Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 17



Tô Tử Duyệt im lặng vài giây, sau cầm khay đậu phộng, thật ra cô cho rằng mình còn chưa đủ ngược đãi, mỗi lần ăn đậu phộng, cô đều nghĩ tới mẹ mình, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được cô thích ăn loại lạc này. Mẹ cô rất đáng thương, yêu cha cô như thế, không đạt được mọi thứ, cả đời lãng phí thời gian, buông tay mà ra đi. Từ khi cô biết được câu chuyện khi mình được sinh ra, cô vẫn luôn tự nhắc nhở mình, nhất định cô sẽ không trở thành người phụ nữ tội nghiệp như vậy, dù rằng người đàn ông bên cạnh không yêu mình thì cô vẫn lựa chọn bỏ đi, không yêu chính là không yêu, làm nhiều điều hơn nữa thì cũng không thay đổi được gì.

Lúc Phương Văn Thành đưa ra lời chia tay thì ngay cả nguyên nhân cô cũng không muốn hỏi, hiểu đơn giản là, trái tim người đàn ông này không còn đặt trên người mình nữa, cần gì phải hỏi nguyên nhân để làm tổn thương mình hơn nữa, không bằng duy trì hình tượng tốt đẹp.

Còn Giang Dực.

Cô chủ động chia tay, không phải không thuyết phục nội tâm cô. Những ngày đang qua lại với Giang Dực, cô rất vui vẻ, bất kể là mấy tháng trước thờ ơ hay ba tháng sau thân thể cuốn quýt, cô rất vừa lòng với đoạn tình cảm ấy, vì lý do đấy, thậm chí cô còn mong chờ anh gọi điện cho mình, thích cảm giác gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ. Lúc cô phát hiện mình yêu cái cảm giác ấy thì cô bắt đầu bừng tỉnh.

Cô hiểu được, Giang Dực vẫn chưa rung động với cô. Cô đồng ý ở chung hòa bình vơi anh với điều kiện đầu tiên là, anh không yêu cô, mà cô cũng không yêu anh, nhưng cô lại là người phá vỡ điều kiện này, dường như cô có chút xúc động, vẫn mong đợi anh và cô ở chung, cô không thể như thế, trong một đoạn tình cảm, cô không nghĩ mình sẽ trở thành người bị động. Mối tình đầu thất bại, khiến cô nhận ra bản chất của tình yêu, lúc yêu thì tất nhiên yêu, nhưng khi ở chung lâu dài, cả hai sẽ cảm thấy mệt mỏi, tình cảm sâu nặng không bằng một người phụ nữ mới xuất hiện, trong tình cảm nhận thức của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn trái ngược nhau, theo thời gian phụ nữ sẽ càng ngày càng lún sâu, còn đàn ông lại mệt mỏi và chán ghét.

Cô hi vọng phương thức ở chung, không ai yêu ai, như vậy có thể tránh tổn thương cho nhau. Cô lựa chọn chia tay Giang Dực, trong đó có một nguyên nhân đáng cười là cô cảm thấy mình rung động, ngay cả chính cô cũng cảm thấy buồn cười. Nếu cô chưa từng rung động, cô sẽ lựa chọn tiếp tục qua lại với Giang Dực, sau đó dựa vào quan hệ với Giang Dực, vực lại công ty đang trên đà đi xuống. Nhưng cô rung động, cô không muốn bán tình cảm của mình, không muốn lấy tình cảm của mình làm tiền cược.

Cũng có thể nói đó là sợ hãi, sợ hãi vĩnh viễn mình không trả nổi để có kết quả tốt, vì thế cô không dám thử. Phương Văn Thành cũng không tổn thương cô, cũng có thể từ thói quen cô rút được ra kết luận, để đề phòng cô lại ngã đau thêm lần nữa, cô sẽ gia cố trái tim mình chắc chắn hơn nữa, không muốn tùy tiện trả giá, cũng không mong muốn người ta dễ dàng đi vào sâu trong nội tâm của cô.

Cô ăn đậu phộng, phát hiện dường như mùi vị thay đổi, cô ăn thêm mấy hạt đậu phộng nữa rồi nhanh chóng mất hứng.

Diệp Tiêu Tiêu vẫn giữ vững tư thế như trước, im lặng nhìn Tô Tử Duyệt một lúc, vẻ mặt lúc này của Tô Tử Duyệt hết sức bình tĩnh, thậm chí còn cố ý bình tĩnh, bày ra khuôn mặt trẻ con không thể so sánh với vẻ ngây thơ hồn nhiên lúc trước, nhưng cũng không giả vờ, chính là bên ngoài và tính cách của cô hiện tại rất kinh ngạc là được.

"Cậu hoàn toàn không còn khúc mắc với Phương Văn Thành nữa sao?" Sau hơn nửa ngày, Diệp Tiêu Tiêu mới thở dài nói ra những lời này.

Tô Tử Duyệt dùng khăn lau tay, nghe những lời kia, nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện sự giễu cợt, "Đều đã qua lâu như vậy. . . . . . Tớ là loại phụ nữ si tình như thế ư? Đừng nghĩ mình như vậy, chỉ một chút thôi tớ cũng không muốn làm phụ nữ như vậy, đồng thời cũng sẽ không trở thành loại phụ nữ ấy."

Diệp Tiêu Tiêu thở dài yếu ớt, dừng như cũng không biết nên nói gì mới tốt, "Hiện tại cậu trở nên có chút. . . . . ."

"Cái gì?"

"Lạnh nhạt chứ sao, lạnh nhạt đến làm người ta cảm giác xa lạ." Diệp Tiêu Tiêu nói ra điều trong lòng, loại tình trạng hiện nay của Tô Tử Duyệt, làm cho người ta thấy xa lạ hơn nữa còn không đoán được suy nghĩ, dường như Tô Tử Duyệt sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất người nào, không khó chịu, không đau khổ, không căng thẳng và sợ hãi, cô không sợ đối mặt với sóng to gió lớn, vẫn bộ dạng thản nhiên như cũ, sẽ cười, sẽ đùa vui ồn ào, cũng sẽ không sụp đổ.

Nếu không phải năm đó Diệp Tiêu Tiêu chứng kiến tình cảnh sau khi thất tình của Tô Tử Duyệt, có lẽ vẫn nghĩ Tô Tử Duyệt là người như vậy, nhưng cô không phải người như thế, vậy nên mới có thể làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Cơ thể Tô Tử Duyệt hơi cứng đờ, lập tức nhìn về phía bạn tốt, "Uh, việc này. . . . . . Tớ nên nói là, chỉ là kích động và tức giận đều không phải. Tớ vui vẻ khi nghĩ về những chuyện đã qua, lúc trước Phương Văn và tớ chia tay, sau đó tớ rất khổ sở, cậu cũng rõ mà, ngay lúc tớ nghĩ, vì sao tớ phải làm đau chính mình chứ, đau đớn kia của mình lại không nhìn thấy, cũng không hổ thẹn một chút nào, một khi đã như thế, vì sao tớ không đối xử tốt với bản thân mình ?"

Nói xong Tô Tử Duyệt mỉm cười.

Cô kể cho Diệp Tiêu Tiêu nghe về một việc nhỏ cô đã làm. Ở một khoảng thời gian, cô chìm đắm trong một cuốn tiểu thuyết, có một dạo, cô đọc đi đọc lại chương truyện cô yêu thích. Đúng là thật khéo, trên diễn đàn có người phun nước miếng vào tình tiết của bộ tiểu thuyết này, lời chửi rủa vô cùng độc ác. Tô Tử Duyệt không chịu được, cảm thấy người bình luận kia hơi quá đáng, hoàn toàn không phải sự thật, vì thế cô trả lời bình luận đó, giải thích đi giải thích lại về chi tiết kia. Nhưng cho dù cô có giải thích thế nào, người kia vẫn tiếp tục phản đối cô, hơn nữa còn nói ba quyển tiểu thuyết kia rất quái đản, người yêu thích nó lại càng quái dị hơn. Tô Tử Duyệt không thở nổi, vì thế cô viết lại tất cả những tình tiết chủ yếu trong bộ tiểu thuyết kia, để chứng minh bộ tiểu thuyết này không giống như những lời của người bình luận kia nói. Mà sau khi cô làm thế, những người đọc khác chẳng những không giống như cô đã suy nghĩ, ngược lại họ còn chế nhạo cô, bọn họ nói, tác giả của bộ tiểu thuyết còn không thể nhớ rõ tất cả các chi tiết, vậy mà cô có thể nhớ rõ từng chi tiết trong truyện, những điều viết ra kia hoàn toàn dựa theo mục lục của truyện, nếu không phải là tác giả của bộ tiểu thuyết ấy, sao có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Khi đó Tô Tử Duyệt rất tức giận, bị người ta nói là tác giả tự mình xuất hiện giải thích rõ. Ở phần bình luận cô viết rất nhiều chữ, nội dung là châm biếm người kia tự cho mình là đúng, chỉ riêng người đó không nhớ chi tiết, thì những người khác sẽ không nhớ rõ ư? Cô còn có thể viết đầy đủ rõ ràng những ý chính dựa theo mục lục của một quyển tiểu thuyết chỉ đọc qua! Hơn nữa nếu cô là tác giả thực sự của bộ tiểu thuyết kia, dù có nằm mơ cô cũng có thể cười như không, bởi vì đã viết tốt như thế.

Nhưng những từ cô viết, rồi cô xóa tất cả, hơn ấn vào chữ X trên cùng bên phải của trang web. Trong nháy mắt khi tắt trang web kia, cô lại bắt đầu về hành động của mình , cô tiếp tục bình luận, người khác sẽ chỉ cười nhạo cô, hơn nữa còn bôi nhọ tác giả của bộ tiểu thuyết cô yêu thích, hành động của cô, không những chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho tác giả, ngược lại khiến càng người đả kích tác giả ấy hơn.

Lúc đó cô không hề trả lời, cũng không muốn quan tâm, giấy mời kia, không bao lâu sau nó bị lãng quên đi.

Bỗng nhiên cô phát hiện, cái gọi là tức giận dẫn tới kích động, không mang kết quả tốt đẹp gì, chỉ có thể rơi vào tình trạng càng thêm tức giận, cho dù lý lẽ của mình là đúng.

Vì thế cô bắt đầu học cách trở nên dửng dưng, không sợ gặp phải chuyện vô cùng phiền lòng. Dù gặp phải chuyện gì, tức giận hay đau lòng, dường như không còn quan trọng, chỉ có thể giải quyết mà thôi, một khi đã như thế, vậy đừng kéo dài thêm thời gian.

Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là lý luận suông, cô vẫn phải tiếp tục quá trình học hỏi.

Nghe hết lời Tô Tử Duyệt nói, Diệp Tiêu Tiêu thực sự dở khóc dở cười, "Cậu đúng là chuyện bé xé ra to."

" Tất nhiên. . . . . ." Tô Tử Duyệt cười, cười đến mức đắc ý một chút, lập tức thu lại nụ cười, "Nói thật đi, hôm nay cậu mời tớ đến đây, chỉ để nói cho tớ biết năm đó Phương Văn Thành không ở bên Hạ Ngữ Đình ?"

Diệp Tiêu Tiêu cắn môi dưới, "Ngày hôm qua ở buổi họp mặt, Phương Văn Thành cũng... Trước đó tớ cũng không biết, là mấy người bọn họ... quan hệ tốt với Hội Học Sinh, vì vậy gọi nhau cùng tới. . . . . ."

Tô Tử Duyệt mím môi dưới, ra hiệu cho Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục.

"Phương Văn Thành hỏi tớ về chuyện của cậu, dường như anh ta muốn biết cậu có vượt qua chuyện quá khứ được không. . . . . . Hơn nữa, tớ luôn cảm thấy, anh ta vì biết chuyện của cậu, mới tham gia buổi họp mặt của lớp chúng ta." Diệp Tiêu Tiêu nói rõ ràng một lần, "Anh ta rất quan tâm cậu, không phải loại quan tâm xã giao. . . . . ."

Lúc trước Diệp Tiêu Tiêu tình cờ gặp Phương Văn Thành một lần, Phương Văn Thành hỏi cô cách liên lạc với Tô Tử Duyệt, ngay cả Diệp Tiêu Tiêu cũng hiểu Phương Văn Thành chỉ khách sáo thôi, dường như hiện tại không phải là việc như vậy.

"Rồi sao ?" Tô Tử Duyệt trừng mắt nhìn.

Diệp Tiêu Tiêu đành phải nhún vai, "Không được tốt lắm, nhìn thái độ của cậu này, tớ cũng có thể yên tâm, tớ sợ cậu sẽ không khống chế được, hóa ra tớ nghĩ nhiều."

Tô Tử Duyệt thẳng thắn vỗ nhẹ vào bụng mình, "Đừng quên tớ là phụ nữ có thai, hơn nữa đứa bé vẫn còn có cha."

Nhắc tới đứa bé, Diệp Tiêu Tiêu lại có chút lo lắng, chỉ là không muốn mất hứng vào lúc này, đành phải gật đầu lấy lệ. Đột nhiên Diệp Tiêu Tiêu nhớ tới một việc khác, năm đó Tô Tử Duyệt thất tình, tận mắt cô chứng kiến tình cảnh của Tô Tử Duyệt, vì thế theo bản năng có thể cảm thấy tình cảm của Tô Tử Duyệt với Phương Văn Thành sẽ giống như biển lớn. Nhưng tình trạng sau khi Tô Tử Duyệt chia tay với Giang Dực như thế nào? Cô không thấy, chẳng lẽ bởi vì không thấy, là có thể không thừa nhận Tô Tử Duyệt không hề có chút cảm tình nào với Giang Dực ư?

Diệp Tiêu Tiêu nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ cần Tô Tử Duyệt có thể vui vẻ như trước, lấy tư cách là bạn bè, cũng yên tâm .

Lúc này điện thoại của Tô Tử Duyệt vang lên, cô nhìn danh bạ, cười bí hiểm với Diệp Tiêu Tiêu, "Cha đứa bé." Nói xong nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy di động ra ban công để nghe.

Diệp Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Tô Tử Duyệt, bỗng nhiên nhiên nhận ra, thì ra từ lâu Tô Tử Duyệt đã thoát khỏi bóng ma Phương Văn thành và Hạ Ngữ Đình rời đi, từ lâu người trong cuộc đã thoát khỏi cảnh đau khổ, ngược lại chỉ có người đứng xem còn vương vấn trong lòng.

Diệp Tiêu Tiêu đứng dậy, vừa nhìn về vỏ đậu phộng trên mặt đất, lại đau đầu, tìm cái chổi để quét. Tô Tử Duyệt này, mỗi lần cô ấy đến đây, luôn mang tai họa cho mình, dường như cô lại hình thành thói quen, nếu một ngày Tô Tử Duyệt không làm phiền mình một chút, có lẽ cô sẽ không quen.

Thói quen thật sự đáng sợ.

Trong điện thoại, Giang Dực đơn giản nhắn nhủ một tin, ngày mai anh sẽ trở về.