Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 313: Em muốn ôm anh ngủ (1)



Cô có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như mình không nghe thấy.

Trần Diệc Nhiên cười cười, khuôn mặt thanh tú bây giờ toàn là sự ấm áp, nói với tài xế: “Anh cảm thấy như vậy sao??”

“Tôi thấy hai người chắc chắn là như vậy!” Tài xế cứ như vậy lải nhải nói: “Vừa rồi lúc tôi đang đợi khách ở ngoài đại sảnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang tay trong tay đi ra ngoài, khi hai người nhìn về phía nhau trong mắt đều là ý cười. Tôi ở xa như vậy còn có thể cảm nhận được ở hai người phát ra hơi thở ngọt ngào, vừa thấy liền biết, không phải mới cưới thì chính là yêu nhau rất sau đậm!”

“Bác tài, anh quan sát thật cẩn thận a.” Trần Diệc Nhiên cười nói với tài xế.

“Hì, làm công việc này cả ngày ngồi nhiều cũng chán, cũng chỉ có thể quan sát khách hàng. Tôi rất thích đoán tâm trạng của khách hàng rồi cứ như vậy nói chuyện phiếm với họ làm tâm trạng của mình cũng tốt lên không ít.” Bác tài được Trần Diệc Nhiên khen một chút liền lập tức vô cùng phấn chấn “Có một số người nhìn qua là biết tâm tình không tốt. Những người như vậy lên xe thật sự rất khó chiều. Tôi nhất định sẽ không bắt chuyện với những người đó.”

“Bác tài, anh cũng thật vui tính nha??” Cô thấy bác tài rất hợp với mình liền nhịn không được nói vài câu.

“Đương nhiên.” Bác tài cười tươi như hoa nói: “Mọi người hay nói người có tiền thì rất vui vẻ. Nhưng nhìn tôi này tôi không có tiền nhưng cũng vẫn rất vui vẻ. Là người sống trên đời phải sống thật vui vẻ a. Kiếm tiền hẳn là rất quan trọng nhưng nếu việc đó quá bức bách tôi liền bỏ luôn.”

“Đúng vậy!!” Cô gật đầu, lòng đầy ngưỡng mộ nói với bác tài.

“Cô gái này rất ngoan ngoãn và lễ phép a. Tôi quyết định sẽ chia sẻ cho cô một vài bí quyết gìn giữ hạnh phúc gia đình. Tôi cùng với vợ tôi……”

Vị tài xế này một khi đã nói rồi liền không biết điểm dừng. Hơn nữa Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm cũng gãi đúng chỗ ngứa mà khen anh ta vài câu khiến anh ta càng vui vẻ kể chuyện mình và vợ từ khi mới biết nhau rồi tới khi yêu nhau và rồi tới lúc kết hôn kể hết cho hai người nghe.

Dừng lại một chút, anh ta đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, chàng trai, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi??”

“Tôi?” Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười trả lời nói: “Hai mươi sáu tuổi.”

“Hai mươi sáu tuổi kết hôn cũng vừa rồi. Hai người dự định bao giờ sẽ có em bé a?? Tôi nói hai cô cậu nghe này, sinh em bé là một chuyện bắt buộc phải làm nên vẫn là sinh sớm một chút thì tốt hơn. Tranh thủ lúc còn trẻ mang thai sẽ dễ hơn a!” Tài xế vừa tiếp tục lải nhải vừa nói với hai người.

Mặt Điềm Tâm lúc này hoàn toàn đỏ ửng lên, cô có chút ngượng ngùng liếc nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó cúi đầu không nói gì cả.

“Đúng, vị tài xế này nói thật đúng a.” Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, duỗi tay sờ đầu cô, trong mắt đều là ý cười nhìn cô nói: “Tôi cũng giống như nhiều người khác, cũng rất muốn có con sớm.”

“Chính là như vậy a!” Tài xế gật gật đầu nói: “Cậu xem, hai mươi mấy tuổi cậu có một đứa con, chờ con cậu hai mươi mấy tuổi lại sinh một em bé. Vậy là ngoài bốn mươi tuổi cậu đã được lên chức ông nghĩ xem như vậy thật là hãnh diện a!!”

“Đúng vậy, bác tài……” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, sau đó liền nhìn ra ngoài.