngồi đây chứ?” Điềm Tâm buồn bực nhìn cha mình, hít hít mũi, nói: “Dù sao con cũng là một thành viên của cái nhà này cơ mà, bắt đầu từ lúc nào mà ngay cả quyền lợi được ngồi trong phòng khách con cũng không có vậy.”

“...” Cha Điềm có chút bất đắc dĩ nhìn cô, lại không thể trực tiếp xách cô về phòng, chỉ đành coi như cô không hề xuất hiện ở đó, quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi: “Diệc Nhiên à, gần đây công việc của cháu thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, nói với cha Điềm: “Vào khoảng đầu năm sau có lẽ cháu sẽ có một cơ hội được thăng chức, xác xuất thành công khoảng 80%.”

“Ừm..” Cha Điềm có chút khen ngợi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Mấy ngày trước cha cháu nói chuyện điện thoại với chú, ông ấy nói tuổi ông ấy cũng lớn rồi, hi vọng sau này cháu sẽ kế thừa sự nghiệp của ông ấy, bây giờ cháu còn trẻ, dốc sức làm việc ở bên ngoài, tích lũy một số kinh nghiệm cũng rất tốt.”

“...” Sắc mặt Trần Diệc Nhiên hơi thay đổi, sau đó mỉm cười nhìn cha Điềm, nhỏ giọng nói: “Cha cháu lại chuẩn bị dưỡng già sớm như vậy ạ?”

“Haiz, con người mà, đến độ tuổi này của chúng ta, khó tránh khỏi việc muốn sống một cuộc sống thanh nhàn, vừa ôm cháu, vừa thoải mái dưỡng già, như vậy rất tốt mà đúng không.” Cha Điềm cười cười, nhìn Trần Diệc Nhiên nói:

“Cháu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, mấy năm nay cha mẹ cháu gấp gáp tìm đối tượng cho cháu, thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ đến chú dì đây, thế nhưng bây giờ cháu... Dù sao hiện tại Điềm Tâm nhà chú mới học đại học năm nhất, trong lúc con bé đi học chắc chắn không thể kết hôn với cháu được, mà nếu như cháu muốn chờ nó tốt nghiệp thì cũng phải chờ 4 năm, cứ xem như cháu chờ được, nhưng liệu cha mẹ cháu có chờ được hay không?”

Trần Diệc Nhiên xoay đầu, nhìn Điềm Tâm, sau đó mỉm cười nhìn cha Điềm nói: “Chuyện này chú không cần lo lắng, về phía cha mẹ, cháu nhất định sẽ giải quyết tốt, huống chi hiện giờ mẹ cháu đã biết chuyện giữa cháu và Điềm Tâm, bà ấy cũng đã chấp nhận, thì đương nhiên loại chuyện như chờ con dâu tốt nghiệp bà ấy cũng sẽ chấp nhận, còn về phần cha cháu, cháu dự tính tranh thủ mấy năm này Điềm Tâm còn chưa tốt nghiệp... cố gắng xông pha gây dựng sự nghiệp, như vậy sau này tiếp nhận công ty của công ấy cũng sẽ thành thạo hơn.”