Nếu Như Anh Yêu Em

Chương 51



Tôi thật sự sợ hãi, tôi khó mà tưởng tượng nổi nếu mẹ anh ấythực sự có chuyện thì Mộng Hàn sẽ đau lòng, tuyệt vọng như thế nào. Con cái muốnbáo hiếu mà bố mẹ không đợi được, đó là nỗi đau không có nỗi đau nào lớn hơntrên đời này.

“Đồng Đồng.” Chu Chính đang vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi độtnhiên cầm chặt lấy tay tôi, “Mộng Hàn nhất định không biết cô yêu anh ấy nhiềunhư thế nào đâu!” Tôi vì hành động của anh ấy mà ngẩn ra, trong mắt anh ấy đầyvẻ dịu dàng, tay anh ấy nhẹ nhàng buông tôi ra, rồi thở dài một hơi sâu.

“Cảm ơn anh!” Trong lòng tôi có cảm giác không nói nên lời,nhìn điện thoại bên cạnh, trong lòng vừa lo lắng vừa buồn rầu. Mẹ Mộng Hàn bệnhrồi, người cùng tôi vội vã đến bệnh viện lại không phải Mộng Hàn, mà là ChuChính một người Mộng Hàn luôn coi thường.

Chu Chính cười một cái.

Lúc Hân Hân đến, bác Sở đã được đưa tới phòng bệnh nặng, chứnghuyết áp cao do bệnh tim, suýt chút đã lấy đi sinh mạng của bà ấy.

“Đồng Đồng, Mộng Hàn biết rồi chứ? Mẹ anh ấy nếu có chuyệngì, chỉ một mình cậu trực ở đây…” Hân Hân hăm hở lao đến, trên người còn mangtheo hơi lạnh từ bên ngoài vào.

“Đã qua cơn nguy hiểm rồi, chứng cao huyết áp do bệnh timbình thường không phải là chuyện lớn, một khi bị thì lại rất nguy hiểm.” Ra khỏiphòng cấp cứu, bác Sở vẫn hôn mê. Di động Mộng Hàn vẫn không gọi được, mắt tráitôi cứ mấp máy.

“Sếp Chu, cảm ơn anh nhé, tôi đến rồi anh mau về nghỉ ngơiđi.”

Chu Chính mím môi không nói. Nhìn theo ánh mắt ấy quay đầu lại,tôi nhìn thấy Thôi Duy cũng từ thang máy đi ra: “Anh, ai bệnh vậy?”

Hân Hân quay lưng về anh ta, nghe thấy giọng nói, vẻ mặt ngẩnra chốc lát, ngượng ngùng cúi đầu.

“Cậu đến muộn rồi, bây giờ không sao rồi, chúng ta đi thôi!Anh không có xe, may quá đi cùng!” Chu Chính đi lại phía Thôi Duy. Nhưng ThôiDuy nhìn thấy Hân Hân thì không quan tâm gì đến sếp Chu, mà ngạc nhiên nói:“Hân Hân, cô cũng ở đây à, là người nhà của cô sao?”

“Không phải, là mẹ chồng của Đồng Đồng.” Ánh mắt Hân Hân dườngnhư không biết nhìn vào đâu, nụ cười miễn cưỡng lộ rõ vẻ gượng gạo.

“Thì ra là mẹ của sếp Sở bệnh à?” Thôi Duy như trút gánh nặng,nói với tôi, “Chẳng trách anh tôi 800 dặm mà gọi tôi về gấp, thì ra là chị ĐồngĐồng có chuyện cần gấp. Trưởng khoa này và bố tôi là bạn học cũ, ngày mai đilàm tôi sẽ tìm ông ấy.”

“Cảm ơn cậu, Thôi Duy.” Trong lòng tôi lại trào lên một cảmxúc, người tôi cảm ơn nhất vẫn là người đứng cạnh tôi – Chu Chính, khó ai có đượcsự quan tâm chu đáo của anh ấy như tôi.

Cuối cùng, Chu Chính và Thôi Duy ai cũng không đi. Tôi vàHân Hân cùng vào nhà vệ sinh, hỏi kín cô ấy: “Cậu và Thôi Duy rốt cục có chuyệngì?’

“Tôi và anh ấy có thể có chuyện gì, trong lòng anh ấy nghĩ đếnbạn gái cũ, đối với tôi chỉ là có một chút… có chút áy náy.” Trong lời cô nóicó ý gì đó.

“Cái gì gọi là áy náy, hai người chẳng phải đã…”

Hân Hân giật mình vội bịt miệng tôi lại: “Không có, tuyệt đốikhông có, ăn cùng mấy bữa cơm, đi cùng mấy con đường…”

“Chẳng phải hôn rồi sao?” Tôi không chịu tha.

Hân Hân đỏ mặt như là tôm luộc vậy: “Thì hai lần, lần kháclà anh ấy say.”

“Có thể để người đàn ông khác hôn cậu, cậu còn nói không cógì với anh ta.”

Hân Hân hồi lâu không nói gì.

“Hân Hân!” Hai chúng tôi bị giọng nói Thôi Duy khiến giậtmình. Hân Hân một tay kéo tay tôi, núp đằng sau. Tôi ngất mất, đây đâu phải làThẩm Hân Hân tùy tiện mà tôi quen trước đây chứ?

“Hân Hân, tôi tìm cô không phải vì xin lỗi gì, tôi thíchcô.” Thôi Duy nói rất bình tĩnh, đứng bên ngoài nhà vệ sinh, mà lại mạnh dạnnói ra lời yêu. Xem ra Thôi Duy đã nghe lén ngoài phòng vệ sinh nữ.

Hân Hân túm lấy tay tôi còn chưa buông ra, tôi có thể cảm thấyngười cô ấy cũng đang run lên. Một hồi lâu, cô ấy nghẹn ngào nói: “Tôi có cáigì mà thích chứ, tôi sắp 30 tuổi rồi, lúc thành thân ngay cả người đàn ông mộtđời vợ có con còn nói cần về cân nhắc. Cậu nếu vì tâm trạng không tốt muốn tìmmột người giải khuây, thì xin lỗi nhé, cậu tìm nhầm người rồi.”

Thôi Duy vẫn như cây tùng đứng đó: “Tôi biết cô còn yêu tênTrần Thế Mỹ đó, nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Hân Hân, con người luôn phải đi vềphía trước, chúng ta không thể dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bảnthân mình.” Hân Hân không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy nhất định là đang khóc rồi.

“Thôi Duy, cậu đi trước đi!” Tôi cảm động với lời bộc bạch củachàng trai này, nhưng tôi biết Hân Hân bây giờ không thể đồng ý anh ta.

Thôi Duy cuối cùng cũng đi rồi, Hân Hân cúi đầu, lén lau nướcmắt.

“Không đồng ý thì thôi, việc gì phải nói người ta không thậtlòng? Đi thôi.”

Hân Hân im lặng đi sau tôi, không nói gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, bác Sở tỉnh lại: “Gọi điện cho MộngHàn chưa?” Giọng nói bác Sở không yếu đuối như tưởng tượng. Tôi đỡ bà ấy từ từngồi dậy.

Vừa rồi tôi có gọi cho Mộng Hàn, nhưng vẫn không thể liên lạcđược. Biết nói thế nào với bác Sở đây?

“Gọi rồi ạ, anh ấy nói sẽ về nhanh thôi.” Vì để bác Sở yêntâm, tôi chỉ có thể nói dối.

“Phiền cô rồi!” Bác Sở ngước mắt, nhẹ nhàng nói với tôi, khẩukhí chưa từng dịu dàng vậy.

“Bác, bác nghỉ ngơi đi! Chúng ta tranh thủ ra viện trước lúcMộng Hàn về.”

Bác Sở gật đầu, cau mày thở dài: “Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy MộngHàn xảy ra chuyện rồi, trong chốc lát tỉnh dậy…”

Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống đất…

Thức ăn ở nhà ăn bệnh viện không phải là khó ăn lắm, bác Sởmỗi lần đều ăn không nổi vài miếng là không nuốt nổi nữa. Lúc trưa, tôi bắt xeđi đến quán “Vương Phủ cháo” mua cháo cá và thức ăn, gói mang về viện.

“Cháu cũng ăn một chút đi, còn lại nhiều vậy lãng phí lắm, đềulà bỏ tiền ra mua cả.” Bác Sở lúc nói chuyện thì tôi đang tựa vào ghế ngủ gật,việc ở công ty quá nhiều, nhiệm vụ tháng này của phòng đào tạo chồng chất, rấtnhiều nội dung đào tạo nhân viên mới của phòng tiêu thụ đều do tôi tự làm, vừarồi thấy bác Sở ăn cơm, liền ngủ thiếp đi.

“Vâng!” Nhất thời không hiểu ý của bác Sở, bác Sở cũng múcbát cháo đầy đặt lên chiếc bàn nhỏ bên tay trái tôi: “Mau ăn đi, buổi tối có ytá ở đây, cháu về ngủ đi!”

“Không sao ạ, bên cạnh có giường trống, cháu ngủ ở đây cũngđược.” Tôi bưng bát cháo lên, cúi đầu ăn.

“Cháu không phải bác sỹ, về đi!” Trong lòng tôi chợt có cảmgiác ấm áp. Mấy ngày nay thái độ của bác Sở rõ ràng có cải thiện đối với tôi,có lúc cũng lẩm bẩm chuyện con trai bà ấy. Thấy tôi tan ca trực ở bệnh viện thườngxuyên có điện thoại không ngừng, có lúc còn mang việc đến đây làm, bà ấy cuốicùng cũng có chút tin tưởng, tôi không phải là kẻ chỉ biết ăn bám và tiêu tiềncủa con trai bà.

“Không sao ạ, Mộng Hàn không ở đây, con sao có thể để bác mộtmình ở viện chứ?”

Bác Sở không nói gì, cúi đầu ăn cháo cá trong bát.

Buổi tối lúc Hân Hân tan làm đến ở cùng tôi, thấy bác Sở nằmtrên giường lén thở dài nói với tôi: “Đồng Đồng, cậu xem bà mẹ chồng cậu dữ nhưvậy, nằm xuống giường bệnh rồi cũng chỉ là con người dài mấy thước, nếu thật sựđi như vậy, nhớ đến dáng vẻ đáng thương bây giờ của bà ta thì khuôn mặt trướcđây, cũng tan đi rồi.”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào khiến tôi và HânHân giật nảy mình, là cô Lâm. Cô ta cầm một bó hoa bách hợp, tay kia xách giỏhoa quả, rõ ràng là tới thăm người bệnh. Cô ta chẳng phải dọn đi rồi sao, sao lạibiết bác Sở bị bệnh chứ? Nhìn thấy cô ta xuất hiện, nét mặt Hân Hân trở nên biếnsắc. Tôi quay đầu nhìn bác Sở đã ngủ rồi, nói với Lâm Uyển Uyển: “Cô đến làm gìvậy?”

Hân Hân gập sách lại, đứng dậy: “Cô muốn nói gì?”

“Chúng ta có thể đi ra ngoài nói vài câu được không?” Lâm UyểnUyển nhìn thấy vẻ kích động của Hân Hân, thái độ của kẻ thắng lợi hơi mỉm cười.

“Đi thôi!” Hân Hân không từ chối.

Tôi không yên tâm, nhìn thấy bác Sở đang ngủ rất ngon, liềncẩn thận đi theo họ. Thấy hai người họ đi vào lối thoát hiểm của phòng bệnh,tôi lặng lẽ đứng ngoài cửa.

“Hân Hân, Uông Tường và tôi sắp kết hôn rồi.” Uyển Uyển mặtmỉm cười tuyên cáo vậy. Sắc mặt Hân Hân trong chốc lát tái mét.

“Hai người sắp kết hôn?” Hân Hân lẩm bẩm nói, tự lẩm bẩmkhông dám tin.

“Chuyện Uông Tường thời gian trước đi tìm cô, anh ấy đã nóivới tôi rồi.” Uyển Uyển lạnh lùng nói, Hân Hân cắn môi, trừng mắt nhìn cô ta.

“Cô biết đấy người tôi từng thích vốn không phải anh ta, vìsự không kiên định của tôi, cho nên thái độ với Uông Tường vô cùng không tốt.Lúc đó tôi nói với anh ta, tạm thời anh ta đừng đến gặp tôi nữa, tôi muốn yêntĩnh một mình một thời gian. Anh ta gọi điện cho tôi tôi cũng không nghe, anhta rất tức giận, cuối cùng một lần anh ta hét lớn trong điện thoại: “Em không gặptôi, thì có người muốn gặp tôi…” Sau đó anh ấy chạy tới tìm cô.”

“Cô nói với tôi những điều này có ý gì?” Hân Hân cười nhạt.

“Không có gì, tôi chỉ là muốn đến xin lỗi cô. Qua suy nghĩ mấyngày nay, tôi vẫn thấy tôi ở cùng Uông Tường là thích hợp nhất, anh ta thật sựyêu tôi. Cho nên tôi gọi điện cho anh ta. Anh ta vui mừng đến mức phát điên, lậptức bảo tôi kết hôn. Tôi rất hiểu cô, tình cảm bao nhiêu năm nay, không phảinói buông là buông được, nhưng tôi muốn khuyên cô, thời thanh xuân của người phụnữ chỉ có vài năm như vậy, nên quên thì quên đi!”

“Những lời này là Uông Tường bảo cô đến nói với tôi hả?” Môirăng Hân Hân đều run cầm cập.

“Uông Tường có lúc giống như đứa trẻ vậy, làm theo tình cảm,vì tôi khiến anh ta tức giận, anh ta đã xúc động đến nói những lời không nênnói với cô, anh ta không còn mặt mũi nào gặp cô, cho nên có một vài lời đành đểtôi đến nói.” Uyển Uyển cố ý ngẩng đầu, lúc nhìn vào mắt Hân Hân, tôi thấy cô ấyrất không tự nhiên.

“Hai người sau này hạnh phúc hay không, kết hôn hay ly hôn đềukhông có chút liên quan đến tôi, xin cô lần sau đừng có vì bất cứ chuyện gì màđến tìm tôi, tôi không có hứng thú. Sau này tôi không muốn nghe bất cứ chuyệngì liên quan đến hai người!” Hân Hân quay người đi, đẩy cửa nhìn thấy tôi, hơinhếch môi, nước mắt giàn giụa.

Tôi liếc nhìn Lâm Uyển Uyển, cô ta bỗng nhiên thở dài, dángvẻ trút được gánh nặng, khuôn mặt không có chút đắc ý, từ từ quay người, đi thẳngxuống cầu thang.

Hân Hân trở về phòng bệnh cứ ngẩn ra. Tôi đi lại nhẹ nhàng vỗvề cô ấy: “Hân Hân, đến lúc buông xuôi rồi. Đây không hẳn không phải chuyện tốt!”

Hân Hân lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi biết, tôi chỉ lànghĩ không ra, kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác sao lại có thể sống khoemẽ vậy được? Họ sao có thể sống hạnh phúc vậy trước mắt tôi chứ?”

Mộng Hàn một ngày không tin tức, bệnh tình bác Sở một ngàykhông thấy đỡ, chứng cao huyết áp, bệnh động mạch vành – tim mãn tính lần nàyphát tác, bà ấy hầu như mất sắc.

Tôi biết bà ấy sống một mình nửa đời, con trai là nơi gửi gắmduy nhất của bà, hôm đó tôi để lại giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà và thẻngân hàng mà Mộng Hàn để lại cho tôi vào tay bà: “Bác à, đây là Mộng Hàn để ởchỗ cháu, gặp bác, tốt nhất để bác giữ.”

Bác Sở nhìn tôi, một dáng vẻ không dám tin, cuối cùng bỗngrơi lệ.

Tuy đã không còn chứng cứ ghi âm để ép Vệ Tư Bình, nhưng tôivẫn lấy hết dũng khí gọi điện cho ông ta.

Ông ta nghe thấy giọng nói của tôi không cảm thấy ngạcnhiên, khẩu khí vẫn rất lịch sự, chỉ là vẫn như người ngoài cuộc, phủ định sạchsẽ với tôi mọi chuyện, và không nhắc đến chuyện từng nói với tôi, e là lại sợtôi ghi âm nữa.

“Sếp Vệ, có lẽ ông cho rằng tôi là một cô gái nhỏ bé khôngđáng để ý, trong mắt ông không đáng giá gì. Nhưng tôi nói cho ông biết, nếu MộngHàn xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ liều mạng đấu với ông đến cùng.”

Mẹ tôi từ nhỏ đã nói tôi là đứa cứng đầu, việc tôi đã định,xưa nay sẽ luôn làm đến cùng, kệ ông là quan to quyền quý hay là lưu manh thổphỉ. Vệ Tư Bình sống trong gia đình hào hoa, ông ta có thể hiểu được một ngườinhư Mộng Hàn phấn đấu bao nhiêu mới có được ngày hôm nay không? Nghe chuyện hômđó Chu Chính nói với tôi, tôi cứ đau lòng bao nhiêu ngày.

Vệ Tư Bình đã vì lợi ích bản thân mà thiết lập cạm bẫy hạianh ấy như vậy sao? Tôi không cam tâm, càng không cho phép.