Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 52



Bốn tháng sau.

Hè đi thu đến, thành phố Lâm chìm trong màn sương mùbàng bạc. Cả thành phố mát mẻ dễ chịu, đâu đâu cũng một màu xanh mướt.

Đêm hôm nay, ánh trăng của mùa thu sáng như gươm, HứaHủ mặc áo phông rộng thùng thình, ngồi trước máy vi tính, mười đầu ngón tay lướtnhư bay trên bàn phím. Bên tay cô là cốc cà phê thơm nồng, hai tai đeo chiếctai nghe. Đằng sau có người đẩy cửa đi vào, cô cũng không hề hay biết.

Quý Bạch bị lãnh đạo Công an tỉnh điều đi tỉnh ngoàicông tác hai tuần. Hôm nay xong việc, anh đi suốt cả buổi tối về nhà. Tưởng côgái nhỏ đã ngủ say, ai ngờ anh không ở nhà, cô vẫn tự tìm niềm vui như thường.

Quý Bạch đặt hành lý trong tay xuống đất, sải bướcdài tiến lại gần. Hứa Hủ mặc áo phông của anh, cái áo rộng gần như che hết cảngười cô, chỉ để lộ đôi chân thon thả trắng nõn. Quý Bạch cúi xuống, bế cô khỏighế ngồi: “Bà xã.”

Hứa Hủ đang tập trung vào màn hình vi tính, cô giậtbắn mình, toàn thân run rẩy. Cảm nhận được thân nhiệt của anh, cô mới nhoẻn miệngcười.

Trên người Quý Bạch vẫn còn không khí lạnh lẽo củabuổi đêm, bờ môi mát lạnh phủ xuống môi cô. Sau một hồi môi lưỡi triền miên cuồngnhiệt, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh bế cô đi vào phòng ngủ.

“Khoan đã!” Hứa Hủ đẩy lồng ngực Quý Bạch, đảo mắtqua áo khoác của anh: “Anh đi tắm trước đi!” Nói xong, cô từ lòng anh nhảy xuốngđất, lại ngồi vào ghế.

Vòng tay Quý Bạch trống rỗng, anh liếc thân hình mảnhmai của cô, lại cúi thấp người ôm chặt cô: “Em đang bận rộn gì vậy?”

Hứa Hủ cắn đầu bút, nhìn chằm chằm màn hình: “Em viếtbài cho chuyên mục tạp chí do Diêu Mông phụ trách. Tạp chí của bạn ấy tập trungcác vấn đề sức khỏe, tâm lý và cuộc sống của nữ giới.”

Quý Bạch đưa mắt lên màn hình: “Sao em đột nhiên cóhứng thú làm cái này?”

Hứa Hủ mở ngăn kéo, lấy ra hai tấm vé in rất đẹp đưacho Quý Bạch: “Em không lấy tiền nhuận bút, bạn ấy trả thù lao bằng hai tấm véVIP buổi hòa nhạc. Anh thích nhóm nhạc này đúng không? Chẳng nhẽ lại nhận khôngcủa người ta, nên em mới giúp bạn ấy viết bài.”

Quý Bạch cầm tấm vé, nhìn qua rồi đặt xuống bàn, cúiđầu hôn Hứa Hủ.

Sau khi anh đi tắm, Hứa Hủ lại dồn mọi sự tập trungvào màn hình. Nhưng mới gõ vài chữ, cô đột nhiên nghe Quý Bạch nói to trong nhàtắm: “Bà xã, anh quên không mang khăn tắm.”

Hứa Hủ đứng dậy, lấy một chiếc khăn tắm đi qua bênđó. Cánh cửa nhà tắm hé mở, tiếng nước xối xả vọng ra ngoài. Hứa Hủ đưa mắtnhìn, chẳng phải khăn tắm đang ở trên giá hay sao? Cô còn chưa kịp định thần, mộtcánh tay rám nắng rắn chắc đã kéo cô vào bên trong.

Hứa Hủ phì cười, đẩy Quý Bạch: “Em còn chưa làm xongviệc.”

Quý Bạch đời nào chịu tha cho Hứa Hủ, anh kéo cô đứngdưới vòi hoa sen, bất chấp trên người cô vẫn còn quần áo, đồng thời anh giơ tayđóng cửa nhà tắm.

Trong phòng tắm một màn ái ân nóng bỏng.

Đến khi hai người nằm ôm nhau trên giường, đã là mấytiếng đồng hồ sau.

Quý Bạch hai tuần nay bận rộn cả ngày lẫn đêm,vừa rồi lại vận động tốn khá nhiều sức lực. Bây giờ anh mệt mỏirã rời, nhưng trong lòng hết sức thỏa mãn. Do uống nhiều cà phê nên HứaHủ nằm nhắm mắt một lúc vẫn không tài nào ngủ nổi. Cô ngồi dậy:“Anh ngủ trước đi, em làm xong công việc đã.”

Quý Bạch đảo mắt qua đồng hồ treo tường, haigiờ sáng. Thấy Hứa Hủ bật laptop, bộ dạng tựa hồ chuẩn bị làm việcthâu đêm, anh bất giác chau mày: “Lại đây ngủ đi.”

Hứa Hủ: “Anh cứ mặc kệ em.”

Quý Bạch ngồi dậy, giơ tay đóng màn hình laptopcủa cô: “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hứa Hủ đang có ý tưởng viết bài, đột nhiên bịQuý Bạch cắt ngang, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh. Quý Bạch cũng khôngnể nang, trừng mắt với cô. Đôi mắt đen của anh lộ vẻ nghiêm khắc hơnthường lệ.

Hứa Hủ lại mở màn hình laptop: “Anh quên mấtquy tắc sống chung rồi à? Không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”

Bắt gặp sắc mặt thản nhiên của Hứa Hủ, lồngngực Quý Bạch liền bốc hỏa khí. Thật ra không phải anh cố ý can thiệpvào cuộc sống của cô. Chỉ là anh vất vả ở bên ngoài nửa thángtrời, không ngày nào có giấc ngủ tử tế. Vụ án vừa kết thúc, anhkhông nghỉ lại ở bên ngoài, vội vàng trở về nhà gặp cô. Bây giờ anhmệt thở không ra hơi, chỉ mong ôm thân thể mềm mại của cô, cùng côchung chăn chung gối đi vào giấc ngủ. Vậy mà cô cũng không hiểu tâm ýcủa anh.

Hơn nữa bây giờ đã quá muộn, cô không quýtrọng sức khỏe của mình, anh thấy xót xa thay cô.

Trầm mặc vài giây, Quý Bạch cố gắng đè nén ýđịnh cưỡng ép cô trở về giường. Anh kéo một chiếc ghế lại gần,ngồi bên cạnh Hứa Hủ: “Được thôi, anh không can thiệp, anh ngồi ở đâymột lúc chắc là được chứ gì?”

Hứa Hủ liếc anh một cái, không trả lời, tiếptục gõ bàn phím. Quý Bạch khoanh tay lặng lẽ ngắm cô. Nhìn gương mặtnhỏ nhắn yên tĩnh của cô, nỗi bực dọc trong lòng tan biến ngay tứckhắc. Tính cách cô luôn thẳng thắn như vậy, có gì đáng để anh bựctức?

Bị Quý Bạch ‘chiếu tướng’, Hứa Hủ chẳng thểtập trung vào công việc. Nghĩ đến chuyện anh vừa đi công tác về, nửađêm còn chưa lên giường đi ngủ, thân thể làm sao chịu đựng nổi?

Vài giây sau, cô quyết định thỏa hiệp. Vừangoảnh đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch ngả đầu sang một bên, hai mắtnhắm nghiền, hơi thở đều đều. Anh đã ngủ say ở trên ghế ngồi.

Hứa Hủ đẩy máy vi tính, đứng dậy ngồi xổmtrước mặt Quý Bạch. Bây giờ quan sát tỉ mỉ, cô mới phát hiện viềnmắt anh trũng sâu, gương mặt tuấn tú không che giấu vẻ mệt mỏi.

Hứa Hủ vô cùng xót xa, cô giơ tay đẩy người anh:“Anh ba, anh ba... em xin lỗi, em không làm việc nữa, chúng ta lên giườngngủ đi.”

Quý Bạch không mở mắt, nhưng khóe miệng anh conglên. Lúc này Hứa Hủ mới có phản ứng, anh giả vờ ngủ để tranh thủ sựthương cảm của cô.

Cô còn chưa lên tiếng, Quý Bạch đã giơ tay bế côlên giường, ôm chặt cô vào lòng, toàn thân vô cùng dễ chịu: “Anh bachấp nhận lời xin lỗi của em. Ngoan nào, chúng ta ngủ thôi.”

***

Thật ra ngay từ đầu, Hứa Hủ không muốn sốngchung. Thứ nhất, bản thân cô thích làm theo ý mình, cô không quen vớiviệc cuộc sống đột nhiên có thêm một người. Nguyên nhân thứ hai, cô vàQuý Bạch là đồng nghiệp, nếu hai người sống chung, sẽ gần như hai mươitư tiếng đồng hồ ở bên nhau.

Hứa Hủ cho rằng, việc giữ khoảng cách thíchđáng khiến tình yêu càng tốt đẹp hơn. Ở bên nhau thường xuyên, có lẽsẽ gây sự nhàm chán.

Nhưng trong con mắt Quý Bạch, suy nghĩ của côkhông phải là vấn đề lớn. Làm gì có chuyện nhàm chán? Hai ngườithường xuyên bận rộn công việc, có rất ít thời gian ở bên nhau.

Mục đích của Quý Bạch là nhanh chóng sốngchung một mái nhà, để cô gái nhỏ hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sốngcủa anh, bồi đắp tình cảm vững chắc. Tính cách Hứa Hủ vốn đơn giản,Quý Bạch lại kiên định một mục tiêu, âm thầm tiến từng bước một. Kếtquả thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Quý Bạch có vô số lý do đột nhiên lái xe đếnnhà Hứa Hủ đón cô về nhà anh, ví dụ như buổi tối đói bụng không ainấu đồ ăn đêm, công việc bận rộn mệt mỏi muốn cô chăm sóc anh vàongày cuối tuần, lên cơn thèm thuốc lá cần cô giám sát. Quần áo củaHứa Hủ dần dần bị Quý Bạch dọn sang nhà mình. Có lúc một tuần Hứa Hủliên tục ở nhà anh mấy ngày liền. Cuối cùng, nhà cô thành ra khôngtiện lợi bằng nhà anh, thế là hai người bắt đầu cuộc sống chung.

Sau này, Hứa Hủ cũng nhận ra ý đồ của Quý Bạch,nhưng cô không nỡ cự tuyệt anh.

Một điều khiến Hứa Hủ cảm thấy may mắn là,sống chung ba tháng, cô và Quý Bạch gần như chưa từng cãi nhau. Dù cómâu thuẫn đi chăng nữa cũng chỉ là xung đột nho nhỏ như vừa rồi, haingười sẽ nhanh chóng làm lành.

Thỉnh thoảng có mâu thuẫn lớn, Quý Bạch đềunhường nhịn cô. Bất kể ai đúng ai sai, anh toàn dỗ ngọt cô trước. Vềđiểm này, Hứa Hủ tương đối ấm ức. Có lúc kể chuyện với Hứa Tuyển,đến Hứa Tuyển cũng nhận xét: “Nhìn bề ngoài, Quý Bạch có vẻ caongạo, nhưng anh ta tương đối độ lượng, tính cách rất đàn ông.”

***

Buổi hòa nhạc diễn ra vào tối thứ sáu, địađiểm là một nhà hát ở trung tâm thành phố. Lúc Quý Bạch và Hứa Hủđến nơi, khán đài đã đầy ắp người. Nhà hát rộng lớn đèn đóm rựcrỡ, ai nấy đều quần áo chỉnh tề.

Chỗ ngồi của bọn họ ở chính giữa hàng ghếgần trên đầu, một vị trí rất đẹp. Hai người vừa ngồi xuống liềnnhìn thấy Diêu Mông khoác tay Lâm Thanh Nham ngồi ở hàng ghế trướcmặt. Diêu Mông và Lâm Thanh Nham quay đầu mỉm cười với bọn họ. Đámthanh niên nam nữ ngồi xung quanh thấy vậy cũng ngoảnh đầu về phía HứaHủ và Quý Bạch, có lẽ đều là đồng nghiệp của Diêu Mông.

So với mấy tháng trước, Diêu Mông bây giờ càngchững chạc và xinh đẹp. Mái tóc dài như dải lụa, bộ váy dạ hộidài vừa tinh tế vừa phóng khoáng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàngrạng ngời. Ngồi giữa đám đông, cô nổi bật với vẻ diễm lệ rung độnglòng người. Cô giống một miếng ngọc, cuối cùng cũng trút bỏ lớp bụitrần, phát sáng một cách triệt để. Còn Lâm Thanh Nham cao lớn, thanhtú nho nhã. Hai người ngồi bên nhau, trông rất xứng đôi.

Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng Quý Bạch và HứaHủ đều có ấn tượng tốt về Lâm Thanh Nham. Hai người đàn ông mỉm cườichào hỏi, Lâm Thanh Nham khách sáo khen ngợi: “Hôm nay Hứa Hủ rất xinhđẹp.”

Quý Bạch nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, côdiện áo len cổ chữ V màu gạo, bên dưới là váy ngắn. Tuy không xinhđẹp tuyệt trần như những người phụ nữ khác, nhưng trông cô đáng yêunhư động vật nhỏ mềm mại. Trong mắt anh, cô mới là người xinh đẹpnhất.

Hứa Hủ mỉm cười nói với Lâm Thanh Nham: “Ngườixinh đẹp nhất là vị ngồi bên cạnh anh.”

Bốn người đều cười, Lâm Thanh Nham ngắm DiêuMông ở bên cạnh. Khi ánh đèn mờ tối, anh ta nghiêng đầu hôn lên má cô.Còn Quý Bạch cầm tay Hứa Hủ đưa lên môi hôn.

Mỗi cử chỉ và nụ cười của cô đều tác độngđến trái tim anh. Hình như thiên hạ có người yêu cũng đều như vậy cả.

***

Buổi hòa nhạc kết thúc, không khí bên ngoàinhà hát rất trong lành, ánh đèn chiếu xuống hồ nước lấp lánh, hươnghoa dìu dịu lan tỏa. Lối ra chật ních người, Quý Bạch không lập tứcđưa Hứa Hủ về nhà, mà dắt tay cô đi dạo bộ dưới bóng cây xanh.

Vừa đi vài bước, điện thoại di động của anhđổ chuông. Quý Bạch lấy ra xem, mỉm cười bắt máy: “Mẹ.”

Bình thường, Quý Bạch rất ít liên lạc với giađình. Hứa Hủ cũng chưa từng tiếp xúc với bố mẹ anh, cô lặng lẽ đứngbên cạnh, chờ anh nói chuyện.

Nghe giọng nói vui vẻ của con trai, bà Quýtươi cười: “Sắp đến quốc khánh (*) rồi, lại đúng vào dịp Trung thu,con có về nhà không?”

(*) Quốc khánh Trung Quốc vào ngày 1.10.

Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Có chứ. Con sẽ về cùngHứa Hủ.”

Ở đầu kia điện thoại, bà Quý im lặng haigiây: “Khi nào đặt được vé máy bay báo cho mẹ một tiếng, mẹ cử láixe đi đón.”

“Được ạ.” Quý Bạch đáp.

***

Buổi tối về đến nhà, Hứa Hủ đi tắm, Quý Bạchmột mình ra ban công ngắm cảnh đêm, miệng ngậm viên táo tàu.

Dưới sự giám sát của Hứa Hủ, anh đã cai thuốctriệt để. Thỉnh thoảng xuất hiện cơn thèm, Hứa Hủ luôn nhét viên táotàu cho anh. Cô nói, dùng thực phẩm bổ dưỡng làm đồ thay thế có thểlàm đẹp bổ máu bổ khí... Tuy một cảnh sát hình sự ngậm viên táotàu có tác dụng bổ máu làm đẹp trước mặt mọi người thì hơi kỳquái, nhưng khi anh nói là mệnh lệnh của bà xã, những người xungquanh đều xuýt xoa ngưỡng mộ.

Quý Bạch vừa ngậm viên táo tàu vừa nghĩ thầm,lần này đưa Hứa Hủ về Bắc Kinh, chỗ mẹ anh hơi khó giải quyết.

Trước đó, anh từng mấy lần nhắc đến Hứa Hủvới người nhà. Những người khác đều bình thường, duy chỉ có bàQuý, thái độ như cố ý né tránh, lần nào cũng không trả lời thẳngvào vấn đề này.

Lúc Quý Bạch mới lựa chọn nghề cảnh sát, haimẹ con anh mâu thuẫn một thời gian, không ai chịu thỏa hiệp. Cuốicùng, mẹ anh cũng không đấu lại anh, dần dần chấp nhận hiện thực.

Bây giờ, anh không những không cưới một ngườiphụ nữ môn đăng hộ đối theo ý bà, mà tìm một cô gái ngoại tỉnh, cònlàm nghề cảnh sát. Mẹ anh tất nhiên không hài lòng.

Có điều, sự việc cũng không đến nỗi quá khókhăn. Quý Bạch rút máy di động, bắt đầu gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại đầu tiên, anh gọi cho ông nội,người yêu thương anh nhất.

“Ông ơi, tuần sau cháu về Bắc Kinh. Cháu sẽmang đến cho ông một niềm vui bất ngờ. Đúng ạ, dẫn cháu dâu về gặpông. Ông hãy cho xe đi đón chúng cháu, cô ấy nói muốn gặp ông trước...Gặp ông xong rồi gặp bố mẹ cháu sau.”

Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho anh cả.

“Anh, tuần sau em dẫn Hứa Hủ về nhà. Bữa cơm ởnhà, anh nhất định phải về đấy.”

Sau đó, Quý Bạch gọi cho Thư Hàng: “Tuần sau tớdẫn chị dâu của cậu về Bắc Kinh... Ừ, cậu hãy đi một vòng, quangminh chính đại thông báo Quý tam sắp kết hôn. Thái độ của mẹ tớ ư?Thư Hàng, ‘nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ’, cậu hãy nhờ các bàmẹ đi khuyên nhủ mẹ tớ.”

Ở đầu kia điện thoại, Thư Hàng cười ngoác miệng:“Chi bằng tớ đi khóc than với mẹ tớ, nói cậu tìm được người bạngái thông minh đáng yêu, gia đình trong sạch. Đám bạn bè ngưỡng mộ vàghen tỵ cậu chết đi được. Ai nấy đều thề sẽ kiếm người yêu tươngtự.”

Quý Bạch cười: “Được.”

***

Buổi tối trước hôm đi Bắc Kinh, Hứa Hủ mang mộtđống đồ về nhà.

Quý Bạch mở ra xem, thấy đôi bông tai ngọc phỉthúy hình giọt nước rất tinh xảo đẹp mắt. Hứa Hủ giải thích: “Anhtừng nói, mẹ anh thích ngọc phỉ thúy. Cái này em bảo anh trai em nhờngười mua đấy.”

Áo sơ mi ngắn tay tơ lụa mềm mại. Hứa Hủ nói:“Tặng ông nội. Người già mặc đồ này sẽ rất dễ chịu. Đây là hàngthủ công 100%.”

Từng món đồ được bày ra, không phải những mặthàng quá đắt tiền nhưng có thể thấy Hứa Hủ đã bỏ ra nhiều tâm tư.

Quý Bạch nhướng mắt nhìn cô: “Anh sẽ kêu ngườichuẩn bị quà, em không cần hao tâm tổn sức.”

Hứa Hủ nói: “Chỉ nhìn qua là có thể đoán rangười nào mua, hơn nữa tâm ý cũng khác.”

Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, lên tiếng:“Bà xã, mẹ anh luôn có khúc mắc về chuyện anh làm cảnh sát. Lầnnày về Bắc Kinh, bà có thể vì anh mà hiểu nhầm em. Nhưng em khôngcần bận tâm, mẹ anh không thể ảnh hưởng đến đại cục.”

Hứa Hủ hơi ngẩn người.

Mẹ cô qua đời từ khi cô còn nhỏ, nên cô khôngcó kinh nghiệm ứng xử với các bậc trưởng bối là phụ nữ. Nhưng côcó thể đoán ra, Quý Bạch khôn khéo lão luyện như vậy mà cũng chưahoàn toàn nhận được sự đồng ý của mẹ anh, có thể thấy mẹ anh làngười tương đối cố chấp, không dễ chung sống.

Nhắc đến bậc trưởng bối, hai người đều imlặng. Một lúc sau, Hứa Hủ hỏi: “Em có thể hỏi một vấn đề không?”

“Em nói đi.”

“Trong nhà anh, ai là người có quyền phát ngônnhất?”

Quý Bạch mỉm cười: “Ông nội anh, tiếp theo làanh cả.”

Hứa Hủ gật đầu. Trầm tư vài giây, cô cất giọngbình thản: “Anh đã tranh thủ sự ủng hộ của ông và anh cả chưa? Chúngta nên tránh nặng tìm nhẹ, khống chế đại cục.”

Quý Bạch bật cười thành tiếng, ôm cô vào lòng.

Cô gái nhỏ một khi để tâm, sẽ cơ mưu hơn aihết. Chuyến đi Bắc Kinh lần này, đối với cô mà nói, người trên kẻdưới của Quý gia cũng chỉ là ‘binh đến tướng chặn’ (1), ‘nhất mãbình xuyên’ (2) mà thôi.

(1) Binh đến tướng chặn: Dùng biện pháp hợplý để đối phó.

(2) Nhất mã bình xuyên: Vùng đất bằng phẳng,có nghĩa không gặp trắc trở.