Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 20: Tự mình đa tình



Edit: DinhHa.

Beta: Lam Anh

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết Tiêu Hà Hà muốn nói gì.

Mà cô xem mắt vẻ mặt của mọi người, Tiêu Hà Hà lại không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn mặt An Xuyến tái nhợt, cô không có mở miệng, cũng không muốn ở ngay trước mặt của mọi người mở miệng: "Không sao!"

Ánh mắt Tần Trọng Hàn híp một cái, xoay người trở lại phòng làm việc.

Biểu tình trên mặt An Xuyến vẫn tái nhợt như tờ giấy trắng vậy.

Rời khỏi phòng làm việc của Tần Trọng Hàn.

....

Trong phòng giám sát, lúc người tới đưa băng Tiêu Hà Hà lập tức đi rót hai ly cà phê đưa đến phòng làm việc tổng giám đốc, băng kia liền đặt ở trên bàn.

"Tổng giám đốc!" tầm mắt Tiêu Hà Hà rơi vào băng: "Cái băng thu hình có thể tiêu hủy được không?"

Quả nhiên, vấn đề vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt Tằng Ly cùng Tần Trọng Hàn đều bị cô hấp dẫn đi.

"Tiêu thư ký, có ý gì đây?" Tần Trọng Hàn nhướng mi.

Tiêu Hà Hà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết ý tổng giám đốc, nhưng căn bản là không cần thiết, tổng giám đốc, cho công ty bớt một chút mùi thuốc súng đi, có lúc dàn xếp ổn thỏa không phải tốt hơn sao?"

Tần Trọng Hàn cùng Tằng Ly cũng có chút bất ngờ.

"Hà Hà, tổng giám đốc ở công ty phạt nhân viên làm sai, cô không cần tham gia náo nhiệt!" Tằng Ly không nghĩ ra Hà Hà là dễ bị bắt nạt hay là ngu.

"Tằng Ly, chuyện khác tôi không nói, tôi chỉ là không muốn bởi vì tôi mà bất kỳ đồng nghiệp nào bị phạt!" Cô phụ nữ đơn thân mang đứa trẻ, luôn nơm nớp lo sợ, cho tới bây giờ không muốn làm chuyện gì đắc tội với người khác, làm người thì phải tích đức, cô một mực cho là như vậy.

"Tiêu thư ký, cô làm sao biết tôi muốn thu hình là vì cô chứ?" Tần Trọng Hàn nâng lên ánh mắt không sóng, chậm rãi hỏi.

"Ách!" Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, mặt hơi đỏ.

"Tiêu thư ký thật giống như tự mình đa tình!" Tần Trọng Hàn cười lạnh một chút.

"Chẳng lẽ không phải là vì Hà Hà?" Tằng Ly miệng rộng hỏi.

Tiêu Hà Hà một thời không phản ứng kịp, "chẳng lẽ không phải là"? Cô hiểu sai sự tình? Trời ạ! Mặt đỏ bừng: "Thật xin lỗi, tôi cho là..."

"Đi ra ngoài!" Lạnh lùng ném ra hai chữ, tầm mắt Tần Trọng Hàn cũng không rời đi, Tiêu Hà Hà trở nên mất tự nhiên và thẹn thùng ra mặt.

Trợn mắt nhìn anh, cô ý thức được mình có lẽ thật sự là suy nghĩ nhiều, tổng giám đốc làm sao có thể vì một cô - Tiêu thư ký còn đối với tình nhân của mình như thế nào chứ?

Nhìn anh, cô lại nhìn không thấy trong mắt anh nửa tia ưu tư, người đàn ông này quá nguy hiểm, ánh mắt thâm thúy để cho người không tránh khỏi luân hãm vào trong đó mà không tự biết.

Nhưng mà, nhưng mà cô thế nào cảm giác có chút không đúng chứ?

Chậm rãi xoay người, Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

"Hàn! Thật sự là không nghĩ tới nha!" Tằng Ly cười như chồn ly vậy xảo quyệt:"Cậu lại vì một cái thư ký quèn mà dụng tâm lớn qua."

"Cậu rất rãnh rỗi!" Giọng nghiêm đi, lộ ra một tia không khó chịu, còn có lúng túng do bị nhìn thấu.

"Hàn! Không phải như anh nghĩ vậy!" An Xuyến hoảng sợ hô, trên mặt có không tin thật khiếp sợ, cô không nghĩ tới Tần Trọng Hàn thật sẽ vì Tiêu Hà Hà mà sa thải mình, ngay cả tình nhân cũng không được làm.

Nhìn sắc mặt nhăn nhó của An Xuyến, lần nữa rút tay về, Tần Trọng Hàn châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Kết thúc! Mà chắc cô cũng biết tại sao! Phụ nữ thích tính kế sao lưng là loại tôi ghét nhất!"

"Hàn! Em sai rồi! Em không dám nữa!" Nước mắt An Xuyến lả tả chảy xuống, nhào vào bên chân Tần Trọng Hàn."Hàn, em thật sai rồi!"

"Biết nên làm như thế nào chứ? Rời đi K thị, tôi không nghĩ ở K thành lại thấy cô!" Lạnh lùng đưa ra một tờ chi phiếu: "Đây là cô nên được!"

"Hàn ---- "

"Đi ra ngoài! Lập tức!" Giọng lạnh đến không thể lạnh hơn nữa, Tần Trọng Hàn hất tay của cô ta ra.

An Xuyến biết ở lại cũng không có thễ cứu vãn, trong mắt lệ vẫn rơi, âm lãnh nhìn về phía Tần Trọng Hàn, tay run rẩy từ từ thu thành quả đấm: "Bởi vì Tiêu Hà Hà?"

"Đi ra ngoài!" Quát lạnh một tiếng.

An Xuyến rốt cuộc thu thập đồ đạc, cô ta lúc rời đi Tiêu Hà Hà bị Tần Trọng Hàn phân công đi bộ tài vụ lấy biên lai. Chờ cô trở lại, An Xuyến đã đi rồi.

"Hà Hà, An Xuyến bị sa thải, cô biết không?" Hướng Tĩnh bát quái hỏi.

"A ---" kinh ngạc sững sốt một chút. "Cô nói gì?"

"Cô không biết sao? Tổng giám đốc đem cô ta sa thải, An Xuyến đã đi rồi!"

Thật sự là bởi vì mình sao?

Tiêu Hà Hà lập tức vào phòng làm việc Tần Trọng Hàn. "Tổng giám đốc, An thư ký..."

"Tay cô sao rồi?" Tần Trọng Hàn từ phía sau bàn làm việc vòng qua tới, nắm tay cô, tự nhiên như vậy, kiểm tra cẩn thận một lần, chắc chắn cô đã bôi thuốc mới buông tay.

Tiêu Hà Hà bị động tác ôn nhu của anh cả kinh đờ ra, thiếu chút nữa quên mình muốn hỏi: "Tổng, tổng giám đốc, tại sao phải đuổi An thư ký a?"

"Bởi vì cô!" Không ngờ anh trả lời là như vậy, sau đó, ngoài dự liệu cô, anh cúi đầu khẽ hôn trán cô, ở lúc cô vẫn đang đờ đẫn trong nháy, cô đã ở trong ngực anh.

"Không!" Cô kinh hoảng lên tiếng, nhưng lại gặp phải môi lưỡi cướp đoạt nhanh hơn, bá đạo mà giữ vững, lạnh lùng cứng rắn mà vô tình xâm chiếm tất cả ngọt ngào mềm mại của cô!

Đây phảng phất là hạng nhất tuyên cáo.

Phảng phất là ở hướng cô tuyên cáo cô là người phụ nữ của anh vậy.

Sống lưng Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng thoáng qua một trận run sợ.

Giống như trong WC nam, cảnh tượng môi cô bị cướp đoạt phải lại thâm sâu khắc vào trong đầu. Cô run rẩy người, giùng giằng, nhưng tránh thoát không hết sự kiềm chế của anh, cô bị anh hôn thật là đau, thật là đau! Không thể nhịn được nữa, cô há mồm cắn môi của anh, mùi máu tanh ở trong miệng tràn ngập, anh lại không có buông cô ra, mà là khiến nụ hôn này sâu hơn...

Như vậy xảy ra bất ngờ khinh bạc, giống như ở tuyên cáo cái gì.

"Từ hôm nay trở đi, cô là tôi!" Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, bá đạo mở miệng, trong thanh âm lộ ra vô cùng nghiêm túc cùng kiên định.

"Không!" Cô lắc đầu, trợn to hai mắt, người đàn ông này thật là đáng sợ.

"Bá" một tiếng, cô giơ tay đánh tới, anh không tránh, trên mặt anh bị đánh một bạt tay, cô ngốc lăng đứng đó.

Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Tần Trọng Hàn lạnh như băng khóa chặt ánh mắt khiếp sợ của cô, nhưng chỉ là liếm một cái vết máu ở khóe miệng, nhếch miệng, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia sáng tàn khốc, sau đó lại quay về lạnh lùng như chết.

"Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi, chẳng qua tôi cho cô cái vinh dự này!" Giọng anh bá đạo mà ôn nhu như vậy.

Cô ngơ ngác nhìn anh, ngực bắt đầu cuồng nhảy cỡn lên, cô sợ người đàn ông này, bởi vì người đàn ông này khiến đáy lòng cô nâng lên sóng gió kinh hoàng mãnh liệt như vậy.

"Ngoan ngoãn, không nên chọc giận tôi!" Anh cái loại đó ngang ngược cuồng ngạo uy hiếp để cho cô kinh ngạc đến ngây người cặp mắt đắp lên một tầng mê muội.

"Anh điên rồi!" Cô cả kinh quên mất mục đích tìm đến anh, thật nhanh chạy ra ngoài.

"Hà Hà, môi cô thế nào?" Hướng Tĩnh thấy cô hốt hoảng chạy ra phòng tổng giám đốc, ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm cô, "Ách! Sưng! Không phải là tổng giám đốc hôn cô chứ?"

"Nói bậy gì đó!" Tiêu Hà Hà nhất thời sống lưng cứng đờ.

Tận lực nở nụ cười, nhưng phát hiện ngay cả thần giác cũng cứng lên độ cong. Cô thật nhanh hướng phòng vệ sinh chạy đi. Cạnh gương, ngón tay run run, vuốt môi từng bị hôn đau, vẫn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng kia.

Anh rốt cuộc có ý gì?

Tuyên bố bá đạo như vậy, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Lại lần nữa đi ra phòng vệ sinh, trên mặt cô cực kỳ bình tĩnh.

Sau đó, Tần Trọng Hàn cũng không có rời khỏi phòng làm việc của anh.

Sắp đến giờ tan việc, Tiêu Hà Hà nhận được điện thoại của Mễ Cách, đứa bé kia rốt cũng cuộc chơi đã, từ Tân Gia Ba trở lại. "Hây! Hà Hà, buổi tối chúng ta đi chúc mừng một chút, mang con trai tớ đi nữa, chúng ta đi ăn cơn tây, chị đây mời cưng a!"

"Có chuyện gì tốt?" khóe miệng Tiêu Hà Hà cũng đi lộ chút vui vẻ mỉm cười, quên mất chuyện bị Tần Trọng Hàn xâm phạm: "Nghe âm thanh rất vui vẻ?"

"Ừ, sau này hẵng nói! Đúng rồi, tớ lái xe đi trước rước Thịnh Thịnh, sau đó đi công ty của cậu đón cậu, sáu giờ, đừng quên nha!" Mễ Cách dặn dò.

"Được! Lát nữa gặp!" Tiêu Hà Hà cúp điện thoại.

"Hà Hà, bạn trai cậu hả?" Hướng Tĩnh lại bắt đầu bát quái.

"Ách!" Tiêu Hà Hà vừa muốn chối, ngẩng đầu một cái thấy Tần Trọng Hàn, trong lòng run một cái, lại vô hình gật đầu.

"Hà Hà, cậu có bạn trai a?" Hướng Tĩnh hét rầm lên.

Tiêu Hà Hà trộm liếc một cái "Một chút trở lại đón tôi!"

Cô như vậy là ở gián tiếp nói cho Tần Trọng Hàn, chớ tới quấy rầy cô, cô đã có bạn trai!

Ánh mắt Tần Trọng Hàn nhất thời lăng lệ, bước nhanh hướng phòng làm việc Tằng Ly đi tới.

Tiêu Hà Hà thở phào nhẹ nhõm, lần này hẳn được rồi, tổng giám đốc sẽ không khó hiểu nữa.

Giờ tan việc, Tiêu Hà Hà đi thang máy xuống lầu, bên người đồng nghiệp thấy cô vốn đang vừa nói vừa cười nhất thời im bặt, sau đó cô đi ra thang máy, luôn cảm giác sau lưng lập tức có vô số ánh mắt bắn càn quét ở trên sống lưng cô.

Ra sảnh tiếp tân, xa xa thấy được xe Mễ Cách.

Mà ở sảnh tiếp tân, thang máy riêng của tổng giám đốc cũng mở ra.

Tiêu Hà Hà bước nhanh về xe Mễ Cách, Mễ Cách lại mở ra một chiếc cách cửa, xe của người đàn ông tốt nha. Trong xe có một cậu bé đi xuống, chạy thật nhanh đến chỗ Tiêu Hà Hà. "Mẹ, con tới đón mẹ!"

"Chậm một chút!" Tiêu Hà Hà ôm con trai một cái: "Con trai, chúng ta đi nhanh đi!"

Tần Trọng Hàn đi ra cao ốc, tầm mắt lơ đãng chuyển một cái, liền thấy người nào đó ôm một đứa bé đi vào trong xe.

"Tiêu Hà Hà?!" Tần Trọng Hàn sững sốt một chút, đứa bé kia?

Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại, thấy được đứng ở cửa cao ốc Tần Trọng Hàn, đột nhiên, lòng cũng dâng tới cổ họng, sau đó, cô thấy Tần Trọng Hàn lại sãi bước đi tới bên này...

"Mễ Cách, mau lái xe!" Tiêu Hà Hà đem con trai nhét vào, tự mau ngồi lên xe.

"Thế nào? Cậu một bộ dáng vẻ gặp quỷ?" Mễ Cách nghe cô như vậy thúc giục, lập tức cho xe chạy.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn híp lại, che đi tia sáng nguy hiểm, cô thật có bạn trai? Có sao?

"Mẹ, có đại thái lang* sao?" Thịnh Thịnh không hiểu hướng phía sau xe nhìn lại, đáng tiếc xe đã quẹo ra.

* Đại thái lang nhân vật trong phim hoạt hình của TQ.

"Gần đây mẹ gặp phải người điên!" Tiêu Hà Hà giải thích: "Tuy nhiên không có sao, các người yên tâm đi, chúng ta đi nơi nào?"

"Ừ! Anh tớ khai trương nhà ăn tây, mời miễn phí, chúng ta dĩ nhiên phải đi kiếm một bữa!" Mễ Cách cười nói.

"Làm sao cảm giác chúng ta giống như là đi ăn chực!" Tiêu Hà Hà nở nụ cười tung bay, bỏ qua chuyện buồn hôm nay bị xâm phạm.

"Anh, bạn em Tiêu Hà Hà, con nuôi em Tiêu Thừa, chúng ta tới cổ động anh!" Mễ Cách vừa xuống xe liền dắt tay Thịnh Thịnh, ngay trước mặt con nít cho Mễ Kiệt một cái bao lì xì thật to.

Mà Tiêu Hà Hà đưa một bó hoa: "Anh Mễ, chúc mừng khai trương!"

Tiêu Hà Hà không phải lần thứ nhất gặp Mễ Kiệt, chẳng qua hôm nay Mễ Kiệt mặc đồ tây giày da rất tuấn tú nha.

"Hà Hà, nhiều năm không gặp!" Mễ Kiệt có chút ngốc lăng, nhìn thêm chút nữa Mễ Cách dắt trong tay đứa trẻ, một thời có chút kinh ngạc. "Ách! Đứa nhỏ này nhìn rất quen nha!"

"Anh! Em sắp chết đói rồi, nhanh lên một chút mang thức ăn lên!" Mễ Cách cắt đứt lời anh.

"Từ hôm nay trở đi, cô là người của tôi..." Bên tai trôi giạt Tần Trọng Hàn kia bá đạo tuyên cáo, suy nghĩ của Tiêu Hà Hà trong nháy mắt bay đi.

Tiêu Hà Hà, tại sao lòng sẽ rung động mạnh mẽ như vậy?