Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 187: Có bạn gái chưa 1



Trần Diệc Nhiên nho nhã lễ độ, nhẹ nhàng trò chuyện cùng bố mẹ Điềm Tâm một hồi lâu, sau đó hai người bọn họ mới quay người nhìn về phía giường bệnh của con gái.

-Con gái à, thấy thế nào rồi? - Mẹ Điềm Tâm ngồi bên giường bệnh, nắm bàn tay bé nhỏ của cô mà ân cần hỏi thăm.

-Con chưa có chết... - Điềm Tâm trợn trắng mắt lên, tức giận đáp.

-Con nhỏ này nói gì thế hả? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà cứ mở miệng ra là chết chết vậy hả?

Mẹ Điềm Tâm hơi nhíu mày, thò tay gõ đầu Điềm Tâm một cái.

-Ôi, mẹ, con vừa mới phẫu thuật xong đấy, mẹ có cần phải bạo lực như vậy không?

Điềm Tâm lấy tay bụm lấy đầu hướng về phía bà mà lớn tiếng kêu la.

-Chỉ là phẫu thuật viêm ruột thừa thôi mà, làm gì mà phải kinh hãi như thế, ta và bố mày từ khi còn bé đã phẫu thuật rồi, không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi. Không phải mẹ đã về đây rồi hay sao, về nhà mẹ sẽ làm nhiều món hầm để cho mày bồi bổ, một tuần sau cam đoan mày sẽ vui vẻ trở lại ngay thôi.

Mẹ Điềm Tâm trợn mắt liếc cô, ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng bà lại nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí mà xốc tấm chăn lên,nhìn vết mổ mà hỏi thăm:

-Còn đau không? Để mẹ xem thử...

-Sao lại không đau...

Điềm Tâm nhếch miệng, thò tay nhẹ nhàng gỡ miếng băng trên vết mổ ra.

Vết mổ viêm ruột thừa rất nhỏ, nghỉ ngơi một tuần lễ, vết sẹo đã khá liền lại rồi, chỉ để lại một đường trắng nho nhỏ. Mẹ Điềm Tâm ánh mắt thương xót, nhưng ngoài miệng thì lại tiếp tục quở trách: 

-Bình thường mẹ nói thế nào rồi, cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi đi, đằng này lại đi chơi. Nói bao nhiêu lần rồi vẫn không nghe, vừa mới đặt đũa xuống liền chạy nhảy khắp nơi, lần này tốt rồi, phẫu thuật viêm ruột thừa, nằm ở đây một tuần lễ xem cảm giác khó chịu thế nào.

Điềm Tâm nghe mà từ lỗ tai này qua lỗ tai kia không tiếp thu được một chữ, gật đầu liên tục đáp:

-Dạ dạ dạ, đúng đúng đúng, mẹ nói rất đúng. Dạ, lần sau con không thế nữa.

Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ nghe mẹ Điềm Tâm dài dòng, bố Điềm Tâm thật sự không chịu nổi nữa liền mở miệng xen ngang lời bà:

-Được rồi, đừng nói nữa, tranh thủ thời gian đi làm thủ tục xuất viện đi.

-Thủ tục xuất viện cháu đã làm xong rồi ạ. - Trần Diệc Nhiên cứ đứng một bên mà cười suốt từ nãy đến giờ, bây giờ mới khẽ nói:

-Bây giờ chỉ cần thu dọn đồ đạc là có thể xuất viện, xe cháu để dưới lầu, đang chờ mọi người đấy ạ.

-Vậy sao? Thật sự cảm ơn cháu nhé!

Mẹ Điềm Tâm đứng dậy, nắm chặt lấy đôi tay Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt chân thành nói với hắn:

-Đều tại bình thường công việc của chúng ta bận quá, không có thời gian chăm sóc cho Điềm Tâm, thời gian qua vất vả cho cháu rồi.

-Không cần cảm ơn đâu ạ, đó là điều nên làm mà.

Trần Diệc Nhiên mỉm cười hiền hậu, giọng thản nhiên nói:

-Bất kể thế nào, cháu cũng coi Điềm Tâm như em gái mà.

-Cháu ngoan. - Mẹ Điềm Tâm vẻ mặt cảm động, thò tay vỗ vỗ bả vai Trần Diệc Nhiên nói:

-Đợi lúc cháu rãnh rỗi, dì lại mời nhà cháu ăn cơm một bữa, coi như là để cảm ơn. Đúng rồi! Thế có bạn gái chưa? Nếu chưa thì dì nhỏ giới thiệu cho vài người, tuyệt đối đáng tin cậy, thấy thế nào?

Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, đôi mắt thoáng liếc về phía Điềm Tâm, chỉ thấy cô đang dựng tai lên mà chú ý lắng nghe.