Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 41: Dứt Khoát



“Công tử, người muốn làm gì?” Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao, Phong Gian Ảnh ngồi xổm trên nóc nhà nuôi muỗi với công tử nhà mình.

Nóc nhà này thật là đặc biệt. Dù sao thì nó cũng là nóc nhà của Nhàn Vân vương phủ mà. Nhưng, Phong Gian Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, cổ họng nghẹn lại không nói được gì. Không trăng, không gió để ngắm, chỉ có muỗi để nuôi thôi.

Diệp Lạc ngồi trên nóc nhà, dựa vào tấm đệm lưng siêu to con Phong Gian Ảnh phía sau, cảm thấy rất là thích thú, suýt nữa thì hát luôn. “Không có gì. Ngươi biết mà, nóc nhà là chỗ ta yêu thích nhất.”

“Nhưng mà ngồi ở nóc nhà mình thì thôi, người lại đến vương phủ người ta ngồi trên nóc nhà. Người ta có thể xem chúng ta là thích khách mà bắt lại không?”

Vừa nói xong, một tiếng quát to từ trong viện truyền tới: “Ai đấy?”

Trong lúc đó, cả viện đèn đuốc sáng bừng, một đoàn thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vây quanh nóc nhà rút đao ra.

Diệp Lạc thở dài một hơi, trừng Phong Gian Ảnh: “Miệng quạ đen.”

Đứng thẳng người lên, lôi theo Phong Gian Ảnh nhảy xuống, vừa nhảy vừa nói: “Tại hạ Diệp Tri.”

Tổng Quản Vương phủ Quân Phúc híp mắt nhìn nàng lúc lâu mới nói: “Diệp Thị Lang không ở trong phòng nghỉ ngơi mà trèo lên nóc nhà làm gì? Trời lại tối, chẳng may bọn thị vệ không hiểu chuyện lỡ tay làm bị thương thì làm sao.”

Phong Gian Ảnh hừ một tiếng.

Quân Phúc nhìn hắn một cái, lại quay về nhìn Diệp Lạc: “Thị vệ của Diệp Thị Lang có việc muốn nói?”

Diệp Lạc nhíu mày: “Phản ứng của hắn không đúng.” Ánh mắt nàng cong cong: “Ý hắn là đồng ý với lời của Tổng quản đại nhân, không hiểu chuyện làm bị thương thì không trách.”

Sắc mặt Quân Phúc thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, vung tay lên, thị vệ đằng sau đều thu đao vào, động tác rất đều đặn nhịp nhàng.

Quân Hoằng cũng bị động tĩnh bên này làm tỉnh giấc, đẩy cửa ra ngoài, thì bị đám người đông nghịt đầy sân dọa sợ: “Có chuyện gì thế?”

“Bái kiến Thái Tử điện hạ,” Quân Phúc thỉnh an trước, rồi mới trả lời: “Cái này phải hỏi Diệp Thị Lang, nửa đêm không ngủ được trèo lên nóc nhà, khiến bọn thị vệ tưởng là thích khách, nên mới đánh thức Điện Hạ.”

Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh, lại nhìn nóc nhà đằng sau bọn họ, nhíu mày: “Ngươi lên nóc nhà làm gì?”

“Ngắm hoa, ngắm trăng, ngắm mỹ nhân!”

Một đám người nhìn bầu trời đen sì không có một ngôi sao, im lặng không nói gì.

Còn mỗi Quân Hoằng phối hợp: “Ngắm được sao?”

Diệp Lạc cười: “Đương nhiên, nhìn thấy mỹ nhân tu hoa bế nguyệt, cho nên bây giờ trời mới đen như vậy chứ. Mặt trăng tự thấy xấu hổ nên chạy mất rồi.”

Phong Gian Ảnh nháy nháy mắt, rốt cuộc là mỹ nhân thế nào? Vì sao ngay cả một nữ nhân hắn cũng không nhìn thấy? Hay là nội lực của công tử đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, có thể nhìn thấy ngoài trăm dặm trong bóng đêm?

Diệp Lạc cười cười, ánh mắt nhìn sang Quân Phúc: “Nghe nói Hồng Tụ Quận chúa của Vương phủ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Lúc này cho dù Quân Phúc là người trầm ổn cũng có chút không khống chế được: “Diệp Thị Lang nói chuyện phải cẩn thận, Quận Chúa là kim chi ngọc diệp, không phải người ngoài tùy tiện là gặp được.”

Ngón tay thanh mảnh của Diệp Lạc giơ ra, cười như một đóa hoa: “À? Ôn tuyền bên kia không phải là của Quận Chúa sao? Xem ra đúng là Diệp Tri nhìn lầm rồi. Hôm nay Diệp Tri đang xem tử vi, chợt thấy một nữ tử mặc hồng y vội vàng đi tới ôn tuyền kia, còn tưởng là Quận Chúa cơ. Ai nha, nhìn lầm rồi, thật là có lỗi mà.”

“Làm càn!” Quân Phúc hoảng sợ biến sắc: “Ngươi, ngươi.......” Ngươi hai câu, cuối cùng không nói được nữa.

Quân Hoằng hiểu ra, im lặng đứng bên không hề hé răng.

Diệp Lạc cười như không cười nói: “Quân quản gia, khi nào thì Vương gia và Quận Chúa thăm viếng về thì phiền ông thông báo một tiếng. Chúng ta đã đợi hai ngày rồi, cho dù người không về, thì bồ câu cũng phải bay về chứ?”

Quân Phúc bị nàng nói khiến ngây ngẩn cả người, sau đó mới nói: “Nếu Vương gia có tin tức truyền về, ta lập tức báo cho Điện Hạ và Diệp Thị Lang.”

Nói xong lời này, nhìn quanh đám thị vệ phía sau, một bên nói: “Vẫn phải nhắc nhở Diệp Thị Lang một câu, trong Vương phủ có vô số cung tiến thủ. Trên nóc