Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 21: Không thể buông tha



Edit: Tiểu Mỹ

Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa

Aaaaa......

Điên rồi! Thật sự điên rồi!

Tiêu Hà Hà mày tại sao lại có suy nghĩ muốn cái người đàn ông đó a? Không phải đã nói anh ta là một kẻ điên hay sao?

Nhưng là môi của cô giống như cái loại này vẫn còn cảm giác nóng rực, trái tim của cô đập rất loạn!

Đầu óc cũng đi theo ong ong vang lên không ngừng.

Giống như là đang nằm mơ, một cơn ác mộng. Hi vọng sau khi cô nói mình đã có bạn trai thì anh ấy có thể không quấy rầy mình nữa.

"Hà Hà? Hà Hà? Hồi hồn!" Mễ Cách nhìn bộ dáng ngây người của cô nhất thời không thể chấp nhận được: "Cậu nha...có phải là đang động dục hay không?"

Nghe được giọng nữ quen thuộc, Tiêu Hà Hà đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên khiến người ta càng thêm hoài nghi: "Ách!"

"Thật sự có chuyện đó!" Mễ Cách chắc chắn nói.

"Dì Mễ Cách chuyện gì a?" Thịnh Thịnh đang cầm quả táo vẻ mặt tràn đầy sự tò mò hỏi.

"Tớ đi vệ sinh, lập tức quay lại ngay." Tiêu Hà Hà nói xong, rất nhanh đứng lên hướng WC đi tới.

"Chúc mừng khai trương a!" Từ xa, Tằng Ly nhìn thấy Mễ Kiệt liền bắt đầu gọi còn kèm theo một cái huýt sáo.

Tần Trọng Hàn vẫn như cũ lạnh nhạt không nói lời nào nhưng thấy Mễ Kiệt vẫn mở miệng nói một tiếng: "Chúc mừng!"

"Cám ơn, tớ không nghĩ là các cậu thật sự có thể đến!" Mễ Kiệt nói xong câu đó liền nhìn thấy Ngô Tân Tuyên từ phía sau đi tới, ánh mắt liền biến đổi.

"Thế nào? Không hoan nghênh tôi sao?" Ngô Tân Tuyên nháy nháy mắt vô cùng nghịch ngợm.

"Không...không có nhưng mà không nghĩ tới cô cũng đến!" Mễ Kiệt cười có chút ngượng ngùng.

Tần Trọng Hàn cùng Tằng Ly nhìn nhau, chỉ có họ mới hiểu được ẩn ý bên trong.

"Các người cứ nói chuyện đi, chúng tôi đi lên trước!" Tằng Ly nói xong liền đi lên lầu.

Mễ Kiệt vội vàng xoay người, cho người sắp xếp chỗ cho họ, khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn nhấc chân đi lên, anh đột nhiên ngẩn ra suy nghĩ một chút rồi vội vàng kêu lên: "Hàn, con của cậu cũng tới phải không?"

"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn nhíu mày "Không!"

"Tớ nhìn thấy một đứa nhỏ bộ dáng giống hệt cậu a, nhất là ánh mắt!" Mễ Kiệt nói: "Tớ còn tưởng rằng đó là con trai cậu! Hóa ra không phải a!"

"Ách! Ánh mắt của Ngữ Điền cũng không có giống Hàn a, Ngữ Điền hẳn là giống mẹ nhiều hơn!" Tằng Ly suy nghĩ một chút "Hàn, mẹ của Ngữ Điền rốt cuộc là ai a? Cậu tính khi nào thì nói cho chúng tôi biết?"

"Tôi đi vệ sinh!" Tần Trọng Hàn ánh mắt lơ đãng lườm anh một cái, cũng không quay đầu lại, cả người phát ra một trận hàn khí, hướng nơi có viết kí hiệu WC đi tới.

Mễ Kiệt liếc nhìn Tằng Ly: "Cậu không mở bình thì ai mà biết trong bình có cái gì chứ?"

"Được rồi, các người tiếp tục mở bình của các người đi! Tôi đi trước!" Tằng Ly sờ sờ mũi bước vào phòng ăn.

Nhanh chóng sửa sang lại sắc mặt của mình, Tiêu Hà Hà đi ra khỏi WC, cô cúi đầu đi về phía trước.

Tần Trọng Hàn đúng lúc cũng hướng bên này đi tới, đột nhiên anh nhìn thấy gì đó ánh mắt anh híp lại, cô cũng xuất hiện ở nơi này, thật sự là không thể buông tha a!

Tần Trọng Hàn tiêu soái đi tới trước mặt cô sau đó dừng lại.

Tiêu Hà Hà đang cúi đầu đột nhiên nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng đập vào tầm mắt, liền ngẩng đầu, trong phút chốc cô mở to hai mắt: "Tổng...tổng giám đốc!"

Một giây tiếp theo, anh ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, mang cô ôm vào trong ngực ấm áp của mình.

"Tổng giám đốc..." Trong khi cô đang hoảng sợ, anh đã cúi xuống định hôn Tiêu Hà Hà.

Nhưng là trong lúc gần trong gang tấc anh đột nhiên dừng lại, khoảng cách quá gần cô có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, đầu có chút choáng váng.

"Chúng ta thật đúng là rất có duyên a! Tiêu Hà Hà!" Anh cười mị hoặc: "Bạn trai của em đâu? Là người nào? Vốn là nên giới thiệu cho tổng giám đốc một chút a!"

Tiêu Hà Hà mở to hai mắt, nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Tổng giám đốc, bạn trai tôi...bạn trai tôi đang ở bên ngoài, anh mau thả tôi ra bằng không thì tôi sẽ la lên a!"

"Tên gì?" Anh hừ lạnh một tiếng, lại ôm cô trực tiếp đi vào trong WC nữ.

Người đàn ông biến thái này tại sao lại ở đây? Còn nữa, anh ấy tại sao lại vào WC nữ, lần trước anh ấy chính là ở WC nữ hôn cô.

"La, em có thể la!" Anh lạnh giọng nói, đem thân thể cô ép sát trên cửa WC.

Cái loại ánh mắt này, lạnh đến mức khiến người ta phải run rẩy.

"..." Tiêu Hà Hà sắp biến thành hóa thạch rồi.

Ánh mắt của anh sắc bén nhìn mình chằm chằm, cái ánh mắt này trên cao nhìn xuống làm cho cô có cảm giác hít thở không thông. Đó là...vương giả mang đến cảm giác áp bức....

"Anh biến thái, đây là WC nữ!" Cô cuối cùng cũng tìm được đầu lưỡi của mình rồi.

"Cùng bạn trai em chia tay đi! Lập tức! Lập tức!" Ánh mắt của anh khóa lại khuôn mặt cô giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng một loại kinh khủng.

"Anh...anh bị bệnh a?" Tiêu Hà Hà sửng sốt, anh đột nhiên xuất hiện đã khiến cô chưa chuẩn bị kịp rồi, còn có lời mà anh nói ra lại rất bất ngờ, đừng nói là cô không có bạn trai ngay cả có đi chăng nữa thì anh cũng không cần phải ra lệnh cho cô như vậy chứ?

Anh ấy tại sao lại ở chỗ này? Anh ấy tới nơi này làm cái gì? Anh ấy muốn thế nào?

Tần Trọng Hàn không có tức giận ngược lại lại cười, nụ cười có vẻ rất là quỷ dị.

Yên lặng không nói nữa, thích thú hiên ngang mà liếc mắt nhìn Tiêu Hà Hà. Thấy vẻ mặt kích động của cô đột nhiên tâm trạng của anh cảm thấy cực kỳ tốt.

"Tổng giám đốc, anh mau thả tôi ra ngoài, anh làm sao có thể như vậy?"

"Tôi thế nào?" Tần Trọng Hàn dương lên một nụ cười, hai tay lại dùng thêm lực đạo đem cô gắt gao mà khóa ở trong lòng ngực của mình, không cho cô nhúc nhích nửa phần.

Cúi đầu xuống, cơ hồ sắp hôn cô. Anh chính là thích xem dáng vẻ khẩn trương này của cô, dường như cảm giác như thế cực kỳ tốt!

Tiêu Hà Hà cơ thể theo bản năng ngửa ra phía sau, đáy mắt lóe lên một chút phiền muộn: "Anh không được làm càn! Bạn trai tôi sẽ giết anh, anh buông tôi ra!"

"Vậy em mau gọi anh ta đi! Để cho anh ta đến WC nữ giết tôi, tốt lắm a!" Tần Trọng Hàn nụ cười càng tà mị.

Tiêu Hà Hà ủy khuất nhắm chặt hai mắt lại, lòng kiêu ngạo lại bắt đầu tùy ý: "Anh...anh...anh như thế nào có thể vô lại như vậy, anh là tổng giám đốc a!"

Anh lật cô đối diện với anh, anh làm sao có thể ra tay với thư kí của mình a, cô không phải là người dễ dãi!

"Cùng bạn trai em chia tay đi!" Anh tiếp tục nói.

"Không!"

"Chia tay hay không chia tay?" Anh xiết chặt eo cô một chút khiến cô lập tức kêu lên.

"Chia tay! Chia tay không phải được rồi sao?"

Ừ, nhìn thấy cô như vậy, hiện tại đã đạt tới mục đích, người đẹp ngay trong lòng ngực bất quá anh không chỉ là hôn thôi mà....

Tiêu Hà Hà trong lòng vẫn không ngừng mắng anh tổng giám đốc biến thái... tổng giám đốc biến thái...!

Tần Trọng Hàn đột nhiên dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên một chút rối rắm, thích thú hiên ngang: "Tốt lắm, bây giờ đi ra ngoài nói cho chàng trai đang chờ em trong phòng ăn là em muốn chia tay!"

"..." Tiêu Hà Hà nghe anh nói như vậy, lập tức gật đầu: "Được, anh buông tôi ra đi!"

Tần Trọng Hàn cuối cùng cũng buông lỏng hai tay của cô ra, nâng bàn tay cô lên hơi hơi khom người đặt lên đó một nụ hôn nhàn nhạt.

Giờ phút này anh đã khôi phục là một chàng trai vô cùng nho nhã.

Một khi đã đạt được tự do Tiêu Hà Hà lập tức chạy trốn khỏi WC nhưng không có về phòng ăn mà là trực tiếp đi xuống cầu thang.

Tần Trọng Hàn khi đi ra đã không thấy bóng dáng của Tiêu Hà Hà đâu.

"Mễ Cách, tớ đột nhiên nhận được điện thoại phải trở về công ty tăng ca, cậu cùng Thịnh Thịnh ăn đi, tớ đi trước a!" Tiêu Hà Hà vừa chạy vừa gọi điện thoại.

"Hàn! Tớ ngồi bên này a!" Tằng Ly nhìn thấy Tần Trọng Hàn đi tới, lập tức kêu.

Bọn họ ngồi ở vị trí được sắp xếp cùng Mễ Cách và Tiêu Hà Hà cách một vách, vốn là ở đây ăn nhưng Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy bên kia có một người chú đang đi tới, cậu lập tức nhíu mày, đôi mắt chớp chớp cực kỳ hưng phấn.

Tần Trọng Hàn nhìn hết phòng ăn tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Hà Hà, nhưng lại không có, người phụ nữ kia đi đâu rồi?

Đặt điện thoại xuống, Mễ Cách nói: "Thịnh Thịnh, ăn nhanh đi mẹ con phải đi tăng ca rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi."

"Chú chim to!" Thịnh Thịnh nhảy xuống khỏi ghế của mình chạy đến trước mặt Tần Trọng Hàn.

Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ khiến mọi người đều sửng sốt. Tằng Ly liền liếc nhìn qua, thấy có một đứa nhỏ đang chặn Tần Trọng Hàn lại, không kiềm được nhìn thêm lần nữa.

"Chú chim to, tại sao chú lại ở chỗ này a?" Thịnh Thịnh nhìn thấy mặt mày Tần Trọng Hàn lập tức hớn hở, cảm thấy thân thiết vô cùng.

Tần Trọng Hàn cúi đầu, nhìn thấy cái thân ảnh nho nhỏ, khóe môi nhịn không được giương lên, khiến anh thoạt nhìn không có vẻ lãnh khốc như vậy: "Là nhóc sao? Tại sao nhóc lại ở chỗ này?"

"Chú chim to?" Tằng Ly thiếu chút nữa phun ra cà phê: "Chim to là cái gì a?"

Thịnh Thịnh vừa quay đầu lại thấy được Tằng Ly, chú kia thật xinh đẹp a! " Chú xinh đẹp, chim to chính là gà con, đi tiểu thấy gà con! Chú ngay cả cái này cũng không biết, thật sự rất ngốc a!"

"Ha ha ha..." Đột nhiên cười phá lên, Tằng Ly thật sự đã phun ra cà phê: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý a!"

"Tằng Ly, cậu lịch sự một chút đi!" Ngô Tân Tuyên thiếu chút nữa bị anh phun cà phê trúng, có điều cô rất muốn cười nhưng lại cố nén cười, liếc trộm Tần Trọng Hàn cùng đứa nhỏ này một cái.

Trời ạ, đứa nhỏ này thật sự là rất đáng yêu. Trẻ con nói chuyện không kiêng nể chính là nói cái tình hình này đi, Ngô Tân Tuyên nhìn Thịnh Thịnh sau khi cười xong đột nhiên đôi con ngươi xinh đẹp xẹt qua chút cô đơn.

Chỉ thấy Tần trọng Hàn cúi đầu, nhìn thân ảnh nho nhỏ trước mặt, ánh mắt phức tạp mà nhiều biến đổi.

"Thịnh Thịnh, con đừng làm loạn a!" Nghe được cuộc đối thoại Mễ Cách lập tức chạy tới kéo Thịnh Thịnh lại, không có nghĩ đến lời nói của tiểu tử kia lại khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy "Tiên sinh, thực xin lỗi, trẻ con a!"

"Chú, chú BCS chú mua đã dùng hết chưa?" Âm thanh non nớt của một đứa trẻ ở chỗ bọn họ phát ra, đột ngột như vậy, lại du dương như vậy.

Tần Trọng Hàn sắc mặt liền thay đổi, đứa nhỏ này thật là lời nói không làm cho người ta sợ hãi thì cũng là chết đứng a!

"BCS?BCS gì?" Tằng Ly nhất thời nghe không hiểu.

"Không được nói!" Tần Trọng Hàn ngăn lại.

Không hề biết Thịnh Thịnh căn bản là không để ý tới lời anh nói mà còn lớn tiếng hướng Tằng Ly nói: "Chú xinh đẹp, chú thật sự rất ngốc a, BCS mà chú cũng chưa dùng qua sao. Chính là thời điểm cua gái sẽ dùng mà? Lớp chúng con Đào Cát Cát nói là không cần BCS thì sẽ có em trai nhỏ được sinh ra!

"Trời ạ!" Mễ Cách mặt đỏ bừng: "Tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi a!"

"Chú, chú mua BCS nhiều như vậy có phải là không muốn sinh bảo bối hay không?" Lại phun ra một câu.

Chỉ thấy Tần Trọng Hàn híp mắt lại, đi lên phía trước ôm lấy Thịnh Thịnh: "Tiểu tử, hình tượng huy hoàng của chú cũng bị con phá hủy hết rồi!"

" A! Hàn, đúng vậy! Chính là đứa nhỏ này, đứa nhỏ này có ánh mắt giống cậu a!" Mễ Kiệt đúng lúc đi tới.

"Đúng vậy! Đúng vậy, thật sự rất giống a!" Đúng lúc Tằng Ly cũng nhìn qua liền phát hiện Thịnh Thịnh và Tần Trọng Hàn có chút giống nhau! Ước chừng có ba bốn phần giống nhau!

"Nhưng mà cái mũi này, cái mũi này nhìn thế nào thì cũng có chút giống của tôi chứ?" Tằng Ly cau mày như có điều suy nghĩ hỏi.

"Xin lỗi không tiếp chuyện được một chút!" Tần Trọng Hàn căn bản không có nghe lọt tai, anh muốn cùng đứa nhỏ này nói chuyện một chút.

"Ai...! Đem đứa nhỏ bỏ xuống!" Mễ Cách vội vàng nói.

"Mễ Cách, không sao là bạn học của anh, em không cần lo lắng cậu ấy không phải là người buôn trẻ em a!" Mễ Kiệt giải thích.

Tằng Ly và Ngô Tân Tuyên nhìn bóng dáng hai người vừa rời đi, cùng lúc nở nụ cười: "Đứa nhỏ này làm cho Hàn thiếu chút nữa bỏ chạy!"

"Trẻ con nói chuyện không kiêng nể!"

"Đúng vậy a! Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, cư nhiên ánh mắt cùng Hàn có một đôi mắt giống nhau, còn cái mũi thì giống của tớ...ahaha..." Cũng không có để tâm, Tằng Ly hớn hở lại bắt đầu cùng Mễ Kiệt nói chuyện.

"Chú, chú có phải sợ bị người khác biết chú mua BCS hay không?" Thịnh Thịnh che cái miệng nhỏ nhắn gian xảo hỏi.

"Con!" Lần này Tần Trọng Hàn thiếu chút nữa bỏ chạy, bị đứa nhỏ này hỏi có chút khó, thừa nhận thì không phải mà không thừa nhận cũng không phải.

"Chú! Chú!" Đột nhiên Thịnh Thịnh nhíu mày: "Chú, con muốn đi tiểu!"

"Ách! Con thật đúng là nhiều chuyện a!"

"Chú không đi tiểu sao?"

"Được rồi!" Tần Trọng Hàn trực tiếp ôm cậu đi vào WC.