Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 9: Hãy chúc phúc cho chúng tôi



Triệu Chấn Đào và Nhan Thuấn Nhân bàn bạc về chuyệnkết hôn, họ còn tìm hiểu xem ở An Huy, việc cưới hỏi có phong tục gì không.

Đương nhiên là có, nhưng Thuấn Nhân rời huyện Uyển đãmười năm, quê nhà có còn duy trì những nghi thức truyền thống không, Thuấn Nhâncũng không rõ. Nhưng có một việc chắc chắn sẽ có: cô dâu bắt buộc phải do anhtrai cõng ra khỏi cửa khuê phòng, tiễn lên xe hoa. Nếu không có anh trai thìchọn trong họ hàng thân thích lấy một người, nhưng người thanh niên đó phảikhôi ngô, tuấn tú, mặt mày sáng sủa.

Lúc còn bé, Thuấn Nhân thích cùng với mấy đứa bạntrong xóm chạy đến nhà người cô chưa lập gia đình xem anh cõng cô dâu. Cô dâuđược cõng ra khỏi phòng, khóc sướt mướt, mọi người nói, cô dâu càng khóc càngthể hiện sự hiền thục, không đành rời nhà mẹ đẻ, không chịu lấy chồng để phảichịu khổ. Lúc đó, Thuấn Nhân còn nhỏ nên không thể lý giải được vì sao đi lấychồng lại nói là đi để chịu khổ? Được ở cạnh người mình yêu không vui sao, màlại khóc đến đáng thương như vậy? Khi cô dâu khóc thì người anh cõng cô dâutrên vai sẽ khuyên: "Phải biết đối nhân xử thế, bây giờ là người của nhàngười ta rồi, không thể hành động theo cảm tính."

Thuấn Nhân không có anh trai. Trong lúc suy nghĩ,Thuấn Nhân cầm điện thoại nghịch, móng tay vô tình chạm vào bàn phím, màn hìnhxuất hiện một tấm hình.

Thuấn Nhân nói: "Không có phong tục gì hết."

Triệu Chấn Đào "ồ" một tiếng rồi nói:"Thế thì làm hai mâm, đơn giản chúc mừng mấy câu. Hai mâm liệu có đủkhông? Làm hai mâm ở nhà em, sau đó em với anh về quê anh làm hai mâm nữa, ởquê anh cũng không có nhiều họ hàng đâu."

Thuấn Nhân nói: "Hai mâm được rồi."

Chụp một tấm ảnh ở phòng đăng ký kết hôn, nhân viên ởđó đóng dấu, mỗi người nhận một quyển màu đỏ, Thuấn Nhân cẩn thận bỏ quyển đỏvào túi, kéo khóa lại.

Triệu Chấn Đào rất sung sướng, đi qua cửa hàng chụpảnh, anh ta hỏi Thuấn Nhân có cần chụp ảnh cưới không. "Em chụp ở đây sẽđẹp hơn nhiều so với cái hình chụp ở phòng đăng ký kết hôn lúc nãy đấy."

Thuấn Nhân lắc đầu từ chối. Hai người vào một quán ănQuảng Đông ven đường để chúc mừng sự kiện trọng đại này.

Triệu Chấn Đào nói: "Anh đăng ký cho con trai hộkhẩu ở Bắc Kinh rồi, sau này, điểm số xét tuyển đại học sẽ thấp hơn ở tỉnh AnHuy. Mẹ anh đang chăm sóc nó ở quê. Thằng bé này cũng lớn rồi, phải cho nó ratiếp xúc với môi trường xung quanh, anh muốn đón hai bà cháu lên đây ở cùngmình."

Thuấn Nhân "à" một tiếng.

Triệu Chấn Đào tiếp tục: "Anh đã mua nhà ở BắcKinh, cũng đã sắp xếp công việc ở công ty, nửa năm nữa anh sẽ về công ty mẹ làmviệc, em đi cùng anh đi."

Thuấn Nhân ngẩn người hỏi: "Còn công việc của emthì làm thế nào?"

"Bỏ việc đi!" Triệu Chấn Đào trả lời rấtnhanh. "Phương tiện truyền thông ở Bắc Kinh nhiều, rất dễ xin việc mà emthích. Anh là người rất biết giữ lời, không để em ở nhà làm nội trợ đâu."

Thuấn Nhân tức đến nỗi vứt đũa xuống. Mối quan hê giữaThuấn Nhân với mọi người ở nhà xuất bản đang rất tốt. Tuy thỉnh thoảng cũng cóngười bàn tán sau lưng, nhưng nhìn chung lãnh đạo rất tâm lý, biết quan tâm đếncác nhân viên, chủ nhiệm nhóm cũng là một người học rộng, biết nhiều. ThuấnNhân rất thích môi trường làm việc ở đây, cô làm việc rất hăng say, vui vẻ,ngày nào cũng duyệt bản thảo và trao đổi ký kiến với tác giả qua điện thoại, cólúc lại ngồi nói về những câu văn trong bài, lương tháng không cao, nhưng cũngcó thể tiết kiệm được mấy trăm. Thế mà Triệu Chấn Đào chẳng thèm bàn với ThuấnNhân một tiếng đã quyết định chuyện đi hay ở của cô. Thuấn Nhân phụng phịu giậndỗi nói: "Em không bỏ việc đâu, anh đi Bắc Kinh một mình đi."

Triệu Chấn Đào cười: "Được thôi, anh không ép emđâu. Nhưng anh cũng phải nói cho em rõ, anh đi Bắc Kinh sẽ không quay về đâu.Một mình em ở đây đi. Đợi đến khi em ba mươi tuổi, biết đâu anh sẽ quay lại lyhôn với em. Năm mươi tuổi, anh vẫn có thể lấy được gái mười tám, còn em thìsao?"

Môi Thuấn Nhân run lên như muốn khóc. Triệu Chấn Đàokhuyên: "Việc gì phải khổ, buồn cười thật, em không hiểu à? Em nói xem,thế nào là sự nghiệp của một người con gái? Làm việc kiếm tiền? Ngốc quá đimất! Nếu như dựa vào năng lực, trí tuệ của một người đàn bà có thể kiếm đượctiền, sự nghiệp thành công thì đàn ông lại có thể tạo ra thêm một trái đất nữarồi. Em chỉ là đến một thành phố khác làm thôi. Hơn nữa, Bắc Kinh là trung tâmchính trị, kinh tế, văn hóa, em đến đó rất có lợi cho sự phát triển củamình."

Triệu Chấn Đào nói cũng có lý. Thuấn Nhân nói: "Ởnhà xuất bản, em được vào biên chế rồi, rất ổn định."

Triệu Chấn Đào nói: "Sắp giải thể hết rồi. Bâygiờ em không đi, đợi đến năm ba mươi tuổi, muốn đi cũng chẳng có đơn vị nàonhận. Tranh thủ lúc còn trẻ, tìm nhiều cơ hội cho mình. Đối với ngành nghề emđang làm, kinh nghiệm là tài sản lớn nhất đấy."

Thuấn Nhân có ý muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này. TriệuChấn Đào gắp một miếng cá chua ngọt, dùng đũa tách phần xương ra, rồi gắp vàobát của Thuấn Nhân, bên cạnh anh ta lại để một bát xương đuôi bò hầm.

Sau chuyện "tình một đêm", "con sênkhông vỏ" Brian thật giống một con ruồi, suốt ngày đậu trên người TrănTrăn.

Dần dần, Trăn Trăn phát hiện ra Brian không phải làmột tên lưu manh người Mỹ đến Trung Quốc săn gái, anh ta đúng là giám đốc chinhánh của một ngân hàng Mỹ tại Trung Quốc.

Brian mấy lần dẫn Trăn Trăn đến dự tiệc của các thươngnhân khiến tim cô ta không ngừng xao động. Cô ta rất muốn ra nhập thế giới củahọ, cho dù chỉ là đứng bên lề quan sát.

Không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào gia nhập vào thếgiới thượng lưu này, nếu Tử Chấn hẹn Trăn Trăn đến nhà ăn cơm, cô ta lại ưutiên dành thời gian cho cơ hội đi dự tiệc. Cô ta rất muốn được dẫn Tử Chấn đếnđó, điều kiện gia đình của Tử Chấn cũng không có vấn đề gì, chỉ tiếc là Tử Chấnlại chuyên tâm học hành, kiếm chút tiền ít ỏi, cứ như thể chẳng có chút thamvọng nào.

Mỗi khi Tử Chấn luyện tập, An An lại đến xem. Là một sinhviên chuyên ngành múa, lần đầu tiên An An xem Tử Chấn diễn xuất đã cảm động vôcùng. Những động tác dẻo dai và mềm mại như nước chảy mây trôi khiến An An saymê đến nỗi nhìn không chớp mắt.

Một nghệ sĩ múa của Mỹ khẳng định rằng: "Ngườinghệ sĩ múa bắt buộc phải kết hợp được giữa thể xác và tâm hồn, ngôn ngữ tựnhiên của cơ thể qua các động tác phải thể hiện tâm hồn."

Nghệ thuật là một giọt sương mai đầu tiên đọng trênchiếc lá buổi sớm, người nghệ sĩ là thiên sứ hôn lên giọt sương đó.

Anh ấy chính là thiên sứ.

An An bắt đầu chăm chỉ học nấu ăn. Ngày nào cô cũngđem cơm đến cho Tử Chấn, hộp cơm trông rất ngon và sạch sẽ, có thịt và rauxanh, màu sắc rất bắt mắt, bên ngoài còn buộc thêm một cái khăn có thêu hoa rấttinh tế. Viện nghiên cứu sinh nằm ở phía sau vườn trường, đi bộ ra chỉ mất mườiphút, Tử Chấn rất ngại, nhiều lần nói An An đừng có mang cơm đến nữa nhưng AnAn không nghe.

Tử Chấn luôn cảm thấy mình nợ An An một điều gì đó,nên thường chỉ bảo An An trong việc học. Múa hiện đại và múa cổ điển là haiphạm trù rất thú vị, bổ trợ cho nhau nhưng lại rất độc lập. Suy nghĩ của An Anrất ngây thơ nhưng lại mạnh dạn, Tử Chấn thường bị cô trêu chọc trong các tưthế múa đến buồn cười.

Được tin Thuấn Nhân bỏ việc đến Bắc Kinh, Xuân Nam rấtngạc nhiên, nhưng mọi việc đã được an bài, cô đành chấp nhận, nói với ThuấnNhân: "Triệu Chấn Đào không đơn giản đâu, từ nay cháu đã bị anh ta dắt mũirồi, sau này trong cuộc sống phải để ý một chút, mong rằng cháu được bình an vôsự."

Thuấn Nhân nói: "Anh ta định chuyển công tác chocháu thôi, cháu không theo, lẽ nào lại ở lại đây? Anh ta chắc không đành phá vỡcon đường sau này của cháu đâu."

"Anh ta bao nhiêu tuổi? Cháu bao nhiêu tuổi? Hơnnữa anh ta rất từng trải, chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi lo, việc này vội vàngquá." Xuân Nam thởdài. "Cháu đi Bắc Kinh rồi, có chuyện gì cô cũng không thể giúp được. Nếuanh ta ức hiếp cháu, người chịu thiệt sẽ là cháu thôi."

Những lời Xuân Nam nóikhiến Thuấn Nhân cảm thấy không vui. Thuấn Nhân cảm thấy cô mình nghĩ về ngườikhác tiêu cực quá. Không sai, Triệu Chấn Đào có tự cho mình là trung tâm của vũtrụ, nhưng cũng không đến nỗi lòng lang dạ sói. Thuấn Nhân cảm thấy cô Xuân Nam tỏ ralo lắng, không nhịn được cười: "Người lớn tuổi như cô chỉ thích nghĩnhiều, anh ta không thể như thế được, đã là vợ chồng rồi, anh ta lại từng lyhôn, anh ta không tốt với cháu, lẽ nào lại muốn hại cháu?"

Trước khi đến Bắc Kinh, Thuấn Nhân đã vào mạng đăng kýtìm việc, nên vừa mới đến đã nhận được giấy báo phỏng vấn của mấy công ty.Thuấn Nhân chọn vào làm cho một tòa soạn báo về mảng văn hóa.

Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, gió thổi từng cơn têbuốt. Đi giữa những con phố mà hai bên là những tòa nhà cao chót vót, gió rítlên từng cơn, như muốn thổi bay ô tô lên trời.

Thuấn Nhân mặc một chiếc áo len cao cổ, bên ngoàikhoác một chiếc áo măng tô màu đen, tóc búi cao, tay cầm túi xách màu đen, cổcòn khoác thêm chiếc khăn làm bằng lông cừu ấm áp, đi ra ngoài.

Người phỏng vấn Thuấn Nhân là tổng biên tập của tòasoạn. Vừa nhìn thấy cô mắt lão đã sáng lên, lão nhiệt tình mời Thuấn Nhân ngồixuống, nói: "Tôi họ Khổng, tên tôi duy nhất chỉ có một từ "Tử".Nhưng không phải chữ "Tử" trong tên của thánh nhân Khổng Tử,"Tử" ở đây trong từ "tử đồng"[1]

[1]Tử đồng: ái khanh, tử đồng (cách vua gọi hoàng hậu)

Thuấn Nhân đứng dậy cúi chào: "Chào chủ nhiệmKhổng!"

Khổng Tử nói: "Tôi đã xem qua lý lịch của cô,điều kiện không tồi. Cô có sở trường gì không?"

Được tổng biên tập của một tòa soạn lớn khen, ThuấnNhân thấy rất vui.

Thuấn Nhân nói: "Ca hát hay nhảy múa xoàng xoàngthì không có vấn đề gì, chỉ cần đơn giản thôi."

"Thế thì tốt quá rồi." Khổng Tử nhìn ThuấnNhân bằng ánh mắt khen ngợi. "Uống rượu thì sao? Có thể uống được baonhiêu?"

Thuấn Nhân cho rằng, lão ta hỏi mình về sở trường cóthể là để sau này tòa soạn có mở tiệc thì nhân viên cũng nên biết một chút,nhưng câu hỏi này đã vượt qua khỏi dự đoán của cô.

Thuấn Nhân nói: "Em từ trước đến nay không uốngrượu."

Khổng Tử thấy hơi thất vọng, nói: "Cũng được,luyện một chút rồi dần sẽ biết. Lựa chọn ai là do tôi quyết định, em được nhậnvào làm. Ngày mai bắt đầu đến làm nhé, thử việc ba tháng, sau một năm sẽ nhậnchính thức, hợp đồng một năm ký một lần. Sau ba năm sẽ ký hợp đồng dài hạn,quyền lợi bảo hiểm sẽ dựa vào luật lao động."

Thuấn Nhân hỏi: "Cụ thể em sẽ phụ trách mảngnào?"

Khổng Tử nói: “Em phụ trách phần quảng cáo, theo họcchị Tào. Chị Tào sắp nghỉ hưu rồi, sau này em sẽ làm thay phần việc của chịấy."

Tất cả dường như quá thuận lợi, không ngờ kiếm việc ởBắc Kinh này còn dễ hơn ở tỉnh An Huy, đây là điều Thuấn Nhân không dự đoánđược. Bước ra khỏi cánh cửa lớn của tòa soạn, Thuấn Nhân vui mừng gọi điệnthông báo cho Triệu Chấn Đào, anh ta đang đi công tác ở Hồng Kông, chúc mừngvài câu rồi giục Thuấn Nhân nhanh đi đón con trai là Tiểu Bác.

Tiểu Bác năm nay tám tuổi, không nghịch ngợm, cũngkhông hiền lành như khúc gỗ, đúng giờ thì đi làm bài tập và lên lớp, thành tíchhọc tập cũng bình thường. Mẹ của Triệu Chấn Đào lại xem thằng bé như một thiêntài hiếm gặp, bà ta cầm quyển vở bài tập của nó cho Thuấn Nhân xem và nói:"Con nhìn này, quá xuất sắc, biết viết cả tiếng nước ngoài cơ đấy, nó mớicó tám tuổi thôi." Trong tiếng Hán của mìnhthôi

Thuấn Nhân nói: "Mẹ à, đấy không phải là chữ, làchữ cái, giống như chữ cái phiên âm trong tiếng Hán của mình thôi "

Bà Triệu nói: "Thì đó cũng là chữ cái tiếng nước ngoài, con hỏi bọn trẻtám tuổi trên đường xem có mấy đứa biết viết nào."

Bà Triệu rất giỏi giang trong việc bếp núc, đối mộtngười phụ nữ Giang Tây coi việc bếp núc là sự nghiệp cả đời của mình thì thừatự tin vào bếp. Bà cho rằng dao bắt buộc phải treo trên tường, con dao treo hơilệch trên giá cũng không được, phải treo thẳng. Bát cũng không được xếp chồnglên nhau, mà phải xếp từng cái, từng cái vào từng ô.

Đối với việc này, Thuấn Nhân đều chọn thái độ tiếp thungầm. Cô vốn chẳng có hứng thú với việc vào bếp, nhưng nhìn bà Triệu làm mộtcách hứng thú, cô đành một tay phụ giúp bà mẹ chồng khó tính.

Tòa soạn nhanh chóng ký hợp đồng một năm với ThuấnNhân. Mỗi lần phải tham gia các cuộc họp, hay tiếp khách quan trọng, ông Khổnglại lôi Thuấn Nhân theo. Thuấn Nhân đi theo cũng chẳng nói được mấy câu, chỉlặng lẽ ngồi một bên, thỉnh thoảng mỉm cười vẻ lịch sự. Chỉ thế thôi cũng đã đủlắm rồi, đặc biệt là ông tổng giám đốc của một doanh nghiệp về thủy sản, ôngnày vốn định đưa ba mươi nghìn tệ để làm quảng cáo, kết quả là, Thuấn Nhân chỉcười với ông ta một cái, ông ta liền sửa thành năm mươi nghìn.

Cuối tuần, Thuấn Nhân gọi điện cho Trăn Trăn, hẹn gặp.Trăn Trăn nghe nói Thuấn Nhân chuyển đến Bắc Kinh làm việc thì vui mừng khônxiết. Biết tin cô mới ký hợp đồng, Trăn Trăn nói: "Chắc cậu đã thông báocho Triệu Chấn Đào, giờ là chồng cậu rồi nhỉ? Tòa soạn mà không sướng điên lênmới là lạ, lần này họ cắn được một miếng thịt mỡ to rồi."

Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê Thương Đào. TrănTrăn vừa ngồi xuống liền nói: "Bây giờ cậu chẳng phải lo gì nữa, làm việccũng như là chơi thôi, còn tớ chẳng biết phải làm thế nào?"

Thuấn Nhân lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê, không nói gì.Trăn Trăn ngắm cô từ đầu đến chân, trong lòng nghĩ không hiểu sao người con gáinày lại may mắn đến thế.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trăn Trăn đều là học sinh đượcthầy cô chú ý, xưa nay cô ta khinh thường Nhan Thuấn Nhân ngoài gương mặt xinhxắn ra thì thành tích học tập bình thường. Nhưng từ khi bắt đầu lên trung học,Thuấn Nhân và Trăn Trăn đều thu hút được sự quan tâm của mọi người, đặc biệt làcủa bọn con trai, thậm chí Thuấn Nhân còn được để ý hơn cả Diệp Trăn Trăn.

Chỉ sau khi Thuấn Nhân lên tỉnh sống, năm lần bảy lượttìm lý do gặp Tử Chấn, Diệp Trăn Trăn mới không làm cái việc ông tơ bà mối vôvị kia. Nhưng việc Thuấn Nhân thích Tử Chấn khiến Trăn Trăn phát hiện ra đượcTử Chấn rất tốt. Kỳ nghỉ hè năm đó, nhìn cách Nhan Thuấn Nhân nhìn Tử Chấn,Trăn Trăn mừng thầm trong lòng. Cô ta cho rằng mình chiếm ưu thế, nhưng chẳngthể ngờ được, Thuấn Nhân và Lý Triệt bất ngờ chia tay, tốt nghiệp xong ThuấnNhân tìm được bạn trai mới rồi nhanh chóng kết hôn, hơn nữa lại lấy một ngườigiàu có. Xem ra đầu óc Thuấn Nhân không hề lú lẫn, cái gì nên giữ lại làm kỉniệm, cái gì nên nắm lấy, cô đều biết rõ.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy Thuấn Nhân là một cao thủ giấumặt, đối với cao thủ mà nói thì cô ta rất tôn trọng và vui vẻ tiếp cận, TrănTrăn nói: "Tử Chấn, nếu tương lai sau này mà cứ như thế, thì cũng chỉ làmột người bình thường ở Bắc Kinh này, không chừng còn nghèo hơn cả người bìnhthường. Anh ấy không nghĩ tới mình thì mình cũng phải nghĩ tới con cái chứ, từkhi sinh ra cho tới lúc đi học cần không ít tiền. Cứ cái kiểu như anh ta, kiếmđến khi nào mới đủ?"

Thuấn Nhân hỏi: "Cậu không yêu anh ấy à?"

"Yêu chứ". Trăn Trăn trả lời. "Từ béđến giờ, tớ chẳng yêu ai như thế, sau này cũng sẽ như vậy. Nhưng cứ tiếp tụcyêu như thế này, dường như tớ bắt buộc phải từ bỏ hạnh phúc mà vốn tớ có thểgiành được. Như vậy khi già rồi, tớ có hối hận không? Tớ không muốn hứa hão,chẳng ai dám đảm bảo cả đời minh chỉ giữ một niềm tin. Nều như hiện tại tớkhông suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này, đối với anh ấy, đối với bảnthân tớ sẽ là một hiểm họa tiềm ẩn."

Thuấn Nhân nói: "Chẳng ai dám đảm bảo cả đời mìnhchỉ giữ một niềm tin, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn làm ngừơi tốt hay ngườixấu."

"Không làm tổn thương người khác thì là ngườitốt." Trăn Trăn nói.

Thuấn Nhân nói: "Cậu cho rằng thế nào là làm tổnthương người khác? Đấm người ta một cái chảy máu, đấy gọi là làm tổn thươngngười khác à? Hay lừa tiền người ta, khiến người ta tan cửa nát nhà, đấy gọi làlàm tổn thương người khác à? Làm tổnthương người khác là làm cho người ta có cái nhìn lệch lạc về thế giới chínhdiện, khiến họ cảm thấy thế giới này đentối, xấu xa, tuyệt vọng. Nếu cậu làm điều đó, cậu đã làm người ta tổn thươngrồi đấy, cậu không còn là người tốt nữa."

Trăn Trăn không đồng ý với lập luận đó của Thuấn Nhân,cô ta cười nói: "Cậu là người ngoài cuộc nên đâu thấy được bản chất, nếucậu đã từng chứng kiến một thế giới khác... Ồ, đúngrồi, anh Triệu Chấn Đào nhà cậu chắc cũng từng dẫn cậu đi đến thế giới đó rồi.Thế giới đó gần ngay trước mắt, nhưng lại ngoài tầm với của chúng ta, nó hoàntoàn không giống với cái thế giới mà chúng ta đang sinh sống. Ở đó cậu có thểnhìn xuống toàn thể nhân loại, một câu nói của cậu, một cách nghĩ của cậu, cóthể ảnh hưởng tới mồ hôi nước mắt tích lũy cả đời thậm chí đến mấy đời của mộtngười dân bình thường. Như vậy cậu có còn muốn quay về với cuộc sống của mộtngười dân đen bị đau khổ, bị chà đạp không? Cậu đã nhảy ra khỏi cuộc sống khổcực đó, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ quay lại, cho nên không có tư cáchgiảng giải cho tớ nghe về cái đạo đức đục xương hút tủy đó. Tớ muốn sống cho rasống một chút, tớ muốn được mọi người tôn kính, ngưỡng mộ. Tớ quá yêu Tử Chấn,tớ không nỡ vứt bỏ người đàn ông này, cho dù chỉ có một tia hy vọng, tớ cũngmuốn cùng anh ấy đi vào cái vương quốc phồn hoa đó. Tớ đang rất cố gắng. Giấcmơ của tớ là được nắm lấy tay anh ấy cho tới khi xuống mồ." Trăn Trăn nhìnThuấn Nhân. "Cậu hãy chúc phúc cho bọn mình."