Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 57



Tô Tử Duyệt không nghĩ tới, thế nhưng Giang Dực lại không chỉ là nói một chút mà thôi.

Anh thế nhưng lại thật sự lấy tư thái người theo đuổi xuất hiện trong cuộc sống của cô, đầu tiên là có thể nhận được một bó hoa, mà anh tặng hoa đều có một đặc điểm, không nói được đẹp bao nhiêu, cũng không nhìn ra đắt bao nhiêu, nhưng nhất định mới mẻ tươi mới, sau đó sẽ phối với chữ đích thân anh viết, chỉ là một vài câu chúc phúc thông thường, nhưng bởi vì chữ của anh viết rất đẹp, vì vậy câu nói kia cũng thay đổi đến mấy phần dễ nghe.

Lúc cô nhận được hoa, ông Tô ngay lập tức dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cô, chỉ là cũng không chủ động hỏi hoa là do ai tặng, trong mắt có ý rất ranh mãnh.

Cô có thể cảm thấy, hiện tại Giang Dực tặng hoa, hẳn là anh đích thân chọn lựa, như vậy hoa có thể làm cho cô yêu thích, mỗi lần sau khi nhận được, tất nhiên cắm ở bình hoa trong phòng mình, cũng đem một bó hoa tạo thành tiêu bản kẹp trong một quyển sách. Trước kia anh cũng từng tặng hoa, chỉ là cảm giác kia giống như là thủ tục, không có bất kỳ ý vị gì, vì vậy làm cho hoa kia cũng không còn ý nghĩa.

Khiến cho Tô Tử Duyệt kinh ngạc chính là, Giang Dực thế nhưng lại đi chụp một bức tranh mới nhất cô mới vẽ xong, cái này cũng không có gì, mấu chốt là anh ra giá tiền, làm cho chính cô cũng cảm thấy nhức nhối, tranh cô vẽ thật sự không đáng giá nhiều tiền như vậy, làm cho những đại họa sĩ chân chính kia sao mà chịu nổi.

Vì vậy cô gọi điện thoại cho giang dực, "Anh mua một bức tranh của em?"

"Ừ."

"Điểm này cũng không giống chuyện anh sẽ làm, bức tranh kia của em thật không trị giá nhiều tiền như vậy."

"Ý của em là ở tuổi của anh phải làm chuyện trầm ổn lý trí, không thể làm chuyện như một tiếng cười của mỹ nhân đáng giá nghìn vàng? Tô Tử Duyệt, không phải là em nói em cũng không ghét bỏ anh già sao?"

"Em không chê."

"A…. Không chê là tốt rồi."

Cô làm gì có ý này! ! !

"Lần sau đừng làm như vậy…."

"Người bây giờ chuyên phụ trách tranh em vẽ nói với anh, anh chú ý tới tranh của em như thế, lần sau em có tranh mới trực tiếp liên lạc với anh…. Anh đã đồng ý rồi."

"Anh cũng có thể không đi."

"Đây không phải là nói không giữ lời sao?"

"…." Cô không thể nhịn được nữa, "Đây là anh cố ý?"

"Thật sự không có, bây giờ anh mới biết, tranh em vẽ thì ra là đẹp như vậy."

"Đó là đương nhiên."

"Cho nên anh cảm thấy giá anh đưa ra cũng không phải là cao…. Tranh này nên là vô giá."

"Ặc…."

"Ý là anh còn chiếm tiện nghi."

Cô cầm điện thoại di động, quả thật không biết mình nên nói cái gì mới tốt nữa, ai có thể nói cho cô biết, tại sao Giang Dực lại biến thành như vậy. Nếu như cô thật sự đi tìm sẽ phát hiện, người mỗi ngày ân cần dạy bảo trước mặt Giang Dực là Dương Tử Hân, ngày nào Dương Tử Hân cũng gọi điện thoại nói với Giang Dực, "Anh, nhất định anh phải cố gắng, không thể để cho chị dâu em bay mất…. Nếu không anh không có bà xã, em không có chị dâu, ba mẹ em không có con dâu, vậy anh chính là tội nhân của nhà chúng ta, tội nhân…."

************************************

Chính thời điểm nóng nhất trong năm, Tô Tử Duyệt và Diệp Tiêu Tiêu cùng nhau đi dạo phố, Diệp Tiêu Tiêu đối với việc mình ra ngoài cùng Tô Tử Duyệt đi dạo phố tỏ vẻ cực kỳ tự mãn, "Tô Tử Duyệt, ra ngoài gặp mặt nhau trong thời tiết này đều có thể là sống chết có nhau...."

"Cậu ra ngoài liền vì muốn mình sống chết đều cùng với cậu sao?" Tô Tử Duyệt trầm mặc hai giây, "Thật ra thì cậu không phải ra ngoài, mình cũng có thể đối với cậu như vậy."

Diệp Tiêu Tiêu cười đến có chút không

“Mình ra ngoài là vì cảm thụ máy điều hòa của cửa hàng, có nhiều cảm giác, nhiều thoải mái…”

Tô Tử Duyệt nhanh chóng bỏ tay của Diệp Tiêu Tiêu ra.

Chỉ là cô thật không ngờ, lại đụng phải Trần Mậu Thanh ở chỗ này. Bên cạnh Trần Mậu Thanh, còn có một vị mỹ nhân, xem ra, là anh ra ngoài cùng mỹ nhân đi dạo phố. Mới vừa rồi Diệp Tiêu Tiêu nói cùng nhau ra ngoài trong thời tiết này đều là sống chết có nhau, như vậy ra ngoài đi dạo phố trong thời tiết này tất cả đều là sống chết gắn bó rồi…

Tô Tử Duyệt đang có mấy phần lúng túng, không biết nên tiến lên chào hỏi hay giả bộ không nhìn thấy.

“Làm sao cậu lại đứng lại? Đi mệt rồi, đây cũng không giống cậu.” Diệp Tiêu Tiêu nhìn Tô Tử Duyệt bất động lên tiếng.

Lần này không cần Tô Tử Duyệt do dự, tuấn nam mỹ nữ bên kia đã nhìn thấy bên này rồi. Có lẽ là nguyên nhân thời tiết thật quá nóng, cũng rất nhiều người không thích ra cửa, vì vậy trong cửa hàng cũng lác đác chẳng có bao nhiêu, giọng nói của Diệp Tiêu Tiêu vốn không lớn, chỉ là trong cửa hàng có chút yên tĩnh, vẫn đủ làm cho người khác chú ý…

Tô Tử Duyệt còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trần Mậu Thanh đã cùng vị mỹ nữ kia đi tới đây.

“Thật là trùng hợp.” Trần Mậu Thanh nhìn về phía Tô Tử Duyệt, mà vị mỹ nữ bên cạnh anh kia không ngừng quan sát Tô Tử Duyệt.

“Ừ, em theo bạn đi dạo phố…”

Diệp Tiêu Tiêu ở một bên nghe một hỏi một đáp, cũng cảm thấy thầm hoảng sợ, mãi mới chờ đến lúc Trần Mậu Thanh mang theo vị mỹ nữ kia đi, Diệp Tiêu Tiêu mới bất mãn mở miệng, “Cậu đừng uốn éo cái gì nữa, hiện tại cũng lưu hành mang theo niềm vui mới ra ngoài thị uy, làm sao cậu hết lần này tới lần khấc vẫn là cái kiểu ngại ngùng như thế…”

Tô Tử Duyệt bĩu môi, “Chỉ là không nghĩ đến lại gặp phải ở chỗ này…”

Ngày đó Trần Mậu Thanh nói với cô, làm cho cô có chút không tự nhiên, theo cách nói của Trần Mậu Thanh, hình như cô lợi dụng anh.

“Được rồi, người khác đã hoàn toàn không để ý rồi, mang theo mỹ nữ lên giọng xuất hiện, cậu cũng tỉnh tâm đi…”

Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, đúng là như thế, ai có thể không thể rời bỏ người nào. Cô cũng không có ảnh hưởng lớn tới Trần Mậu Thanh như vậy, nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là làm cho mình không thoải mái.

Một lát sau, điện thoại di động của cô nhắc có tin nhắn đến, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, là Trần Mậu Thanh gửi tin nhắn đến: anh biết ngay, chính là em cùng Giang Dực ở chung một chỗ.

Cô không biết Trần Mậu Thanh gửi tin nhắn này tới là có ý gì, vì vậy xem như chúc phúc.

Cô và Giang Dực lại đang cùng nhau sao?

Hình như thật sự là như vậy.

***************************************************************

Bởi vì nghĩ tới Giang Dực, cô không cùng Diệp Tiêu Tiêu ngồi xe trở về, mà là một mình đi tới tòa nhà công ty Giang Dực. Nhiệt độ quá cao, mặt đất giống như cũng xuyên thấu qua đế giày truyền đến từng luồng khí nóng, mà thân thể tựa như đưa vào một lồng hấp khổng lồ, năm nay hình như nóng hơn nhiều so năm ngoái, thế này truyền thẳng đến làm da nóng ran, khiến cô có loại uất ức không nói ra được. Cô đứng dưới lầu công ty, suy nghĩ một chút, vẫn không đi lên tìm Giang Dực, chỉ là yêu cầu bảo vệ, cô vào bên trong ngồi một lát.

Bảo vệ vẫn dễ nói chuyện, bây giờ thời tiết nóng như vậy, yêu cầu của cô cũng có thể hiểu, sau khi dặn dò cô mấy câu liền mặc kệ cô.

Cô cũng không biết mình sao lại muốn tới đây, hiện tại loại thời tiết này, vui sướng nhất đương nhiên là ngồi máy điều hòa trong nhà, trong tay nâng một quả dưa hấu lạnh, cầm thìa ăn.

Cô càng nghĩ thì càng cảm thấy mình chạy tới đây là tự làm khổ, cấm mình nghĩ tiếp.

Cũng may, từ bây giờ đến lúc tan việc không lâu.

Một khắc khi Giang Dực ra ngoài, cô cũng có chút vui quá muốn khóc, cô ngồi ở đây một mình, cảm giác kia là đặc biệt tế nhị.

Giang Dực cũng không nghĩ đến cô thế nhưng lại ở đây, trong mắt hiện ra một tia vui mừng, sau đó mới hơi nhíu mày, “Vì sao tới cũng không gọi điện thoại cho anh?”

“Muốn cho anh vui mừng.”

Giang Dực liếc mắt nhìn túi mua hàng trong tay cô, “Phải là dạo phố xong đột nhiên nghĩ tới anh, thuận đường đến cho anh một kinh hỉ.”

Cô bất mãn bấm tay anh một cái, dù là như vậy, cũng không nên nói ra ngoài chứ!

Sau khi ngồi lên xe của anh, cô mới nhớ tới chuyện gặp phải Trần Mậu Thanh, “Hôm nay lúc em đi dạo phố còn đụng phải Trần Mậu Thanh, bên cạnh anh ấy còn có một vị mỹ nữ, số tuổi nhìn qua rất nhỏ….. Ai, đàn ông các anh, chính là thích tiểu cô nương.”

Giang Dực liếc cô một cái, “Anh ta có niềm vui mới, đem em – niềm vui cũ quên hết đi, em cũng không thể buồn bực liền….”

Cô nhìn anh chằm chằm, rất ý tứ đơn giản – anh còn nói, anh còn nói, anh thử xem.

Anh nhíu mày, lại không nói chuyện nữa.

“Nghe nói người như các anh, chỗ ở cũng có rất nhiều, theo tâm tình đổi chỗ ở khác… Còn anh, có bao nhiêu chỗ ở?”

“Sớm như vậy liền muốn tra phòng của anh rồi?”

“Không phải, là muốn giúp anh nhớ một chút, tránh cho anh quên mình có bao nhiêu chỗ ở.”

….

Giang Dực vẫn dẫn cô đến một nhà của anh, đó là một cái nhà có một mặt quay ra bờ sông, kết cấu không có gì đặc biệt, mà anh cũng cực ít ở lại chỗ này, đồ dùng hàng ngày ở đây rất ít. Khi cô theo anh đi lên tầng hai, cũng biết mục đích anh mang cô tới…. Nơi này để rất nhiều rất nhiều ảnh chụp các tác phẩm, có một ít còn từng lấy được lời khen.

Cô thật không biết, thì ra là anh còn chơi cái này, hơn nữa còn chơi được đặc biệt vui.

“Những thứ này đều là anh chụp?” Cô không nhịn được cầm lên mấy tấm ảnh chụp, thật sự rất đẹp, cảnh tượng của tấm hình đủ để cho người ta say mê.

Nhất định anh là một người tha thiết yêu thích chụp ảnh, nếu không sẽ không dùng riêng một căn nhà để chứa những tác phẩm này.

“Ừ.”

“Oa, thật không tệ, chụp thật là tốt.”

“Cũng tàm tạm.” Anh cố ý khiêm tốn.

Sau khi cô xem một lúc lâu, liền lập tức bất mãn, “Giang Dực, hành động này của anh chính là một tên lường gạt? Chụp đẹp như vậy, làm cho người ta vô cùng mong đợi đối với cảnh tượng trên ảnh, nhưng thực sự đi đến chỗ đó, phát hiện cảnh tượng hoàn toàn không bằng dáng vẻ chụp được….”

Từ trình độ nào đó mà nói, hình như thật sự đúng là như vậy.

“Có ai khen biến tướng như em sao?”

“Em mới không có khen anh!” Cô tiếp tục xem xét, sau đó rốt cuộc phát hiện chỗ đặc biệt, “Làm sao anh không có một bức chụp người.”

“Anh không thích chụp người.”

“Tại sao?”

“Bởi vì một khi chụp người, liền dễ dàng đem những cảnh sắc này làm bối cảnh, người trong một tấm hình là rất bắt mắt… Anh không muốn làm cho những cảnh sắc mỹ diệu này trở thành bối cảnh.”

Cô cau mày, hình như không hiểu cách nói của anh, “Thật không có chụp qua người sao? Cũng chưa có ngoại lệ?”

Câu hỏi của cô, làm cho sắc mặt anh hơi trầm xuống, hơn nữa nhanh chóng xoay người. Hạ Ngữ Tiếu đã từng thích nói với anh nhất chính là – tại sao cũng không chụp em một chút chứ? Anh không phải chụp người khác, nhưng có thể chụp em mà, em chỉ muốn anh chụp em…

Nhưng anh thật sự không chụp người.

Vì vậy Hạ Ngữ Tiếu tức giận, “Anh rốt cuộc có chụp không?” Cô ấy tức giận như thế, sau đó chỉ trích anh, “Giang Dực, anh nói láo, rõ ràng anh đã chụp người…”