Ngã Dục Phong Thiên

Chương 485: Đốt đan hỏa (2)



Cũng không khó lý giải, vì sao ngoài động phủ của Mạnh Hạo, chỉ ngắn ngủn một tháng, thì đã có hơn mười tu sĩ cam tâm tình nguyện ở chỗ này, thậm chí đã ẩn ẩn hình thành thế lực rồi, thậm chí đến cả chỗ ở cũng đều là ở bốn phía xung quanh đây.

Từng tòa ốc xá đơn giản được những tu sĩ này dựng lên, vây quanh núi thấp nơi động phủ của Mạnh Hạo, nghiễm nhiên đem núi thấp này biến thành thánh địa.....

Chuyện này lúc trước Mạnh Hạo hoàn toàn không hề dự liệu được, nhưng mà một thế lực nhỏ như vậy đem đến cho hắn càng ngày càng nhiều bùn đất mà hắn cần.

Nể mặt số bùn đất kia, Mạnh Hạo cũng chẳng thèm để ý đến chuyện bên ngoài nữa, bằng vào lịch duyệt của hắn, tự nhiên nhận ra được, những tu sĩ này ở đây, trừ bỏ khát vọng đối với đan dược ra, còn có một nguyên nhân, chính là muốn tìm kiếm bảo hộ.

Sự cường đại của Mạnh Hạo, những người này chưa thấy được bao nhiêu, nhưng những dây leo hung tàn này thì khác, những người này ít nhiều gì thì cũng được chứng kiến qua, liên tưởng một chút, tự nhiên có thể tưởng tượng ra, chủ nhân có thể nuôi nhốt loại dây leo này phải kinh khủng đến cỡ nào.

Cho nên ở chỗ này, bọn họ cảm thấy an toàn.

Mà ở Mặc Thổ, an toàn, là một loại chí bảo vô giá.

Nhất là, trong một tháng này, có một lần một thế lực nhỏ tầm hơn mười người đến từ phụ cận, sau khi nghe nói việc nơi đây, nhất tề mà đến, muốn động thủ giết chết Mạnh Hạo, cướp đoạt đan dược thì… Một tiếng hừ lạnh đến từ Mạnh Hạo trong động phủ, nháy mắt như sấm sét oanh động thiên địa, trực tiếp đem hơn mười tu sĩ kia đánh chết một nửa.

Còn lại một nửa, cũng đều phun ra máu tươi, trọng thương, trong đó tu vi cao nhất là một cường giả cảnh giới Giả Đan, hoảng sợ đến cực điểm, liên tục lui ra ngoài mười dặm, nhưng vẫn là thân bất do kỷ, toàn thân bị một cỗ hơi thở vô hình trói buộc, sau đó liền bị bắt trở về, thì mọi người nơi đây, lập tức thần phục.

Mà vị tu sĩ Giả Đan nọ trong hoảng sợ đã lựa chọn quy thuận, trở thành một bộ phận trong thế lực động phủ này của Mạnh Hạo.

Một ngày này, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, ẩn ẩn trong mắt, có một cụm hỏa diễm thiêu đốt, ngọn lửa này, là Đan Đông Bất Diệt hỏa mà hắn được truyền thừa ở Đan Đông nhất mạch.

- Lấy đan nuôi dưỡng, đốt lên Bất Diệt hỏa của chính mình, dùng hỏa này có thể luyện chế Vô Sinh quyết, mở ra đại lộ đan đạo.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, dần dần nhắm nghiền hai mắt, ngay khi hắn nhắm mắt, trên Tử Đan trong cơ thể hắn, lập tức xuất hiện một tia mầm lửa.

Mầm lửa này thoạt nhìn rất mỏng manh, nhưng không có tắt, mà là lay động, như chậm chậm tràn đầy.

Khi Mạnh Hạo đốt lên đan hỏa của bản thân thì trong Đan Đông nhất mạch ở Tử Vận Tông xa xôi, trong động đá vôi có Đan Đông Bất Diệt hỏa, Đan Quỷ ngồi đả tọa bên cạnh Bất Diệt hỏa, sắc mặt có chút tái nhợt.

- Đốt lên Đan Đông Bất Diệt hỏa này rồi sao.... tốt, hỏa này được truyền thừa, vi sư cho dù sau này trở về với cát bụi, cũng có thể mỉm cười trên đường xuống cửu tuyền rồi.

Đan Quỷ nở nụ cười, trong tươi cười mang theo hiền lành, càng mang theo một cỗ mỏi mệt, hiển nhiên cùng Quý Phương chiến một trận, đến tận bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đối với ông.

- Hỏa trước mắt bất diệt thì ta bất diệt!

Đan Quỷ ngẩng đầu, ngắm nhìn Đan Đông Bất Diệt hỏa trước mặt, trong mắt lộ ra hồi ức.

Thời gian trôi qua, lại thêm ba tháng, trong động phủ dưới núi thấp ở Mặc Thổ, Mạnh Hạo toàn tâm đắm chìm trong việc đốt lên đan hỏa, giờ phút này trên người hắn không có hỏa, nhưng có một cỗ chích nhiệt tràn ra, ngoài da của hắn vẫn còn tái nhợt, nhưng trên Tử Đan ở trong người thì lại có một đoàn hỏa, đang chậm rãi thiêu đốt.

Hỏa này chính là đan hỏa của Mạnh Hạo!

Lại trôi qua ba ngày, khi Mạnh Hạo mở hai mắt ra thì trong mắt của hắn có hỏa diễm chợt lóe, nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hướng Nam Vực.

- Ba tháng, giống như một giấc mộng, mơ thấy dung nhan hiền lành tán thưởng của sư tôn.

Mạnh Hạo trầm mặc, ba tháng qua, cùng việc đan hỏa thiêu đốt, hắn có thể cảm nhận được tu vi cũng có tinh tiến, đã hoàn toàn củng cố ở Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.

Hồi lâu, linh thức của hắn tản ra, sau khi trực tiếp quét ngang bốn phía, hắn sửng sốt một chút.

Trong linh thức của hắn, lúc này bên ngoài động phủ rõ ràng có nhiều hơn mười người, trong những tu sĩ này có hơn phân nửa là tu sĩ Ngưng Khí, Trúc Cơ chỉ có sáu bảy người!

Đây cũng không còn là thế lực nhỏ gì nữa, nghiễm nhiên là đã trở thành một thế lực cỡ trung ở chỗ này rồi, nhất là xung quanh núi thấp, từng dãy ốc xá được tu kiến dựng lên, phóng nhãn nhìn đi, cũng thật là náo nhiệt quá đi mà.

Hoàng đại tiên tu vi cũng đã tinh tiến đến Ngưng Khí tầng chín, khoảng cách với Trúc Cơ cũng không sai biệt nhiều, chỉ là không có Trúc Cơ Đan, bọn họ muốn Trúc Cơ, cũng là khó khăn quá lớn.

Điều này cần cơ duyên tạo hóa, hoặc là mượn dùng lực lượng đồ đằng, ở Mặc Thổ, lực lượng đồ đằng rất thông dụng, như trước đây Mạnh Hạo có chú ý tới, trên người rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều có đồ đằng.

Giờ phút này Mạnh Hạo cũng có phần hiểu ra, tu sĩ nơi đây muốn bước vào Trúc Cơ ở tình huống không có Trúc Cơ Đan, điều kiện tiên quyết là cần phải nhờ đến đồ đằng để gia tăng tỷ lệ Trúc Cơ.

Những điều có liên quan đến tu hành đồ đằng, Mạnh Hạo cũng từng có quan sát qua, thậm chí lúc trước cũng có hỏi thăm một chút, thuật ấy nhập môn không khó, chỉ cần tự mình giết chết mãnh thú, lấy tâm huyết của thú, ở trên người vẽ thành một cái ấn ký, liền có được một chút đồ đằng lực.

Nhưng Mạnh Hạo cảm giác, phương pháp này hình như có chút vấn đề, nhưng hắn đối với đồ đằng thuật cũng không hiểu lắm, khó có thể phân tích.

Lúc này ở bên ngoài, chim anh vũ đang bay lượn trên không, không ngừng truyền ra tiếng kêu bén nhọn.

- Các ngươi nghe cho kỹ, Ngũ gia là tiên điểu, tiên điểu thượng cổ, trên biết trời cao dưới biết Cửu U, không có gì mà Ngũ gia không biết. Nếu Ngũ gia cao hứng, nói không chừng có thể truyền thụ cho các ngươi một ít tiên pháp, tiên pháp có biết không, đến, đến, cùng ta cùng nhau hô to, tin Ngũ gia, được cả đời, Ngũ gia vừa xuất, ai dám tranh phong!

Đang nói, chim anh vũ đã đáp lên đỉnh đầu Hoàng đại tiên, vẻ mặt ngạo nghễ, mang theo biểu tình cao cao tại thượng.

- Ngươi là một con chim, lại còn là một con chim lông tạp, cho dù có tự xưng là tiên điểu đi chăng nữa thì rốt cục vẫn cũng chỉ là chim mà thôi, còn Ngũ gia nữa mới ghê, ngũ là mấy? Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là nhất gia mà thôi!

Thanh âm của miếng mỡ đông cũng theo đó mà truyền ra, nó ghé vào đỉnh đầu của một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, rất là nghiêm túc, còn về phần những tu sĩ phía dưới thì ai nấy sắc mặt tái nhợt, cười gượng không nói.

- Dạy ngươi cũng dạy mấy đời rồi, vẫn chỉ có thể đếm đến ba, nhóc con ngươi có tư cách cùng Ngũ gia ta nói chuyện sao!

Chim anh vũ ở giữa không trung khinh miệt nhìn miếng mỡ đông.