Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 147



Nghê Lam gọi điện thoại cho Lưu Tống.

Bên Lưu Tống đang hỗn loạn, ông đã gọi hậu viện, người của mấy đồn công an lân cận nhanh chóng đuổi tới. Nhưng đám người lao xuống hoảng sợ rối loạn, còn có người bị mất khăn quấn, trần truồng vọt ra ngoài, những người xung quanh lại thét lên một trận, chạy tán loạn, ngã xuống còn bị giẫm lên.

Mấy cảnh sát hình sự cũng không thể làm như không thấy, vừa lưu ý tung tích Hồng Lôi vừa giúp đỡ dàn xếp cho mọi người.


Trong làn khói dày đặc, tầm mắt mọi người đều bị ngăn trở, tầm nhìn có hạn, Lưu Tống sai người đứng ngoài vòng tròn, lưu ý các loại xe cộ. Hồng Lôi nhất định phải có xe mới rời đi được.

Điện thoại vang lên, là Nghê Lam.

Lưu Tống nghe thấy Nghê Lam kể lại cực kỳ kinh ngạc: “Cô ta nói vậy? Kêu cô đi Phong Phạm?”

“Cô ta nói cô ta bị hãm hại rồi. Cô ta muốn nói cho tôi mọi chuyện, trên tay cô ta có chứng cứ.”

Lưu Tống suy nghĩ một chút: “Chúng tôi quả thực có tìm ra chứng cứ cô ta là Maria. Tôi không khuyến khích cô gặp mặt cô ta, có thể là bẫy. Dẫn dụ cô ra, sau đó Paul sẽ ra tay với cô. Bên này chúng tôi đang xử lý, chúng tôi đang vây bắt cô ta. Có kết quả tôi sẽ cho cô biết.”

Lưu Tống cúp điện thoại, đang tính gọi cấp dưới lại dặn dò vài câu, lại liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe bên đường khởi động máy, lái xe mặc áo đen, giống như nữ.

“Ngăn cô ta lại.” Lưu Tống chỉ chiếc xe đó, lớn tiếng quát.

Tổ đội bên đó lập tức tiến về phía chiếc xe, một chiếc xe cảnh sát dừng bên đường cũng khởi động quay đầu xe chắn ngang đường định ngăn cản.


Chiếc xe kia mới chạy được một đoạn đã nhanh chóng ngừng lại, mấy người vây quanh cô.

Lưu Tống sải bước tới, cấp dưới cúi đầu nhìn lái xe một chút, lắc đầu với Lưu Tống.

Lái xe bước từ trên xe xuống, là một người phụ nữ áo đen, vẻ mặt sợ hãi, nhưng không phải Hồng Lôi.

Lưu Tống dừng bước, nhìn bốn phía, xung quanh lít nhít đầy người bu lại xem náo nhiệt, quay video, chạy ra từ khách sạn, còi xe cứu hỏa vang lên, xa xa còn nghe thấy tiếng xe cấp cứu.

Nhưng không thấy Hồng Lôi đâu.

Lưu Tống gọi điện thoại, kêu nhân viên kỹ thuật truy tìm tín hiệu điện thoại của Hồng Lôi rồi báo cho ông biết vị trí hiện tại của Hồng Lôi.

“Tín hiệu dừng rồi, cô ta đã tắt máy.”

Mẹ nó.

Lưu Tống thét với mấy người xung quanh: “Bao vây lại, thiết lập trạm ở giao lộ, kiểm tra từng chiếc xe và người ra vào.”

Có thêm nhiều tiếp viện tới, Lưu Tống cho bao vây đường xá xung quanh khách sạn Fuxing Express này. Cảnh sát cứu hỏa cố gắng dập tắt lửa lớn, xe cứu thương chở người bị thương đi, cảnh sát đi qua đi lại xung quanh, nghiêm túc loại bỏ những người khả nghi.

Đều không tra được gì.

Nghê Lam lại gọi điện thoại tới, Lưu Tống bắt máy.

“Không bắt được phải không?” Cô ở trên mạng chú ý tới tin tức và thông tin về sự cố cháy này.

Lưu Tống nói: “Cô ta không phải người bình thường, Nghê Lam, cô ta có năng lực phản điều tra rất mạnh. Cô ta là Maria.”

“Cho nên tôi vẫn nên đi Phong Phạm.”

Lưu Tống im lặng một hồi: “Tôi sắp xếp người đến đó mai phục. Cô ta có hẹn giờ với cô chưa?”

“Không có.”

“Vậy cô không cần đi vội, đợi chút chúng ta gặp mặt trước. Chúng tôi đang truy tung tích qua điện thoại của cô ta, chỉ cần cô ta khởi động máy liên lạc với cô, chúng tôi sẽ biết cô ta ở đâu.”

Lưu Tống cúp điện thoại, tiếp tục sắp xếp điều tra.


Một chiếc xe màu đen bình thường từ bãi đậu xe khách sạn Fuxing lái qua giao lộ có cảnh sát kiểm tra, lái xe là một người đàn ông. Vóc dáng ông có phần chật vật, đầu tóc rối bời, không mặc áo khoác, chỉ có một cái áo sơ mi mà còn bị bám bụi. Vì cảnh sát giao thông lập trạm kiểm tra, xe dừng thành một hàng, người đàn ông kia đang gọi điện: “Không có, thật đó, anh đang họp…”

Cảnh sát cúi đầu nhìn xe của ông một chút, trên xe chỉ có một người, không phát hiện vấn đề gì. Người đàn ông kia còn nói điện thoại: “Họp xong còn phải làm báo cáo ngay, về khuya lắm, em ngủ trước đi.”

Cảnh sát phất phất tay, ra hiệu ông có thể đi. Cảnh sát giao thông dặn dò một câu: “Lái xe đừng gọi điện thoại.”

Đầu bên kia điện thoại lập tức có giọng nữ hét lên: “Anh không phải đang họp!”

“Đang họp, em chờ một chút, có người gọi anh, tối về anh trả lời em.” Người đàn ông lúng túng cúp điện thoại với cảnh sát giao thông, nổ máy lái khỏi đoạn đường này. Lái ra khỏi hai con đường, người đàn ông tìm một con đường vắng không người rồi dừng lại, ông gọi điện thoại: “Bảo bối, em không sao chứ, đừng giận nữa, lần sau chúng ta đổi sang khách sạn tốt hơn…”

Đang nói, đột nhiên nhìn thấy trong kính chiếu hậu cốp xe sau mở ra. Người đàn ông giật nảy mình, không khóa sao? Không thể nào. Ông nhanh chóng dỗ dành mấy câu trong điện thoại, đẩy cửa ra xuống dưới xem. Vừa mới tới phía sau xe thì thấy hoa mắt, có người bỗng nhiên đánh một quyền xuống. Người đàn ông ‘a’ to một tiếng, ngay sau đó có người vặn cánh tay ông, ấn đầu ông xuống cốp xe.

‘Cốp’ một tiếng, đầu người đàn ông kia nhận một giáng đau đớn đến không kêu được. Tiếp theo phần gáy đau xót, người kia đánh ông một đòn.

Người đàn ông cuối cùng mềm nhũn té xuống, mất ý thức.

Hồng Lôi khinh bỉ nhìn ông, lục soát toàn thân, lấy toàn bộ ví tiền, chìa khóa trên người ông, sau đó kéo ông tới ném vào hàng cây xanh bên đường.

Hồng Lôi ngồi lên xe, lái về hướng nhà Thiệu Gia Kỳ.

Bên cứu hỏa cuối cùng cũng dập được lửa, nhân viên cứu hỏa lên lầu điều tra tình huống, Lưu Tống cũng dẫn người theo.

Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng 506. Lưu Tống lập tức hỏi quản lý khách sạn là ai thuê căn phòng này. Quản lý khách sạn báo lại rất nhanh: “CMND đăng ký là Trình Lượng, thời gian đặt phòng là 26 tháng 11.”

“Cho chúng tôi xem hình ảnh camera giám sát lúc làm thủ tục nhận phòng, ở đại sảnh tối nay, và trong thang máy.”

“Được, được.” Quản lý khẩn trương gật đầu liên tục, “Tôi đi kiểm tra thử xem có thể dùng hay không.”

Quản lý dẫn một cảnh sát đi xuống lầu. Lưu Tống suy nghĩ về cái tên Trình Lượng này. Không quen thuộc, nhưng khẳng định có thấy qua. Lưu Tống dùng di động tìm kiếm danh sách nhân viên của Phong Phạm, phát hiện Trình Lượng là nhiên viên PR của Phong Phạm, rất trẻ, 23 tuổi.

Ngày 26 tháng 11 đó là ngày bọn họ nhận được video chứng cứ Nghê Lam giết người. Ngày đó bọn họ quyết định bắt Nghê Lam, mà Quan Phàn ở bệnh viện bị tập kích, Liêu Tân bị bắn chết ở cổng bệnh viện.

Nhân viên cứu hỏa từ trong phòng đi ra, xác nhận không có nguy hiểm có thể đi vào. Lưu Tống để nhân viên kiểm tra hiện trường đi vào.

Căn phòng bị cháy đến không còn hình dáng, trong phòng có mấy thứ đồ bị cháy đen sì nhìn giống như mấy cái rương đang mở. Lưu Tống đeo găng tay, lấy công cụ ra kiểm tra, gạt tro tàn ra, trong lòng nặng nề.

Nhìn qua giống như xác của máy bay không người lái, một số khác có lẽ là thiết bị điều khiển… Lưu Tống đang nhìn kỹ thì một tổ viên trong toilet gọi ông: “Đội trưởng Lưu, mau đến xem.”

Lưu Tống đứng dậy đi qua, thấy tổ viên móc ra một túi đồ từ trong thùng chứa nước của bồn cầu. Người trong phòng kiểm nghiệm trải một tấm vải chống bụi ra, dùng kéo cắt túi đồ kia. Nhân viên ghi chép ở một bên chụp ảnh tanh tách.

Đồ vật bên trong bị xếp ra từng cái một, Lưu Tống thở ra một hơi.

Súng bắn tỉa.

Nhìn loại súng này, nếu như ông đoán không sai, so với kết quả đạn kiểm tra được, sẽ chứng minh đây là cây súng bắn chết Liêu Tân và vết thương tự bắn của Hồng Lôi.

Nhân viên ghi chép chụp ảnh, bên phòng kiểm nghiệm cất bộ súng này vào túi vật chứng.

Lưu Tống gọi điện thoại cho Từ Cương. Từ Cương nói cho ông biết tiểu đội của bọn họ đã tới Phong Phạm, cho dù là dưới tòa nhà hay trong phòng làm việc, hiện tại đều không có phát hiện gì.

Lưu Tống cúp điện thoại hỏi lại bên kỹ thuật, câu trả lời vẫn là Hồng Lôi không mở điện thoại.

Nghê Lam lo lắng chờ tin tức của Lưu Tống, cô gọi điện thoại cho Giang Húc Hồng, bảo Giang Húc Hồng qua chăm sóc Quan Phàn, cô phải ra ngoài.

Rất nhanh Giang Húc Hồng đã tới, bà ở gần đó. Bà lái một chiếc xe đến cho Nghê Lam, còn có áo chống đạn.

Nghê Lam chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn không có tin tức gì từ Hồng Lôi.

Nghê Lam lại gọi điện thoại cho Lưu Tống, Lưu Tống đang xem hình ảnh ghi được từ camera của khách sạn, trận lửa này cháy thật lớn nhưng không phá hư camera. Trong video, ở quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng chính là Hồng Lôi.

“CMND không đúng cũng có thể nhận phòng? Các anh ở đây quản lý như vậy à?” Lưu Tống quát lên, quản lý khách sạn và nhân viên hoàn toàn không dám nói lời nào.

Lại xem hình ảnh trong thang máy và hành lang tối nay, quả thực là Hồng Lôi.

Lưu Tống lập tức báo cáo với Chúc Minh Huy. Chúc Minh Huy chỉ thị, tuyên bố lệnh truy nã trong nội bộ cảnh sát, công bố ảnh chụp Hồng Lôi, ở phi trường, ở trạm xe đường dài và trạm tàu hỏa, cũng cảnh báo trong tay người này có súng, cực kỳ nguy hiểm.

Lưu Tống nhanh chóng triển khai, Chúc Minh Huy đích thân điều phối công tác các bộ phận tham dự.

Vì uống rượu, lại trải qua một trận kích động, Thiệu Gia Kỳ về nhà tắm rửa một cái sau đó liền đi ngủ. Trong lúc mơ ngủ, dường như có người đang gọi cô. Thiệu Gia Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt, đột nhiên tỉnh ngủ rồi, trước mắt cô có một người đang đứng.

Thiệu Gia Kỳ cất giọng tính thét, còn chưa kịp thành tiếng đã bị người che miệng lại.

“Là tôi, Gia Kỳ.”

Là cô nên mới sợ hơn á!

Thiệu Gia Kỳ nhìn thấy Hồng Lôi trước mắt, cảm thấy sắp không nhận ra cô rồi. Cô làm sao vào được? Tại sao lại tới đây? Cô muốn làm gì?

Thiệu Gia Kỳ lặng lẽ vươn tay muốn mò lấy điện thoại cạnh gối.

“Tôi đặt điện thoại của cô lên bàn rồi. Đừng sợ, tôi không hại cô. Tôi chỉ cần cô giúp đỡ.” Hồng Lôi nói, dùng súng chỉa vào Thiệu Gia Kỳ.

Thiệu Gia Kỳ trừng mắt nhìn họng súng, mồ hôi lạnh túa ra.

“Cô, cô muốn làm gì?”

“Cô dậy mặc quần áo vào đi.” Hồng Lôi tỉnh táo nói, tay cầm súng rất chắc, “Cô cứ làm theo lời tôi nói, tôi cam đoan sẽ không hại cô.”

Thiệu Gia Kỳ không nhúc nhích.

Hồng Lôi vén cái mền lên, quát: “Đứng lên!”

Thiệu Gia Kỳ lạnh đến nhảy dựng trong nháy mắt, kéo lấy quần áo bắt đầu mặc vào. “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Hồng Lôi không nói gì, chờ Thiệu Gia Kỳ mặc xong, cô kêu Thiệu Gia Kỳ ngồi trên ghế, trói hai tay Thiệu Gia Kỳ ra sau lưng, lại buộc chân cô vào chân ghế.

Thiệu Gia Kỳ nói: “Đừng làm chuyện ngu ngốc, Hồng Lôi.”

Hồng Lôi cầm điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, dùng ngón tay cô mở khóa màn hình, sau đó chụp một tấm hình của Thiệu Gia Kỳ.

“Cô làm gì đó?” Thiệu Gia Kỳ gào với cô.

Hồng Lôi gửi hình chụp cho Nghê Lam, sau đó gọi điện thoại cho Nghê Lam, ấn loa ngoài, đưa di động đặt gần miệng Thiệu Gia Kỳ, nói: “Nói Nghê Lam đến nhà cô, tôi bị người ta hại rồi, tôi có việc nói với cô ấy. Không thể có cảnh sát, không thể có người khác. Nếu không tôi chỉ có thể làm chuyện có lỗi với cô.”

Thiệu Gia Kỳ có chút run rẩy, trừng mắt nhìn cô không nói lời nào, hốc mắt hơi đỏ.

Điện thoại kết nối rồi, tiếng tít tít tít hết sức chói tai, Thiệu Gia Kỳ run giọng: “Đừng như vậy, Hồng Lôi, đừng hại tôi, đừng hại Nghê Lam.”

Hồng Lôi nhìn cô, mặt không chút cảm xúc.

Đầu bên kia điện thoại đã có người nhận rồi.

Giọng Nghê Lam vang lên: “Alo…”

Thiệu Gia Kỳ mím chặt miệng, nhắm mắt lại.