Ngàn Năm

Chương 1: Có một cố nhân mà người đã quên.



_A Hành ! Ngươi xem ! _ Một cơn gió xuân thổi qua làm những cánh hoa đào mỏng manh nhẹ nhàng tung bay trong cái nắng chiều tà heo hắt. Lại là giọng nói mang theo vài phần ý cười vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy vang vọng ở bên tai.

Tống Vân Hành ngoảnh đầu nhìn lại , chỉ thấy được thân ảnh mơ hồ của một người nào đó đang đứng dưới gốc cây đào lẳng lặng nhìn hắn .Người đó mặc một bộ trường bào màu trắng, tay nâng lên hai vò rượu được bịt kín phần đầu bằng vải đỏ ,mái tóc của y rất dài ,trên đầu có cài một cây trâm gỗ.Y đứng ở đó , đứng rất gần thế nhưng lại dường như rất xa .Tống Vân Hành cố nhìn thật kỹ ,thế nhưng hắn có nhìn thế nào cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia .Hắn thử bước lại gần ,lại thử đưa tay lên chạm vào khuôn mặt ấy ,chỉ là khi ngón tay hắn còn chưa kịp giơ lên thì mọi thứ trước mắt đã trở nên mờ nhạt rồi dần dần tan biến.

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi như xuyên qua thời không kéo hắn về thực tại ,Tống Vân Hành mở to mắt nhìn lên trần nhà ,có chút ngây dại cũng có chút trống rỗng .Hắn đưa tay day day hai bên huyệt thái dương vẫn còn đang đau nhức , lười nhát vươn tay cầm lấy chiếc smartphone đang đặt ở đầu giường.

Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe thấy thanh âm hùng hổ vang dội từ đầu dây bên kia truyền sang :

- Ôi tổ tông của tôi , cậu làm gì mà tới giờ này mới chịu nhấc máy.

_ Có chuyện gì sao? - Tống Vân Hành ghét bỏ đưa điện thoại ra thật xa màng nhĩ ,dùng giọng điệu không ấm không lạnh để hỏi.

_Còn có thể là chuyện gì ?Hôm qua cậu cho đại tiểu thư của Hứa thị leo cây ,hôm nay bên phía Carnation liền muốn rút vốn đầu tư_Người bên kia đầu dây mang theo tức giận mà trách cứ,lại có chút bất đắc dĩ thở dài _ Vân Hành , tôi theo cậu lăn lộn trong giới cũng đã hơn bốn năm ,tôi biết rõ tính cách của cậu ,thế nhưng có những chuyện cậu đừng nên làm thẳng quá ,co được duỗi được mới có thể tồn tại lâu dài.

_Anh Quang ,em không cần kiểu tồn tại như ký sinh trùng đó . _ Giọng của Tống Vân Hành trầm ổn nhưng lại không kém phần quyết tuyệt . _ Em biết 'Đặc vụ ' là dự án phim điện ảnh được công ty coi trọng ,cũng biết nếu em có thể làm hài lòng các nhà đầu tư thì vai chính trong phim nhất định sẽ thuộc về em . Nhưng thứ mà em có thể làm hài lòng họ là thực lực diễn xuất chứ không phải thực lực trên giường.

Tống Vân Hành hiện đang là diễn viên lưu lượng tuyến đầu ,hắn bước ra từ một chương trình đào tạo nhóm nhạc ,làm idol được 2 năm thì chuyển sang đóng phim . Hắn đi lên từ những vai quần chúng chỉ xuất hiện được không quá ba giây, diễn qua vô số vai phụ với lời thoại ít ỏi. Thế nhưng bằng tất cả sự nổ lực và chuyên tâm học hỏi rốt cuộc hắn cũng đi qua bốn năm nằm gai nếm mật, thành công bạo hồng nhờ vai chính trong một bộ phim đề tài song nam chủ. Mà người vẫn luôn lải nhải luyên thuyên không ngừng trong điện thoại kia chính là Trần Lập Quang ,là người đại diện mà công ty sắp xếp cho hắn.Trần Lập Quang là một gã đàn ông mập mạp tuổi đã ngoài ba mươi , anh chính là mẫu người điển hình của cái kiểu đi với Phật thì mặc áo cà sa còn đi với ma thì mặt áo giấy .Tuy tính cách có hơi lươn lẹo , nhưng bản chất lại sống rất trọng tình trọng nghĩa.

_ Nếu cậu được chọn vào vai nam chính của bộ điện ảnh này thì đây là bước đệm lớn để cậu vươn lên màn ảnh rộng ._ Trần Lập Quang vẫn không chịu từ bỏ mà lên tiếng thuyết phục _ Cậu chịu khó một chút , dành ít thời gian đi bồi Hứa An Tình ,cô ta dù sao cũng là thiên kim nhà quyền quý , cùng cô ta nói chuyện yêu đương cậu cũng chỉ có lời chứ nào có thiệt.

_ Đại tiểu thư của Hứa gia em bồi không nổi _ Tống Vân Hành nói với giọng châm chọc .



_Cậu ..thật là... _Trần Lập Quang thở dài đầy bất lực .Không để anh kịp nói thêm ,Tống Vân Hành đã lạnh giọng cắt ngang:

_ Vai chính trong ' Đặc vụ ' em sẽ không nhận . Bộ điện ảnh này là một miếng bánh ngon ,em tin rằng dù không có Carnation rót tiền vào thì cũng sẽ có những ông lớn khác đến giành miếng ăn.

_ Cậu còn biết đây là một miếng bánh ngon ?_ Trần Lập Quang tức đến độ thở phì phò._ Cậu có biết cơ hội lần này rất hiếm không ? Người khác thì tranh tới sứt đầu mẻ trán ,còn cậu thì dâng tới tận miệng lại không chịu há mồm ăn . Trời ạ ! Ông đây phun một búng máu rồi .Tức chết đi được .

_ Thế có cần em gọi cấp cứu giùm không ?_Tống Vân Hành cười nhẹ trêu đùa.

_Thôi cậu cứ để thêm vài lần như vầy nữa rồi trực tiếp hạ táng tôi luôn đi ._Trần Lập Quang nói bằng giọng trăn trối. Anh biết Tống Vân Hành là một người sống rất có nguyên tắc ,hắn là người thà chết đứng chứ nhất quyết không chịu sống quỳ .Thế nhưng, sống trong cái giới giải trí hỗn loạn như một vũng nước đục này, việc không có một chỗ dựa vững chắc để chống lưng thì chẳng khác gì sống phận tép tôm mặc người giày xéo.

Thở dài một tiếng đầy phiền não ,Trần Lập Quang không muốn tiếp tục chủ đề gây ức chế lồng ngực của mình nữa , anh thấp giọng nói sang chuyện khác .

_ Bên phía công ty tôi sẽ cố gắng dàn xếp ,trước mắt cậu cứ tập trung quay bộ 'Loạn thế ' của Đạo diễn Trịnh trước đã. Lần này tôi bận chăm người mới không thể theo cậu gia nhập đoàn phim.Cậu cứ theo lịch trình đã định sẵn mà bay đến thành phố F, buổi chiều Olwen sẽ đến đón cậu.

_ Em biết rồi . _ Tống Vân Hành lấy lệ đáp một tiếng ,chờ Trần Lập Quang ngắt máy liền bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

' Loạn thế ' là một bộ phim cổ trang chiếu mạng được đầu tư với nguồn kinh phí khá cao, quy tụ hàng loạt diễn viên trẻ đang nổi hiện nay .Phim kể về mối tình ngang trái giữa vị đại tướng quân chiến công hiển hách, nổi danh đương triều và nàng công chúa lưu lạc của địch quốc .Tình tiết phim là một hồi yêu hận tình thù ,ngược luyến tàn tâm của cặp đôi nam nữ chính . Tuy kịch bản không có gì mới mẻ thế nhưng không thể không công nhận ,nội dung phim dạng này thực sự rất phù hợp với phần đông thị hiếu của khán giả trong và ngoài nước . Đó là chưa kể đến người cầm máy cho bộ phim này lại chính là đạo diễn Trịnh Lôi -người đã tạo nên thành công cho rất nhiều tác phẩm cổ trang trước đó.

Đến với ' Loạn thế ' Tống Vân Hành đảm nhận vai nam chính Vệ Tuân _là một vị tướng quân tài ba nhưng lạnh lùng lãnh khốc ,mãi đến khi rơi vào lưới tình của nữ chính mới bộc lộ ra nét thâm tình ôn nhu. Đây là một dạng nhân vật rất được lòng khán giả , nếu thể hiện tốt chắc chắn sẽ hút về rất nhiều fan .



Tống Vân Hành không muốn mãi đi trên con đường lưu lượng ,thế nhưng đây vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để hắn chuyển hình.

* * *

Do lịch trình được giữ kín nên khi Tống Vân Hành cùng với trợ lí và hai vệ sĩ lên máy bay di chuyển đến thành phố F ,chỉ có một vài fan hâm mộ lâu năm biết được tin chạy đến chờ ở sân bay .

F thị là một thành phố cổ kính với nhiều kiệt tác kiến trúc đã tồn tại lâu đời nằm ở khu vực phía nam .Nơi đây dựa núi gần sông , phong cảnh hữu tình rất thích hợp để làm bối cảnh quay phim cổ trang .Cũng đã có rất nhiều đoàn phim từng đến đây để tác nghiệp.

Ngồi trên chiếc xe bảy chỗ màu đen sang trọng , tâm tình của Tống Vân Hành không hiểu sao lại tự dưng trầm xuống . Hắn phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài ,chỉ thấy cây cối ,xe cộ cùng các tòa nhà cao ốc chọc trời xen kẽ với những khu cổ trấn xa xưa ... đang không ngừng lướt qua như ảo ảnh mơ hồ .

Dường như có ai đó đang gọi tên của hắn ,lại dường như chỉ là tiếng gió thoảng qua tai. Tống Vân Hành có chút mệt mỏi ngã lưng lên thành ghế , hắn khép hờ hai mắt ,đầu lại âm ĩ đau.

_ A Hành ...ta đợi ngươi ....đã đợi ngươi rất lâu ... ! . _ Thiếu niên ấy vẫn một thân bạch y,vẫn đầu cài trâm gỗ ,vẫn đứng lặng dưới gốc cây đào nhìn về phía hắn .Chỉ là ...ánh mắt đó sao quá đỗi ưu buồn cảnh vật đó sao lại quá tang thương.

Tống Vân Hành choàng tỉnh nhìn về phía phát ra thanh âm , chỉ thấy trong tầm mắt là gương mặt vô cùng quen thuộc với cặp kính cận dày cộm của Olwen .

_ Anh Hành ,đã tới khách sạn rồi ._ Là một trợ lí tận tâm chu đáo , Olwen nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ còn chưa tỉnh ngủ của ông chủ thì liền nhanh miệng nhắc nhở.

Ánh mắt của Tống Vân Hành dần trở nên sáng tỏ , hắn nặng nề thở hắc ra một hơi như muốn trút hết tất thảy những khó chịu đang nghẹn lại nơi lồng ngực .Dạo gần đây trong đầu của hắn cứ thường xuyên lặp đi lặp lại những giấc mơ kỳ quái ,mà trong mơ cái gì hắn cũng nhìn không rõ cái gì cũng trông cũng rất mơ hồ ,thế nhưng cứ mỗi lần tỉnh lại ,tim của hắn lại đau đến khó thở.Phải chăng hắn đã quên ,quên một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Nhìn khách sạn sa hoa trước mặt lại nhìn dòng xe cộ đông đúc đang di chuyển trên đường ,Tống Vân Hành lúc này mới lấy lại tinh thần ,đội mũ ,đeo khẩu trang rồi cẩn thận mở cửa bước xuống xe.