Nếu Như Yêu

Chương 8-4



Nhờ "phúc" của mạng internet, hiệu suất lan truyền tin tức về tôi trong văn phòng vô cùng cao.

Đúng như Hà Từ Hàng dự đoán, khi tôi bước từ nhà vệ sinh ra, đi qua hành lang vào văn phòng chung thì đã nhận được ánh mắt khác lạ của đồng nghiệp.

Dù sao, chẳng có đồng nghiệp nào lại không hứng thú muốn khám phá sự thật, thế nên họ chặn tôi lại hỏi:

"Cuộc hôn nhân của chị rốt cuộc thế nào rồi?"

"Người con gái đó là người tình của chồng chị à?"

"Chị thật sự muốn ly hôn à?"

Tôi không buồn nhìn họ, cứ thế bước thẳng cào căn phòng của mình, tiếp tục làm công việc đang dang dở, tôi tỉnh bơ đến nỗi bọn họ đành phải lên QQ chat với nhau.

Bề ngoài, công việc khiến chúng tôi phải đoàn kết với nhau và phải bỏ ra nhiều công sức, tâm huyết để làm việc. Có lúc, tôi tự hỏi làm như thế có đáng không, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác, một phần là do công việc khiến tôi phải hợp tác với người khác, phải để ý, nổ lực thì mới hoàn thành được, còn đa phần là nó giúp tôi không đi lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Thế nên, tôi phải cảm ơn công việc mình đang làm.

Tan làm rồi mà trong tay vẫn còn cái PPT* chưa hoàn thành, nhưng tôi vẫn tắt máy tính, ra khỏi văn phòng và lái xe về nhà, không muốn ở lại công ty làm thêm, tránh để đồng nghiệp nhìn thấy lại xì xào bàn tán.

* Trình chiếu Power Point.

Lúc về đến nhà, tôi thấy chị Lý giúp việc theo giờ đang nấu bữa tối. "Ồ, hôm nay cô về sớm thế, đợi một chút, canh sắp xong rồi."

"Vâng, chị không cần vội đâu."

Lúc tôi thay quần áo bước ra, chị Lý đã bày sẵn cơm canh trên bàn. "Cô Hứa, dạo này sao không thây chồng cô về nhà?"

Dường như bất cứ ai cũng tò mò về cuộc sống riêng tư của người khác. Tôi đành nói: "Anh ấy đang ở chỗ khác ạ."

"Cô có mang rồi, đã làm việc vất vả như vậy, lại còn thường xuyên phải làm thêm giờ, cậu ấy nên về chăm sóc cô chứ!"

Tôi cười, bắt đầu uống canh, thế nên chị ấy không nói gì nữa, đi vào dọn dẹp trong bếp một lúc. "Tôi dọn xong rồi, bây giờ tôi về đây. Cô muốn ăn gì thì cứ viết giấy dán ở tủ lạnh nhé!"

"Cảm ơn chị Lý, tạm biệt."

Chị giúp việc đi rồi, tôi thở phào một cái. Sớm muộn cũng có ngày ai cũng biết về tình trạng hôn nhân của tôi mất, cứ nghĩ đến lúc phải nhận bao nhiêu ánh mắt tò mò, thương hại của mọi người, tôi lại cảm thấy chẳng muốn ăn uống gì hết.

Ân xong bữa tối, tôi nghỉ ngơi một chút rồi vào phòng đọc sách mở máy tính xách tay tiếp tục làm nốt bản PPT. Lúc sắp làm xong thì bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi động đậy, tôi kinh ngạc ngồi thẳng người, đưa tay xoa bụng, lại không thấy động tĩnh gì nữa. Cảm giác đó rất khó diễn tả. Tôi đẩy máy tinh ra, ngồi yên lặng chờ đợi, cuối cùng trong khoảng khắc tĩnh lặng đó, tôi cảm giác như thai nhi đang khe khẽ chuyển động, không giống như lần trước, không phải là một thoáng, mà lần này liên tiếp máy động trong mười mấy giây, vẫn rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng không thể nhầm lẫn được.

Tôi gần như nín thở để cảm nhận, khi cảm giác thai nhi đã ngừng động, tôi lập tức đi tìm cuốn hướng dẫn mang bầu, thấy sách có viết: “Máy thau lần đầu thường xảy ra vào tuần thứ mười tám đến tuần hai mươi, rất dễ bị nhầm lẫn giữa sự chuyển động của bé so với sôi bụng khi đói, đầy bụng hoặc các hoạt động nội tạng khác…” Sao có thể như vậy được, tôi không nhịn được bật cười. Đây rõ ràng là cảm giác hoàn toàn khác mà. Nó giống như sóng nước dâng lên, rồi giống như một chú bướm nhỏ đang đập cánh bay lượn trong bụng, truyền đi thông điệp về một sự sống, một sự kỳ diệu khiến tôi kinh ngạc xen lẫn niềm vui khôn tả. Ban sáng tôi còn nói với Từ Hàng là cảm giác đối với thai nhi đa phần cũng chỉ là trách nhiệm, nhưng thời khắc này tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng mình đã có cảm nhận thật sự của một bà mẹ yêu con.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ có ba người mà tôi có thể gọi điện thông báo tin này là Tử Đông, Hạ Vân và dì. Tử Đông mặc dù là bác sĩ nhưng cũng là đàn ông, e rằng chẳng thể nào hiểu được cảm nhận của một người phụ nữ với thiên chức làm mẹ. Hạ Vân đang ở nước ngoài, chúng tôi chỉ thường chat với nhau qua mạng, không cần thiết vì chuyện này mà gọi điện đáng thức cô ấy. Còn dì biết tôi mang bầu mà vẫn quyết định ly hôn với Á Âu thì rất kinh ngạc. Hai dì cháu không chỉ gọi cho nhau một cuộc điện thoại, có lúc còn nói chuyện rất lâu, thậm chí hơn tiếng đồng hồ. Dì hết lòng khuyên tôi nếu quyết định sinh đứa bé thì nên nối lại quan hệ với Á Âu.

Cả hai chúng tôi đều không thuyết phục được nhau.

Từ nhỏ đến lớn, tôi rất yêu dì, và dì cũng vậy. Trước khi tôi trưởng thành, dì vừa giống chị gái tôi vừa là người mẹ trẻ của tôi. Tôi hiểu dì vô cùng lo lắng cho cuộc sống tương lai của tôi, nếu bây giờ tôi lại hớn hở kể cho dì nghe chuyện máy thai thì không phải là ý hay lắm.

Thời tiết đã bắt đầu ấm lên, tôi pha một cốc sữa nóng, bưng ra ban công ngồi, vừa uống vừa để bản thân trấn tĩnh lại.

Ngẩng đẩu nhìn lên, bầu trời đêm của thành phố lấp lánh những sắc đỏ sẫm, không nhìn thấy ngôi sao nào cả.

Bầu trời sao đẹp nhất mà tôi được ngắm trong đời là ở Queenstown, New Zealand.

Đó là kỳ nghỉ đầu tiên ở nước ngoài của tôi và Á Âu sau khi kết hôn. Tối hôm đó, chúng tôi ngồi cáp treo lên đỉnh núi, những dãy núi cao sừng sững dần dần chìm trong bóng tối mênh mông, không khí trở nên vô cùng thanh khiết, gió se se lạnh thổi tới, và trên bầu trời cao, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đang tỏa sáng lung linh.

Anh ôm tôi vào lòng, lấy áo gió che cho tôi, ngón tay anh đan vào ngón tay tôi. Sự ồn áo, huyên náo đã bị bỏ xa, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi chưa bao giờ biết anh yêu tôi nhiều thế nào, nhưng ít nhất trong thời khắc ấy, tôi biết mình đã chiếm trọn được trái tim anh, cũng giống như hình dáng anh lúc đó đang lấp đầy trong trái tim tôi.

Chúng ta thường muốn quên đi, cố gắng không nhớ lại những kỷ niệm chua xót. Vậy còn những hồi ức tốt đẹp thì sao? Khi nó đã lùi xa càng khiến chúng ta đau lòng hơn.

Cảm giác buồn chán, đau đớn cứ thế tràn ngập trong lòng tôi. Lúc đó, một bóng người từ phòng khách hắt ra, tôi kinh ngạc quay đầu lại, Tôn Á Âu đang đứng ở góc cửa sổ. Anh lảo đảo bước lại gần, tôi nhất thời không biết mình đang hoảng hốt vì điều gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.

"Chào em."

Tôi định thần lại, cứ thế ngồi nhìn anh, không lên tiếng.

Anh mở cửa bước lại gần tôi. "Gió to rồi, ngồi bên ngoài sẽ lạnh đấy.”

"Ừ. Tôi ngồi một lúc rồi vào.”

"Vịnh Văn tìm đến tận công ty em, anh xin lỗi.”

Tôi hơi ngạc nhiên. “Cô ta nói với anh chuyện đến tìm tôi sao?”

”Không, chiều nay Hà Từ Hàng đến công ty tìm anh, thuyết giáo cho anh một hồi.”

Tôi càng ngạc nhiên hơn, hoàn toàn không ngờ Từ Hàng vì tôi mà làm chuyện này.

"Có một điều cô ấy nói đúng, em không đáng bị làm phiền như vậy. Anh đã nói rõ với Vịnh Văn rồi, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

"Vậy... cảm ơn anh!"

Trong giọng nói của tôi mang theo chút lạnh lùng, anh đương nhiên nhận ra, im lặng một hồi lâu, anh mới nói: "Hứa Khả, cho dù anh nghĩ thế nào, em cũng nhất định giữ đứa bé lại à?"

Vừa mới cảm nhận được máy thai, lại nghe nhắc đến vấn đề này, sự xót xa, cùng quẫn trong lòng tôi không thể diễn tả thành lời, nhất thời chẳng thể nói được câu nào, chỉ biết dồn hết sức nói từng chữ: “Á Âu, đây không phải lần đầu tiên tôi mang thai. Đứa bé trước tôi bỏ nó cũng đã được mười năm rồi. Còn chuyện bố của đứa bé là ai, chắc cũng không cần tôi phải nói ra."