Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 109



Âu Dương Duệ và Lưu Tống trở lại phòng thẩm vấn, nói suy nghĩ của bọn họ sau khi xem qua băng giám sát cho Nghê Lam nghe.

“La Văn Tĩnh nhất định biết gì đó. Nhưng nói thật, trước khi mất trí tôi hoàn toàn không biết quan hệ của La Văn Tĩnh và Khương Thành, bọn họ giữ bí mật rất tốt.” Nghê Lam nói: “Tôi điều tra điện thoại của cô ta, tất cả nội dung trong máy tính, đều không nhìn ra vấn đề gì. Nếu như không phải sau này điều tra ra Phong Phạm rửa tiền ghi nhận khoản thanh toán cho Trần Viêm gánh tội thay, tôi gần như cho rằng trà trộn vào Phong Phạm điều tra vô nghĩa rồi.”

“Cô nói La Văn Tĩnh trong sạch?”

“Ít nhất từ vật chứng bên ngoài nhìn vào thì là vậy, tôi không tra ra chứng cứ. Cuộc sống của cô ta toàn bộ đều là công việc, công việc và công việc. Mua sắm cũng rất tiết chế, ăn cũng đơn giản, không có hứng thú sở thích gì, không nuôi thú cưng, ngẫu nhiên tập thể dục. Trong lịch sử trò chuyện cũng không có bất kỳ điểm gì khả nghi. Không nói yêu đương, không mập mờ với người, không có ham muốn, không vui đùa.”

“Như cỗ máy làm việc?”

Nghê Lam gật đầu: “Phần mềm cài đặt trong điện thoại, trong máy tính cô ta cũng không có vấn đề gì. Mặc dù máy tính để bàn ở công ty cũng có chương trình đăng nhập vào dark web nhưng cài đặt ẩn, chưa từng dùng qua. Đúng rồi, camera trên máy tính bảng của cô ta dùng giấy dán lại. Hơn nữa, cô ta để dành không ít tiền. Quan Phàn điều tra tình hình kinh tế của cô ta, không có vấn đề, nguồn cô ta thu vào rất sạch sẽ, đều là thu nhập từ công việc.”

Nghê Lam dừng một chút: “Hiềm nghi của cô ta không lớn bằng Đỗ Lợi Quần. Tôi về sau ở Phong Phạm kỳ thật chủ yếu tra Đỗ Lợi Quần. Dù sao dùng một công ty để rửa tiền, nếu nói ông chủ hoàn toàn không biết thì không thể nào. Trừ phi do giám đốc phòng tài vụ làm giả sổ sách một tay che trời.”


“Nhưng cô cũng không tìm được chứng cứ xác thực nào từ trên người Đỗ Lợi Quần, đúng không?” Âu Dương Duệ nói. Nếu không thì Nghê Lam đã sớm nói rồi.

“Đúng, không tra được. Nhưng chương trình đăng nhập vào dark web trên máy tính Đỗ Lợi Quần đã được sử dụng qua, chỉ là không có ghi lại lịch sử. Quan Phàn nói bằng chứng này không đủ. Bởi vì mấy chiếc máy tính tôi tra đều có chương trình kia, chí ít có ba máy có ghi chép đăng nhập. Cho dù là ai, dù sao manh mối lẫn lộn, ý đồ che đậy rõ ràng. Trừ phi chúng ta giữ cả công ty lại, tra từng máy một, từng người một. Sau đó tôi lấy được danh sách, việc kia mới được chứng minh thực tế. Có danh sách kia, bắt Đỗ Lợi Quần liền không có vấn đề, hơn nữa thật có thể điều tra toàn bộ công ty.”

Bây giờ nói những điều này đã trễ rồi.

Hiện tại không chỉ danh sách không có, ngay cả vết tích lên mạng và chương trình trong máy tính chỉ sợ đều được dọn dẹp sạch sẽ.

“Cho nên ý của cô là?” Lưu Tống hỏi.

“Tôi nghĩ vẫn nên tìm La Văn Tĩnh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu như ngày đó không phải các ông chạy tới muốn bắt tôi, tôi đã nói chuyện với La Văn Tĩnh rồi.”

Âu Dương Duệ nhắc nhở Nghê Lam: “Lúc đầu La Văn Tĩnh có ý buông lỏng nhưng cô bị bắt rồi. Cho dù Lam Diệu Dương đè ép dư luận xuống nhưng người bên trong giới khẳng định cũng nghe phong phanh. Nếu La Văn Tĩnh trước kia cảm thấy có thể mượn lực cô làm chút gì, hiện tại cô ta cũng đã thay đổi ý nghĩ rồi.”


Nghê Lam buông tay: “Vậy tranh thủ tìm lại. Để cho cô ta tin tưởng tôi có năng lực giúp cô ta.”

“Tại sao cảm thấy Khương Thành không được chứ? Ngày đó anh ta thả cô, có lẽ anh ta cũng sớm có ý nghĩ này. Chúng ta hẳn là mau chóng đưa anh ta về đây để tránh giống Liêu Tân vậy.”

Nhắc tới Liêu Tân, Âu Dương Duệ tức khắc sầm mặt lại.

Nghê Lam cũng im lặng, nhưng vẫn nói: “Hiện tại tất cả manh mối đều cho thấy Khương Thành có tội. Anh ta đã là tội phạm, lại là một ngôi sao nổi tiếng như vậy, anh ta sẽ không dễ dàng đầu thú với cảnh sát. Coi như lúc ấy anh ta vì một ý nghĩ sai lầm mà quyết định thả cho tôi một con đường sống, anh ta hiện tại cũng sẽ không nói rõ ngọn ngành. Anh ta đi đến như bây giờ, thật vất vả mới leo lên được địa vị ngày hôm nay, nắm giữ nhân vật hoàn mỹ, anh ta làm sao có thể tuỳ tiện huỷ chính mình.”

Nghê Lam nhìn Lưu Tống một chút, nói: “Cho nên tôi vẫn cảm thấy ở phía La Văn Tĩnh sẽ có đột phá tốt hơn.”

Lưu Tống và Âu Dương Duệ nhất thời đều không nói chuyện.

Trâu Uý nói: “Không bằng chúng ta trước tìm hiểu rõ quan hệ của hai người bọn họ, tìm tới một điểm đột phá. Bất luận ra tay từ chỗ nào cũng cần phải có điểm công kích.”


Âu Dương Duệ gật đầu, anh nói trước: “La Văn Tĩnh bị phát hiện là bởi vì đăng nhập vào PUA. Quan Phàn hoài nghi có liên quan tới công việc nhưng La Văn Tĩnh khăng khăng là tình cờ đăng nhập vào. Bây giờ nhìn lại, cô ta đăng nhập vào diễn đàn kia giống như là bị cảnh cáo.”

Trâu Uý nói: “Chẳng lẽ bởi vì Khương Thành trước kia làm qua loại chuyện này, cho nên rơi vào khống chế của Tần Viễn? Tần Viễn nắm chứng cứ phạm tội của Khương Thành, cho dù không phải tội gì lớn nhưng thân phận ngôi sao của Khương Thành bày ra ở đó, anh ta không chịu nổi tai tiếng khó nghe như vậy, thế là ngoan ngoãn giúp bọn họ rửa tiền? La Văn Tĩnh bị bắt đăng nhập vào diễn đàn để mở mang kiến thức về con người thực của Khương Thành? Vậy cũng không đúng, nếu là vậy sao La Văn Tĩnh còn khăng khăng ở bên Khương Thành?”

“Đại khái anh ta ở trong PUA cho nên tâm trí mê muội mắt bị mù.” Lưu Tống lãnh đạm nói.

Trâu Uý nói: “Đó là Khương Thành a, anh ta lớn lên đẹp trai, đứng ở đó liền có thể làm được cả trăm vụ cho PUA rồi. Sẽ không phải vì lý do này. “

“Mấy cô gái các cô làm thế nào mà lại trông mặt mà bắt hình dong như thế.” Lưu Tống phát biểu.

Nghê Lam vỗ bàn: “Lam đáng yêu đẹp trai nhất.”

Không ai để ý cô, cô cũng không cần người khác phản ứng, cô phối hợp tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy La Văn Tĩnh vào diễn đàn kia là bị đe doạ. Ở trong đó thế nhưng phơi bày ra làm thế nào dùng internet tìm thấy mục tiêu giết người, làm thế nào ra tay, giấu ở sau màn là những linh hồn gớm ghiếc dơ bẩn như thế nào nhưng lúc đến trước mặt bạn lại ngăn nắp xinh đẹp, hình người dáng người. Muốn làm sao dụ bạn, muốn làm sao hại bạn, khó lòng phòng bị.”

“Nếu như là đe doạ vậy thì không phải là Khương Thành làm.”

“La Văn Tĩnh vào diễn đàn là hơn hai năm trước.” Âu Dương Duệ phân tích thời gian: “Theo tin tức Lý Mộc nói trước đó, năm năm trước Khương Thành nổi tiếng, La Văn Tĩnh tới Phong Phạm. Khi đó cũng chính là thời điểm Tần Viễn về nước không lâu sau. Giả thiết Khương Thành làm cái gì bị Tần Viễn nắm thóp, hẳn phải trước thời gian này.”

Lưu Tống nói: “Có chuyện đều sớm sắp xếp tốt, dùng Phong Phạm rửa tiền, lôi kéo La Văn Tĩnh, tiếp đó đường trải tốt rồi, Khương Thành cũng nổi tiếng rồi, thế là ba năm trước Khương Thành cũng vào Phong Phạm.”

Trâu Uý lấy ra cuốn sổ ghi chép vụ án. “Chờ chút, tôi biết rồi, Khương Thành ký kết Phong Phạm là ngòi nổ.”

“Cái gì?”

“Lý Mộc nói, lúc đó bộ phim đưa tên tuổi Khương Thành lên cao do truyền hình Thuỷ Tinh chế tác, đó là năm năm trước, về sau truyền hình Thuỷ Tinh và nghệ nhân giải ước, không làm quản lý. Khi đó Khương Thành đang hot, rất nhiều công ty lớn có thực lực cùng tài nguyên đều muốn ký kết với anh ta, nhưng anh ta lựa chọn Phong Phạm.” Trâu Uý nói.

Nghê Lam hiểu: “Điều này với La Văn Tĩnh mà nói không phải lựa chọn tốt nhất, cô ta nhất định cảm thấy kỳ quái. Có khả năng hai người còn vì việc này mà tranh chấp qua.”


Trâu Uý gật đầu: “La Văn Tĩnh luôn ủng hộ Khương Thành, trước đó sự nghiệp của Khương Thành không có khởi sắc không có người quản lý, cô ta cũng không có nhiều hạng mục làm, thế nhưng lại cho Khương Thành đi bồi dưỡng, vì Khương Thành mà tạo dựng một không gian phát triển sự nghiệp lớn hơn. Bản thân cô ta ở Phong Phạm làm tổng giám nghệ nhân, cho nên cô ta khẳng định biết rõ thực lực của Phong Phạm.”

“Khương Thành nhất định ký kết với Phong Phạm khiến La Văn Tĩnh nảy sinh lòng nghi ngờ. Có khả năng Khương Thành liền nói cho cô ta một chút chuyện. Sau đó bên Tần Viễn liền ra tay rồi.” Trâu Uý phân tích: “Sau lần đó, La Văn Tĩnh bị kiềm chế. Không hề có bất kỳ nghi ngờ gì với việc hợp tác giữa Khương Thành và Phong Phạm, mà lúc Quan Phàn đi điều tra, miệng cô ta cực kỳ kín, còn khiếu nại Quan Phàn.”

“Vậy chính là nói, trên người Khương Thành xảy ra một chuyện quan trọng vào năm năm trước đó, anh ta quay bộ phim kia, gọi là gì nhỉ?”

“‘Giày thuỷ tinh của hoàng tử’.” Trâu Uý tiếp tục xem sổ ghi chép, “Trước đó còn có ‘Hồi ức hồng’, khi đó khoá học biểu diễn của anh ta cũng sắp kết thúc. Thời gian vừa vặn. Lúc quay bộ ‘Giày thuỷ tinh của hoàng tử’, ‘Hồi ức hồng’ đang được tuyên truyền. Tiếp sau đó ‘Giày thuỷ tinh của hoàng tử’ phát sóng, từ đó thuận buồm xuôi gió.”

“Đó chính là phải trước cả thời điểm ‘Hồi ức hồng’ phát sóng, anh ta làm thế nào đạt được những cơ hội này. Nếu anh ta có bê bối gì hẳn là có liên quan tới mấy cái này.”

Nghê Lam vô vị nói: “Tôi bây giờ có thể nghĩ đến chỉ có quy tắc ngầm. Mặc dù anh ta và La Văn Tĩnh yêu cuồng nhiệt, dựa vào La Văn Tĩnh cung cấp nuôi dưỡng, nhưng anh ta muốn nổi tiếng, thế là ngủ với phú bà hoặc bị mấy đại gia ngủ qua, dù sao lúc ngủ bị chụp hình lại. Tần Viễn thiết kế tiên nhân khiêu*.”

“Tần Viễn làm gì phải chọn một người nghèo nàn lại không có tên tuổi chơi tiên nhân khiêu. Chọn một người nổi tiếng ra tay không được à?” Lưu Tống hỏi.

Nghê Lam bị hỏi khó, cô suy nghĩ: “Tôi cảm thấy những lúc thế này chúng ta rất cần Lý Mộc.”

Âu Dương Duệ nói với Lưu Tống: “Được rồi, tôi đồng ý với Nghê Lam, vẫn là ra tay bên phía La Văn Tĩnh đi. Ông xem đánh báo cáo thế nào để điều Nghê Lam đi, tôi dẫn cô ấy đi một chuyến, đi tìm La Văn Tĩnh. Trong quan hệ giữa hai người này, La Văn Tĩnh nắm quyền chủ đạo nhưng kỳ thật vẫn là Khương Thành nắm La Văn Tĩnh. Người có quan hệ lợi ích chân chính với Tần Viễn là Khương Thành, chịu áp lực càng lớn chính là Khương Thành. La Văn Tĩnh bất quá là cây cầu thăng bằng giữa bọn họ. Nếu như không phải La Văn Tĩnh chiếm vị trí này, có lẽ Khương Thành muốn làm không chỉ là rửa tiền thôi đâu. Khi nãy Trâu Uý nói đúng, Khương Thành chỉ cần đứng ở đằng kia, gánh được cả trăm vụ cho PUA, nhưng anh ta không có chuyện xấu, không có scandal, vẫn liều mạng làm việc, chứng minh yêu cầu của Tần Viễn với anh ta chỉ là rửa tiền mà thôi.”

Lưu Tống suy nghĩ một hồi, rốt cuộc gật đầu: “Được thôi. Để tôi sắp xếp.”

Nghê Lam vội vàng nói: “Tôi không thể ra ngoài như thế. Hiện tại chó săn đều nhìn chằm chằm tin tức của tôi. Liên lạc với Lam Diệu Dương sắp xếp cho tôi, cũng phải sớm thương lượng xong hướng xử lý với bên PR.”

Ba người trong phòng nhìn cô không nói lời nào.

Nghê Lam rất vô tội: “Danh tiếng hiện tại của tôi cũng không thấp hơn Khương Thành.”

Lưu Tống quả thực tức giận: “Cô nói xem cô chỉ làm tay trong, làm gì thật xem mình như ngôi sao rồi hả? Rồi sao làm việc đây?”

Nghê Lam cũng rất khó chịu: “Tôi đồng ý sao? Tôi cố gắng khiêm tốn như vậy, ‘Lớp học thần tượng’ kia tôi có thể nổi tiếng, tôi hao phí bao nhiêu tâm tư mới khiến mấy bậc thầy đó chán ghét loại bỏ tôi.”

Lưu Tống phất phất tay: “Nhanh ngậm miệng đi, làm cho người ta chán ghét khai trừ cô quả thực rất dễ, cô nói vài câu là được.”

“Đừng làm rộn.” Âu Dương Duệ nói với Trâu Uý: “Cô gọi điện cho Lam Diệu Dương đi, tôi còn phải suy nghĩ, không muốn nói chuyện với anh ta.”

Nghê Lam quăng cho anh một biểu cảm không vui, lại dám nói xấu Lam Diệu Dương.

Âu Dương Duệ rất nghiêm túc nói: “Tôi luôn cảm thấy tôi để sót chuyện gì, rõ ràng đã xuất hiện manh mối.”

Lưu Tống hỏi: “Liên quan tới gì?”

“Không biết.”

Lưu Tống rất kiên nhẫn: “Tôi đi làm báo cáo đây, còn có phía hình cảnh quốc tế, tốt nhất đừng để cho bọn họ biết chúng ta thả Nghê Lam ra, phiền phức chết rồi.”

“Chuyện này không gạt được, không phải nói chó săn đều đang đợi tin tức Nghê Lam, cô ấy vừa xuất hiện một cái sẽ bị lên báo a. Xem không hiểu tiếng Trung còn có ảnh chụp mà.” Trâu Uý nhắc nhở.

Lưu Tống: “…Được rồi, để tôi ứng phó. Chuyện đặt vé máy bay tôi cũng mặc kệ, mấy người tự làm đi.”

“Chờ chút.” Âu Dương Duệ bỗng nhiên nói: “Đừng lo chuyện vé máy bay, tôi biết rồi.”

Âu Dương Duệ nhanh chóng gọi điện cho La Văn Tĩnh, nhưng tiếng chuông reo tới ngừng La Văn Tĩnh cũng không nghe máy.

“Lấy điện thoại Nghê Lam ra đây.” Âu Dương Duệ nói.

Lưu Tống nhanh chóng liên hệ nhân viên cảnh sát bên ngoài đi lấy.

Chỉ chốc lát đã đưa điện thoại Nghê Lam tới. Âu Dương Duệ dùng điện thoại Nghê Lam gọi cho La Văn Tĩnh, lúc này chuông reo một hồi lâu, sắp cúp máy thì La Văn Tĩnh nhận máy.

“Chị Tĩnh.” Nghê Lam nhanh chóng gọi.

La Văn Tĩnh lạnh lùng một lúc mới ừ một tiếng, “Lần này lại có thủ đoạn gì bịp bợm sao? Nghê Lam.”

“La Văn Tĩnh.” Âu Dương Duệ nói: “Tôi biết vì sao cô lại bị xoá bỏ rồi. Bởi vì cô nói ba chữ em yêu anh này.”

La Văn Tĩnh sửng sốt.

“Cô nói rồi, phải không?”

La Văn Tĩnh không nói lời nào.

“Những năm này không phải Khương Thành không muốn công khai tình yêu mà không dám đúng không? Anh ta bị yêu cầu không thể công khai tình yêu, bởi vì trong quan hệ lợi ích này sự tồn tại của cô là dư thừa. Vốn dĩ Khương Thành có thể làm nhiều chuyện cho bọn họ, danh tiếng của anh ta, giá trị con người của anh ta, mị lực của anh ta, có thể cống hiến nhiều hơn, nhưng bởi vì cô vẫn luôn ở bên. Bọn họ cũng không muốn đắc tội Khương Thành, Khương Thành cũng không dám phản kháng, tóm lại bởi vì cô, hai bên có một quan hệ cân bằng. Nhưng đêm hôm đó cô đánh vỡ thế cân bằng này, cô nói em yêu anh. Cô còn muốn gặp mặt anh ta, bởi vì lúc ấy các người biết Nghê Lam có thể có vấn đề, vốn dĩ chuyện gặp mặt rất bình thường, bị sự lo lắng nóng nảy của cô làm cho mập mờ.”

La Văn Tĩnh không nói lời nào.

“Sự cân bằng này không thể nào là vĩnh viễn. Bây giờ đối phương tìm được cớ đánh vỡ rồi. Hắn xoá bỏ đoạn em yêu anh, xoá bỏ chờ đợi của cô, hắn là hacker, cũng là sát thủ, xoá bỏ cô giống như giết cô vậy. Không có cô lôi kéo Khương Thành, anh ta chính là quân cờ hoàn mỹ mặc bọn họ bài bố.”

Tiếng hít thở của La Văn Tĩnh rất nặng, xuyên qua điện thoại vẫn có thể nghe được.

“La Văn Tĩnh, cô nghe tôi nói. Cô bây giờ mua vé máy bay sớm nhất, đi đến đồn công an gần nhất, nói cho chúng tôi biết địa chỉ, chúng tôi sẽ an bài lực lượng cảnh sát hộ tống cô ra sân bay. Cô nhanh chóng quay lại. Cho dù trước kia xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết. Tin tưởng cảnh sát chúng tôi, được không?”

La Văn Tĩnh im lặng rất lâu, rốt cuộc khàn giọng nói. “Tôi không biết anh đang nói gì, cảnh sát Âu Dương. Nếu anh lại quấy rối tôi, tôi sẽ khiếu nại anh.”

Một phòng toàn người đều an tĩnh trừng mắt nhìn điện thoại.

Điện thoại gác máy rồi.

Âu Dương Duệ tức giận vung nắm đấm.

Lưu Tống lập tức nói: “Tôi lập tức liên lạc với cảnh sát khu vực, an bài người giám sát cô ta.”

Âu Dương Duệ nói với Trâu Uý: “Điều tra kinh tế, tra tài khoản Phong Phạm, thuế vụ, công việc, cấp phép biểu diễn, hợp đồng lao động, có thể tìm ra vấn đề ở đâu thì tìm cho ra hết, phong toả Phong Phạm trước.”

Nghê Lam lấy điện thoại di động của mình qua gọi cho Lam Diệu Dương: “Lam Diệu Dương, em và Âu Dương Duệ phải đi một chuyến, anh giúp em sắp xếp một chút…”

Ở một thành phố khác, La Văn Tĩnh che mặt khóc rống, cô khóc hồi lâu, cầm điện thoại di động muốn gọi cho Khương Thành, cuối cùng vẫn bỏ xuống. Cô tắt điện thoại, yên tĩnh ngồi trong phòng khách sạn.

Trong một căn hộ cao cấp, Khương Thành đã ăn xong cơm tối, anh ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn bóng mình trong kính.

Một bóng hình cô đơn.

Khương Thành cầm di động gọi cho Lý Mộc.

“Anh Lý Mộc, hình và video anh chụp một năm trước vẫn còn chứ?”

Lý Mộc nhanh chóng đáp: “Anh Thành anh yên tâm trăm phần trăm, tôi đã đồng ý với anh, khẳng định là xoá rồi. Xoá sạch sẽ.”

“Tôi cho anh năm trăm ngàn, anh có thể tìm lại không? Trên cloud, ổ cứng, điện thoại hoặc ở chỗ nào đó, nói không chừng còn để sót chưa xoá. Anh tìm kỹ lại được không?”

Lý Mộc: “…” Đây là cái bẫy, chắc chắn vậy.

“Không thể nào đâu anh Thành.”

“Anh tìm ra, giúp tôi đăng lên mạng, khuấy động thành hot search, duy trì một tuần, nói là người tình mười năm của Khương Thành lộ ra ánh sáng. Tôi cho anh thêm năm trăm ngàn. Mặt khác, tôi cho anh một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị, anh thấy thế nào?”

Lý Mộc: “! ! !”

“Giúp một chút được không? Anh Lý Mộc.”

Lý Mộc muốn cà lăm rồi, đĩa bánh này nện lên đầu anh đến chảy máu: “Tôi, tôi phải tìm xem xem, nhưng tôi nhớ đã xoá sạch sẽ rồi.”

“Được, cảm ơn.”

Khương Thành cúp máy, chuyển năm trăm ngàn cho Lý Mộc.

Một lát sau, Lý Mộc nhận rồi.

Khương Thành yên tâm. Anh đặt di động sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm bóng mình.

Cũng không thể cả một đời như thế.

Tại sao không phản kháng, tóm lại là chết một lần.

Chú thích:

*Tiên nhân khiêu: là một dạng lừa đảo có tổ chức.