Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 23



Tô Mạch trở mình nhìn danh bạ thật lâu, cuối cùng cũng tìm tới số điện thoại của Hà Thụ.

Y cảm thấy việc bày tỏ với người này rất đặc biệt, nếu sớm biết rằng muốn tiến tới, lúc ấy cần gì phải như vậy. Y chưa từng làm việc nhạt nhẽo như vậy, coi như đây là phá lệ cũ. Điện thoại vang lên thật lâu cũng chưa có người nhận, đại khái bình thường không sử dụng, cho nên cũng không mang theo. Tô Mạch nhớ tới lúc cho hắn điện thoại, dặn hắn lúc nào cũng phải mang bên người, lúc này lòng cảm thấy có chút khó chịu. Sau khi để điện thoại xuống, tâm bắt đầu cân nhắc, nhớ tới chỉ có mình mới có số điện thoại của Hà Thụ, trước kia còn cả ngày mang theo, vừa kêu liền đến, giọng kia lại kìm nén xuống.

Trong lòng nhớ lại Hà Thụ là một con người ngay thẳng hiếm có, trừ việc nói năng hơi lộn xộn, mới nhìn cảm thấy tính cách thật chán ghét, nghĩ đến đúng là càng ngày càng hiếm có.Tính tình tốt như vậy, tùy người nhặt lấy liền có thể lật tới lật lui, tuy là có chút lửa nóng, nhưng nhẹ giọng khuyên vài câu, mọi chuyện lại mưa thuận gió hòa. Tô Mạch nhớ tới kết giao nhiều người như vậy, nóng giận lên liền ném vỡ đồ đạc, muốn khuyên phải có vòng cổ nhẫn kim cương, là một người khó hầu hạ, lúc chia tay đều là bộ dáng sụp trời lở đất.

Con gái bây giờ, yêu một lần đã muốn phải kinh thiên động địa, thất tình một lần là ra biển lớn, nhiều lần lại thành thấu rõ hồng trần. Cần gì? Who do you think you are? Nhưng so với ấy, Tô Mạch càng ghét con gái không thể chịu được rủi ro, loại người ngủ một buổi tối với Tô Mạch xong còn làm như không có gì, vỗ mông bỏ đi không để một lời gặp lại. Có lẽ, so với việc để người khác đi lại tự do trong cuộc sống mình, Tô Mạch càng thích cảm giác làm chúa tể của tất cả.

Nhưng Hà Thụ không giống vậy, hắn tuy rằng cũng không phải là sự cố, đơn giản giống như một tờ giấy trắng, im lặng quay lại. Hắn rời đi rất rõ ràng, rất đơn giản, thậm chí cả nước mắt còn không rơi trước mặt mình, nhưng lại khiếp đảm, yếu đuối như vậy, bình tĩnh bỏ đi ngược lại làm cho người ta không thể từ bỏ. Thậm chí hối hận để hắn rời đi.

Người tính tình tốt như vậy, đưa hắn về nhà đều sẽ cảm ơn, cùng hắn nấu cơm lại làm cho cảm động đến chảy nước mắt, giọng điệu ôn hòa đã làm cảm kích vô cùng…

Tô Mạch vốn hứa hẹn cho hắn một căn phòng đầy đủ trong ký túc xá, sau lại quên, hắn cũng không nói gì giống như không liên quan tới nó. Tô Mạch vốn có thể cho hắn nhiều thứ, hắn đều không mở miệng đồng ý, lâu dần, Tô Mạch cũng quên đi. Khoảng thời gian cả hai cùng một chỗ, Tô Mạch cho mình rất cao giá, cũng biết được thái độ của Hà Thụ rất khiêm tốn, ngoại trừ lần đầu tiên, cùng y ăn nằm nhiều lần, chỉ cần mình chút tiền diễn, mặt Hà Thụ sẽ hiểu ra biểu tình cảm kích, hắn nghĩ cái gì đều viết trên mặt, những lời Hà Thụ nghẹn trong họng không nói, hắn nghĩ hắn không nói Tô Mạch sẽ không biết sao, đứa ngốc còn nhìn ra. Thời điểm Tô Mạch lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt Hà Thụ có điểm mê luyến, cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng ngày càng tò tò, có lẽ trong tiềm thức của y, muốn biết người lương thiện chất phát này có giống đầu gỗ không, có một ngày nào đó dám dũng cảm nói rõ không.

Tô Mạch từ ngày đó bắt đầu, đối với hắn dùng chút tâm tư, kỳ thật chỉ là những việc nhỏ, giống khi đi nói “Tôi ra ngoài”, lúc trở về nói: “Tôi về rồi.”, rồi rửa chén, mua thức ăn, nói này nọ, đưa đón vài lần, không nhìn đến điểm mê luyến ngày càng nghiêm trọng của Hà Thụ, ánh mắt dần dần nhìn có trọng lượng, trên mặt đều đỏ lên, cả người giống như dùng đồ trang điểm, lập tức sống động.

Buồn cười chính là nhìn Hà Thụ ái mộ mình, Tô Mạch lại có cảm thỏa mãn đầy xấu hổ. Điều này cũng không phải vấn đề yêu thương gì, mà là phát hiện giống như có nữ học sinh nhỏ thầm mến, tuy rằng không thích, chính là có chút kiêu ngạo cùng thỏa mãn, thậm chí trước mặt đối phương vô tình cố ý khoa khoang, chú ý hình tượng của mình. Hà Thụ chính là người như thế, trong mắt đều chậm rãi thể hiện rõ bản thân, nhìn mình, mặt sẽ đỏ, nói chuyện sẽ cúi thấp đầu, lúc làm khóc không ngừng, mặt toàn bộ đỏ lên, cảm giác rất thỏa mãn.

Thời gian đó, Tô Mạch lại nghĩ đến, kiên trì hai ngày, Hà Thụ sẽ nói, kết quả sẽ một kéo hai kéo, tươi cười của mình luôn luôn chiến mà không thắng, kết quả cười đến Hà Thụ đều giật mình, nhưng người kia ngoại trừ tim đập như trống, miệng cũng đóng chặt không nói.

Lâu dần mình cũng thiếu chút nữa nuôi thành thói quen.

Trên sách nói muốn nuôi một thói quen nào đó cần 21 ngày, chưa tới 21 ngày, Hà Thụ liền thổ lộ.

Ngày đó, Hà Thụ nghĩ tất cả đã xong, Tô Mạch cũng nghĩ như vậy. Thời điểm cố tình trở về, vài ngày liền với khoảng không trong phòng hô to: “Tôi về rồi.” Phòng đều một khoảng trống, không ai đáp, rồi mới một lần nữa vang lên —- về rồi, về rồi. Cảm thấy mình như một đứa ngốc.

Giữa trưa, đoán rằng Hà Thụ đã về nhà, Tô Mạch lại gọi một cú điện thoại, bên kia có người tiếp, tiếng trả lời có chút run run. Tay Tô Mạch cầm di động nói: “Là tôi.”

Trong lòng y có chút đắc ý, di động này chỉ tồn tại một dãy số, chỉ có một người biết nó.

Hà Thụ ở bên kia có chút run rẩy trả lời: “Có chuyện gì sao?”

Tô Mạch nhẹ nhắm mắt lại nói: “Nhớ cậu một chút.”

Bên kia dừng hồi lâu, tiếng trả lời của Hà Thụ càng run lợi hại hơn, Tô Mạch nghĩ đến bộ dáng đỏ mặt của hắn, nghe Hà Thụ trả lời: “A.”

Tô Mạch nhẹ nhàng cười nói: “Tôi đi tìm cậu, được không?”

Bên kia dừng lâu hơn, tiếng trả lời mang chút vui mừng lại cố tình áp lại, chỉ nhẹ nhàng đáp: “A.”

Thế là Tô Mạch đi, lúc đến, phòng nhỏ kia rất lộn xộn, trong lòng Tô Mạch biết rõ ràng. Hà Thụ sau khi biết tin, không lâu liền đi ra ngoài, hiện tại đang thu dọn đồ.

Hà Thụ gầy đi rất nhiều, cằm trở nên nhọn, cả người như muốn gục ngã. Tô Mạch nhìn có chút đau lòng, lại có chút tự đắc, người này, quả nhiên không thể — rời khỏi mình. Tô Mạch dừng một chút, mới hỏi: “Tôi biết chuyện của cậu trong công ty, đáng tiếc — việc này tôi không thể giúp cậu.”

Hà Thụ dường như sau lúc nhìn thấy Tô Mạch, căn bản đã quên việc này, sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, chính là cười một chút, rồi mới thích: “Tôi hiểu, việc này anh cũng không thể quản được, làm không tốt thì vậy…. Trong công ty cũng đã nhiều người gặp chuyện như thế này.”

Trong lòng Tô Mạch đập một chút, hiểu được Tô Mạch căn bản không biết mình bị gì, chỉ nghĩ mình làm việc không tốt. Y cười cười rồi nói: “Phòng này không thể ở, cậu đến chỗ tôi đi.”

Tô Mạch sợ Hà Thụ nghĩ bậy gì đó, thế là đem câu nửa thật nửa giả lặp lại một lần: “Tôi muốn cậu.”

Tô Mạch vốn định nói gì, nhưng mặt Hà Thụ đã đỏ không chịu được, ánh mắt của hắn nóng lên, cả người như sống lại, tinh thần hoạt bát hơn.

Hà Thụ đỏ mặt một trận, mới nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi muốn đem sách của mình theo.”

Tô Mạch nghĩ tới đống võ hiệp kia, gật gật đầu, rồi nói: “Đó là việc nhỏ, cậu không cần hỏi tôi, chờ cậu sau khi qua, tôi làm một cái chìa khóa cho cậu, liền giống như nhà mình.” Tô Mạch nói xong, nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu: “Trong công ty, cậu còn chuyện gì sao?”

Hà Thụ nghe câu trước của Tô Mạch, trên mặt liền hiện biểu hiện thụ sủng nhược kinh. Thật vất vả mới kịp phản ứng với vấn đề sau của Tô Mạch, có chút do dự nói: “Không có… Không có đi, chỉ là ngày mai, đi thanh toán một ít tiền lương, lấy một chút đồ… A, chủ nhiệm cùng tôi chào hỏi, nói mỗi người công nhân ra đi, đều phải trong phòng làm việc diễn một tiết mục cho đồng sự xem, ông ta bảo tôi chuẩn bị một chút. Chủ nhiệm nói đây là tục lệ… Có, có chuyện này sao?”