Nếu Người Ở Đây

Chương 69: Phần thưởng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Lương Văn đi tới, đứng trước mặt Đinh Húc, Đinh Húc vừa mới ngồi thẳng lên hắn  đã theo bản năng nghiêm luôn tại chỗ, so với nhìn thấy Phan Phong còn căng thẳng hơn.

Đinh Húc ngồi dậy, hỏi hắn: “Khi các người ở Vân Nam cũng đặt những thứ này sao? Dựa vào những thứ này để tìm người?”

Tiêu Lương Văn im lặng.

Đinh Húc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhíu mày nói: “Rốt cuộc mấy năm nay cậu đi theo Phan Phong làm những gì? Trước kia tôi không bao giờ hỏi cậu là tin tưởng cậu, Tiêu Lương Văn cậu cũng chính mắt thấy cha mẹ tôi rơi vào kết cục kia rồi đấy, cậu đừng khiến tôi thất vọng, cũng đừng làm những chuyện như bọn họ…”

Tiêu Lương Văn quỳ một chân ngồi xổm xuống trước mặt Đinh Húc, đưa tay vuốt ve gò má y, quả nhiên cảm thấy người y đang run nhè nhẹ, nếu như hắn tinh tế một chút, thì ngay từ lúc bước vào đã có thể cảm nhận được Đinh Húc đang sợ hãi rồi.

Hắn cũng biết Đinh Húc sợ điều gì.

“Đinh Húc, em và bọn họ không giống nhau, em thề với anh, em không làm chuyện trái pháp luật.” Tiêu Lương Văn nhìn y nghiêm túc nói, “Anh phải tin em.”

Yết hầu Đinh Húc khẽ nhấp nhô, nhắm mắt khàn giọng nói: “Được.”

Tiêu Lương Văn đứng dậy muốn đưa cho Đinh Húc một vài thứ, nhưng Đinh Húc lại kéo tay hắn lại, mang theo chút giọng mũi nói: “Lần này khi nào thì đi?”

Thời gian làm việc của Tiêu Lương Văn trước giờ không quá cố định, nhưng mỗi lần về là một hai tuần, dù sao thì cũng vẫn lại phải ra ngoài chuyến nữa. Thân phận của hắn bị Phan Phong che giấu, trước kia gạt Đinh Húc chẳng qua sợ y lo lắng, bây giờ lộ ra cũng không có gì băn khoăn, thấp giọng nói: “Ba ngày nữa, không phải anh nói phải ở chỗ này chăm ông nội Đinh hai ngày sao? Em đợi anh thăm ông xong, đưa anh về thành phố L rồi mới đi.”

Căn nhà của ông Đinh ở thành phố L vẫn còn, khi Đinh Húc không có chỗ ở sẽ đến đó ở, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè phần lớn thời gian đều sống trong tiểu viện.

“Trên người toàn mùi rượu, tôi muốn đi tắm một chút.” Đinh Húc không buông tay ra, rũ mắt nói: “Cậu ôm tôi đi đi.”

Nhịp tim Tiêu Lương Văn tăng vọt, hắn cúi đầu nhìn Đinh Húc, não còn chưa kịp phản xạ, nhưng tay chân đã theo bản năng ôm lấy người ta, nửa khuôn mặt Đinh Húc vùi trong ngực hắn, cũng không thấy rõ cảm xúc của y, nhưng vành tai đỏ ửng thì nhìn rõ mồn một.

Tiếng Tiêu Lương Văn nuốt nước bọt vang lên một cách cực rõ ràng trong căn phòng trống trải.

Đinh Húc không ngẩng đầu, rầu rầu giục hắn: “Nhanh lên một chút!”

Lúc này mà còn bất động nữa thì không phải đàn ông, Tiêu Lương Văn không nói hai lời lại xốc Đinh Húc trong ngực lên một chút rồi mượn lực hai cánh tay vác cả người y lên vai, cũng không để ý đến tiếng thét kinh hãi kia của Đinh Húc, bạnh mặt bước nhanh vào phòng tắm…

Đinh Húc không nhiệt tình với loại chuyện này, nhưng là một người yêu thành thật, toàn bộ quá trình hai mắt y đều chăm chú nhìn Tiêu Lương Văn, chưa từng rời mắt, trừ sự đau đớn lúc tiến vào khiến y nhắm mắt đôi chút, còn về sau đều hết sức phối hợp. Lúc nào quả thật không chịu nổi, sẽ đưa tay nắm lấy bả vai Tiêu Lương Văn, có điều thường thì như thế chỉ lại càng kích thích cái người dã man này mà thôi.

Tận đến khi sắc trời trắng dần, Đinh Húc mới mê man thiếp đi.

Đinh Húc ngủ rồi, nhưng Tiêu Lương Văn lại hưng phấn không tài nào ngủ nổi, cảm giác thỏa mãn thân thể và tinh thần cùng lúc đánh úp tới, thật sự không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được, hắn chỉ cảm thấy bao nhiêu năm qua mình chưa từng vui như vậy bao giờ, không chỉ chưa từng vui vẻ như vậy, ngay cả trái tim cũng như bị thứ gì mềm mại lấp đầy vậy, chừng như sắp trào ra đến nơi.

Hắn cúi đầu khẽ hôn Đinh Húc, người trong ngực mệt lả, nghiêng người gối lên khuỷu tay hắn ngủ thật say, hơi thở y mơn trớn trên da hắn, mang theo một loại cảm giác thân mật không hề giống bình thường. Cánh tay có tê rần đi nữa nhưng Tiêu Lương Văn cũng không nỡ đổi tư thế dù chỉ một chút xíu, cứ trợn tròn mắt nhìn y đến tận bình minh, thậm chí có lúc còn toét miệng cười ngu ngơ.

Cuộc đời này Tiêu Lương Văn đã kinh qua rất nhiều chuyện, thích Đinh Húc lại giống như là chuyện nước chảy thành sông, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này, đã cảm thấy một người tốt như vậy, tại sao không phải của mình chứ?

Bây giờ, rốt cuộc Đinh Húc đã thuộc về hắn.

Kết hợp như vậy, với hắn mà nói, càng giống như một loại nghi thức, giống như đêm qua khi Đinh Húc hoàn toàn buông lỏng để mặc hắn chiếm lấy, Tiêu Lương Văn cho tới bây giờ gần như chưa từng cảm nhận Đinh Húc gần đến như vậy, hắn có thể cảm nhận được run rẩy của Đinh Húc, ưu tư của Đinh Húc, còn có cả một loại bao dung dung túng mặc cho hắn làm.

Đinh Húc cũng yêu hắn, y có thể thoải mái để hắn làm bất cứ chuyện gì.

Người mình yêu sâu đậm cũng đáp lại mình, điều này đều khiến cho Tiêu Lương Văn vui vẻ hơn so với bất cứ thứ gì.

Đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ trước đây đã từng nghĩ một lần, nhưng rồi lại không nhịn được một lần nữa phủ quyết những chuyện đó, hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện có muốn xin nghỉ phép thêm không, để mà có thời gian lâu thêm ở bên Đinh Húc.

Thế nhưng nghĩ mình cần phải đến Vân Nam làm việc, lại không nhịn được nhíu mày, công việc Phan Phong phân phó xuống đó cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được.

Có điều hắn đi rồi, Đinh Húc nhất định sẽ rất mất mát đúng không? Dẫu sao bọn họ cũng mới vừa làm chuyện thân mật như vậy, mới vừa hoàn toàn thuộc về đối phương. Nếu như hắn đi, Đinh Húc có phải sẽ càng nhớ hắn hơn so với trước kia hay không?

Tiêu Lương Văn hôn lọn tóc vểnh lên của Đinh Húc, não mường tượng ra dáng vẻ Đinh Húc nhớ hắn nhớ đến phát khóc, lại khớp vào bộ dạng khóc nhè của nữ chính trong bộ phim dài tập[0] xem ở nhà Phan Phong, không nhịn được khẽ bật cười.

Đinh Húc của hắn, còn lâu mới khóc.

[0] Nguyên văn 泡沫剧: loại phim chuyện lấy các vấn đề ra đình làm để tài quảng bá, lấy cuộc sống hoàn cảnh sinh hoạt của một gia đình làm bối cảnh, nhắm đến đối tượng người xem là nội trợ, nhìn chung nó rất dài dòng. Mọi người có thể đi tìm hiểu thêm về nó, mình thì mình chỉ dẫn có nhiêu đây thôi. =v

Nhất định là Đinh Húc cảm giác được hắn phải đi làm chuyện nguy hiểm, cho nên mới chủ động giao mình cho hắn như vậy. Đinh Húc thật sự đi guốc trong bụng hắn, nếu như là trước đây Tiêu Lương Văn còn dám cầm mạng đi giành cơ nghiệp, mà bây giờ, trong lòng hắn đã có thêm một con đường, quấn lấy hắn, làm cho hắn trước khi làm việc vẫn phải cân nhắc nhiều thêm mấy giây.

Hắn bắt đầu do dự, bởi vì trong lòng còn cả một thế giới mà hắn quan tâm nhất, một người hắn muốn chăm sóc nhất.

Tiêu Lương Văn mở to mắt nhìn trần nhà một chút, cảm nhận nhiệt độ trong ngực, nhíu mày suy nghĩ kế hoạch ba ngày sau.

Kế hoạch vốn là đưa Đinh Húc về thành phố L, để anh ấy ở đó chuẩn bị giai đoạn thực tập. Bạn bè quen biết của bọn họ ở đó cũng còn nhiều hơn một chút, có Đinh Hạo, có Bạch Bân, cũng có đám thầy Hứa ở tiệm đồ cổ, lúc Tiêu Lương Văn không có ở đây cũng yên tâm giao phó Đinh Húc cho bọn họ.

Trước kia mỗi lần nghĩ xong mấy thứ này sẽ cảm thấy yên tâm, nhưng lần này, lại đặc biệt không dứt ra được. Tiêu Lương Văn nghĩ đến tâm phiền ý loạn, không muốn đi lại không nghĩ ra nên liền dứt khoát xoay người ôm Đinh Húc kéo vào trong ngực mình, Đinh Húc khẽ “ưm” một tiếng, chân mày nhíu chặt lại, nhưng cũng không né tránh, đổi một tư thế tiếp tục ngủ.

Khi Đinh Húc tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng mâm bát va chạm khe khẽ. Lúc khoác đồ vào đi xem thì thấy Tiêu Lương Văn đang nấu cháo ở căn bếp nhỏ đi kèm phòng khách.

Tiêu Lương Văn cả người thần thanh khí sảng đứng ở đấy, thấy Đinh Húc đi ra thì nhếch miệng cười toe, nói: “Dậy rồi à? Em nấu cháo cá miếng, một lúc nữa là ăn được.”

chapter content

cháo cá miếng

Đinh Húc khoác áo tắm đứng ở đó, tóc sau ót hơi nhổng lên, khuôn mặt nhỏ hơi nhọn nhìn vẫn đẹp đẽ nhợt nhạt như thế, trái lại đôi môi thì lộ ra vẻ đỏ bừng, gật đầu đồng ý liền đến phòng tắm rửa mặt.

Tiêu Lương Văn nhìn gần như nhìn y đăm đăm, Đinh Húc đi hồi lâu sau nồi cũng sôi, lúc này mới luống cuống tay chân xoay người tắt lửa, múc cháo ra.

Cháo cá miếng được nấu rất mịn mềm, nước cháo mang một luồng hương thơm, ngậm một miếng nhỏ có thể dùng đầu lưỡi cảm nhận thử mùi vị, nuốt rồi, trong nháy mắt từ thực quản đến dạ dày đều dễ chịu, người cũng ấm lên.

Đinh Húc ăn đến đổ mồ hôi chóp mũi, lại mang hương vị mát mẻ sau khi mới vừa tắm, toàn thân đến độ tú xắc khả xan[1]. Tiêu Lương Văn ngồi bên cạnh y làm nguội cháo cho y, dụ dỗ được y ăn hai bát nhỏ, so ra còn vui hơn cả tự mình ăn cháo nữa.

[1] Cái này cũng quen rồi ha, là đẹp đến độ có thể ăn thay cơm, ý là rất đẹp rất mê người.

Đinh Húc liếc nhìn hắn, lại không có loại ngại ngùng như trước đó nữa, chỉ chỉ hắn và bát đũa của mình nói: “Cậu cũng ăn đi.”

Tiêu Lương Văn dùng ngón cái lau sạch chút đồ ăn dính bên mép y, liếm sạch sẽ, nói: “Ừm.”

Đinh Húc đỏ bừng mặt, vẫn không quen được với động tác và cách nói năng tùy tiện như này của hắn, vừa định xụ mặt nói gì đó, Tiêu Lương Văn đã bưng bát của mình lên húp sồn sột.

Quần áo Đinh Húc ngày hôm qua bị cởi trong phòng tắm, bây giờ đã nhăn nhúm không thể mặc, Tiêu Lương Văn hiếm mới được một lần tri kỷ, dậy sớm đi ra ngoài mua cho y một bộ đồ, vẫn là kiểu dáng bình thường Đinh Húc hay mặc. Ngày hôm qua tự tay hắn cởi ra thì mang theo chút kích động, hôm nay tự tay mặc bộ đồ mới cho Đinh Húc, lại có chút tự hào khó hiểu.

Đinh Húc bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm phát hãi, đưa tay đẩy hắn ra tự mình cài cúc áo, nói: “Hôm nay cậu vẫn tìm đội trưởng Phan à?”

Tiêu Lương Văn  lải nhải bên cạnh y, nói: “Em đi với anh.”

“Một lúc nữa tôi muốn đến viện điều dưỡng với Tôn Mục, đã hẹn từ trước rồi.” Đinh Húc suy nghĩ một chút lại nói: “Còn phải đến nhà Tôn Mục một chuyến, lấy chút đồ, buổi tối lại đến tìm cậu.”

Vốn một câu trước còn khiến Tiêu Lương Văn có phần lo âu, nhưng câu nói sau vừa ra khỏi miệng, Tiêu chó săn nghe được câu này lại vui vẻ, ngoắc ngoắc cái đuôi tiễn Đinh Húc ra cửa.

Đinh Húc và Tôn Mục đi thăm ông Đinh, tâm trạng ông lão mấy hôm nay tốt, khí sắc cũng tốt, bảo Tôn Mục và Đinh Húc chơi một ván. Tôn Mục có hai lần không nghe ông Đinh, đặt sai vị trí quân cờ, ông lão tức đến nỗi cầm ba-toong gõ vào đầu anh, “Du mộc ngật đáp[2], không biết phía sau còn có một con tướng nữa hả?!”

[2] Ví von người có tư tưởng ngoan cố, có hơi ngố và bảo thủ.

Tôn Mục cứng cổ cãi: “Hai con pháo một con mã đều ở đó, con cũng phải tránh chứ, cái này đều vì bước trước đó ngài chỉ huy không tốt…”

Ông Đinh bị anh làm cho tức quá hóa cười, đập sau ót anh một nhát, nói: “Thôi xéo xéo, anh ở đây chỉ tổ chọc tức tôi, đúng là cái thằng bướng bỉnh nhất mà!”

Tôn Mục cũng không giận, vẫn còn cười hì hì nhăn ra chém giết ở tàn cuộc lần nữa, nhìn cái biết ngay là cách làm của dân không chuyên, đâm ngang chọc thẳng, chẳng có tý phương pháp nào.

Sau khi Đinh Húc nhường Tôn Mục mấy con cờ, phát hiện cũng chẳng cần phải quanh co vòng vèo, dứt khoát nhắm thẳng vào đại doanh phe địch: “Chiếu tướng.”

Tôn Mục ồ một tiếng nói: “Tiếc quá, xuýt nữa thì thắng.”

Đinh Húc nghe không nổi nữa, ngước lên nhìn anh một cái, nhưng lại thấy Tôn Mục lặng lẽ nháy mắt với mình, bộ dạng như một đứa trẻ to xác.

Đinh Húc lòng biết rõ, cúi đầu cười một cái, cũng không nói thẳng ra.

Hai người ở chơi với ông lão cả buổi chiều, chạng vạng tối mới cùng nhau ra về. Tôn Mục ra khỏi bệnh viện mới hỏi: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Buổi sáng tôi tỉnh rượu mới phát hiện cậu không về.”

Đinh Húc đẩy kính lên, nói: “Em đi thăm một người bạn, ôn chuyện thôi.”

Tôn Mục “à” một tiếng, chỉ coi đó là Phó Đông Ly người mà tối hôm qua gặp, anh nhớ vị thiếu gia đó cũng là bạn học của Đinh Húc mà nhỉ. “Lần này đến cậu ở bao lâu, chuẩn bị khi nào đi?”

“Ngày kia em đi, đúng rồi, em đến chỗ anh lấy hành lý trước, hai ngày tới có thể tương đối bận, không quấy rầy anh nữa.” Đinh Húc khách sáo nói, biểu cảm trên mặt cũng nhàn nhạt, nhìn còn có vẻ nghiêm túc.

Tôn Mục bị sốc, không hề dám mở miệng hỏi y phải đi làm gì, gật đầu nói: “Được, đi đâu, anh lái xe đưa cậu đi chứ hả?”

Đinh Húc nói: “Không cần đâu, em tự đi là được.”

Hành lý Đinh Húc đem đến không có mấy, một cái vali cũ đã dùng nhiều năm, xếp vài bộ quần áo, xách xuống lầu. Tôn Mục tiễn y ra đến chỗ cửa chuông màn hình[3] thì phát hiện cơ thể Đinh Húc khom lưng có chút cứng ngắc, không nhịn được đập nhè nhẹ một cái, “Eo cậu sao thế, bị thương à?”

[3] Cửa này là cửa ở mấy khu căn hộ ở TQ, có thể đàm thoại hai chiều, quan sát được mặt khách bấm chuông, còn có thể báo cháy, kiểm tra khí gas trong nhà các kiểu… Mà tui không biết được VN có loại đó không, chỉ tìm được mỗi loại cửa có hai chức năng đầu.

Đinh Húc cứng đờ cả người, mồ hôi trán cũng rịn ra cả một tầng mỏng, đưa tay đẩy anh xa ra, nói: “Không sao, trẹo một cái, em đi đây.”

Tôn Mục có chút lúng túng, anh dường như cảm thấy em họ đang tức giận, cũng không dám mon men tiễn thêm vài bước, chỉ đứng ở cửa chuông màn hình nhìn y đi mất, cứ nhìn thế, có điều nhìn thế này thì dáng người Đinh Húc vẫn thẳng như không hề có chuyện gì. Tôn Mục lại nhìn bàn tay mình một chút, sau đó thò cái tay khác vỗ bốp nó một cái, mắng: “Ai bảo mày nhiều chuyện.”