Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 21: Mãi mãi trắng tay



Trăn Trăn cảm thấy Tử Chấn đang rơi vào trạng tháituyệt vọng.

Anh cho rằng bí mật này không thể giấu mãi được, đấylà nguyên nhân anh chủ động nói ra. Bản chất Tử Chấn rất lương thiện, cho nênanh sẽ đứng ngồi không yên. Nguyên nhân sâu xa hơn là trong tiềm thức, anh nghĩmình đã trót đứng trong hàng ngũ của Trăn Trăn, cho nên anh mới thổ lộ ra hếtvới đồng loại.

Trăn Trăn không có ý định kể hết cho người vợ mới cướicủa Tử Chấn nghe, cho dù đó là Nhan Thuấn Nhân. Con người sau những lần vấp ngãthường khát khao có được một vòng tay ấm áp, rất ít khi lại tiếp tục theo đuổigiấc mơ hão huyền. Trăn Trăn cần cái ôm của Tử Chấn, cho dù đó chỉ là tạm thời,cho dù không nhìn thấy ánh mặt trời, cô ta vẫn yêu Tử Chấn, yêu say đắm.

Cô ta chưa một lần tới tứ hợp viên thăm Thuấn Nhân,bởi cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được việc người phụ nữ khác đang mangtrong mình cốt nhục của người mình yêu.

Diệp Trăn Trăn hẹn Thuấn Nhân ra ngoài ăn cơm, vẫn lànhà hàng mà mùa hè năm đó đến Bắc Kinh cả nhóm bạn cùng nhau đi ăn.

Thuấn Nhân vẫn nhớ rất rõ năm đó Tử Chấn ngồi chỗ nào:“Tớ còn nhớ rõ bộ dạng Tử Chấn năm đó.” Thuấn Nhân nhẹ nhàng ngồi xuống, đangmang thai nên cô chọn đồ ăn rất kỹ, cà phê hay nước ngọt đều không uống, chỉgọi một đĩa mỳ Ý và một bát canh gà.

Thuấn Nhân hơi e ngại khi phải tiếp xúc với Trăn Trăn,từ nhỏ đã không nói lại được với cô bạn đanh đá này, giờ phải đối mặt tronghoàn cảnh này, thật có chút khó xử.

Nếu không vì xét thấy phải có trách nhiệm trước phápluật thì Trăn Trăn đã muốn cho Thuấn Nhân vài cái đạp, cái bụng đó nhìn saongứa mắt đến thế, đáng lẽ phúc phận đó phải thuộc về cô ta, sao lại có thể biếncô ta thành người ngoài cuộc cơ chứ?

Trăn Trăn nói: “Tớ sống rất khổ sở, chắc cậu cũng nhìnra được điều đó rồi phải không? Tớ chẳng kiếm được đồng nào trên đất Mỹ, thậmchí phải ra đường vẫy trai lạ. Giờ còn mắc bệnh ung thư cổ tử cung, chẳng cótiền chữa bệnh, đành phó mặt cho ông trời.”

Trăn Trăn bình thản đến mức như đang đọc một cuốnsách, sắc mặt không chút đau thương. Thuấn Nhân như muốn khóc, cô quá hiểu hoàncảnh một mình chống chọi với đau khổ. Thuấn Nhân nói, giọng đầy thương xót:“Cậu đến công ty Tử Chấn làm việc đi, tớ giới thiệu Lý Triệt tới đó đấy, anh talàm tốt lắm. Cậu mới tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh, phúc lợi công ty anhấy rất tốt, công việc lại nhẹ nhàng.”

Thuấn Nhân sợ Trăn Trăn từ chối, bèn cầm lấy tay côta, nói: “Cậu đi chữa bệnh trước đi, tớ sẽ lotiền chữa trị cho cậu, nhất định sẽ khỏi, cậu phải có lòng tin.”

Trăn Trăn nhíu mày hỏi: “Tiền của Tử Chấn, cậu đềuquản hết à? Cũng đúng thôi, anh ấy kiếm được tiền đều đưa cho vợ mà, đúng làđứa trẻ ngoan!”

Thuấn Nhân nói: “Tài chính của công ty tớ không quản,tiền lương của anh ấy đều chuyển vào tài khoản cho tớ.”

“Nếu nói như thế thì đến tài chính của công ty, anh ấycũng muốn cậu quản lý sao? Anh ấy qua tin tưởng cậu rồi.” Trăn Trăn nói: “Nhưngcậu cũng đáng để anh ấy tin tưởng, cho dù đưa cả chìa khóa két cho cậu, cậucũng chẳng thèm lấy. Thực ra, tớ ngu hơn cậu nhiều, đến giờ này tớ mới biết thếlực và gia tài của nhà họ Thời lớn tới cỡ nào, không tính tiền mặt, chỉ tínhgia tài mà tổ tiên để lại theo giá trị thị trường hiện nay thì cũng không thểtưởng tượng nổi. Tử Chấn rất có con mắt nhìn đồ cổ, tớ đã bỏ lỡ mất người đànông tốt như thế, bị đám người Mỹ mê hoặc. Có lúc, cơ hội ngay bên cạnh mìnhthôi, nhưng mình lại không cảm nhận được.”

Những cái đó, Thuấn Nhân không rõ lắm, cô rất ít khiđến công ty của Tử Chấn, ở nhà có cả đống chai lọ, hàng thật hàng giả, cô đềukhông quan tâm. Ông nội từng nói, nhà ở huyện Uyển, dưới hầm chôn rất nhiều đồcổ, nhưng tiếc là thời kỳ văn hóa cách mạng bị Hồng vệ binh lấy đi rồi, ThuấnNhân cũng chưa từng nhìn thấy.

Thuấn Nhân cố gắng không nhắc tới Tử Chấn, nhưng TrănTrăn không thèm để ý, thậm chí cô ta còn nói mấy câu kiểu như: “Tử Chấn bị đaulưng, nên mỗi lần quan hệ, tớ phải nằm ở trên.” Nếu nói Thuấn Nhân không để ýtới thì là lừa phỉnh, cô rất muốn vờ như không nghe thấy, nhưng lại hỏi mộtcâu: “Anh ấy có thích như thế không?”

“Không biết được”, Trăn Trăn nói. “Cũng có lẽ như vậy,anh ấy chưa từng chủ động một mình. Bắt đầu từ tối hôm anh ấy bước sang tuổimười tám, anh ấy đều nghe theo sự sắp xếp của tớ.”

Thuấn Nhân không thích Diệp Trăn Trăn, nhưng kỳ lạ làcứ mỗi lần gặp cô ta là lại nói ra hết những lời từ đáy lòng, rốt cuộc lànguyên nhân gì khiến cô có thói quen kỳ lạ đến thế, cô không hiểu. Có điều,hiểu hay không hiểu cũng tốt cả, bởi một lẽ thói quen đó rất khó thay đổi.

Cô nói: “Tớ cảm thấy Tử Chấn rất đau khổ, từ nhỏ chođến bây giờ đều như vậy. Sức khỏe anh ấy không được tốt lắm, ngoài mấy vếtthương cũ, hiện tại cứ đêm đến là ho dữ dội, không biết có phải do hút thuốcnhiều mà như thế không. Anh ấy ăn nhiều mà cũng không béo lên được, người lúcnào cũng thiếu máu, có tâm sự trong lòng cũngkhông muốn nói với tớ, có những lúc, tớ cảm thấy anh ấy dường như vui sướng đếncực điểm, nhưng cũng cảm nhận được là anh ấy đang đau khổ đến tận cùng. Anh ấykhó gần hơn trước đây, anh ấy tuy ở bên cạnh tớ, nhưng lại giống như là đang côđộc một mình đối diện với một thế giới khác. Anh ấy dỗ dành tớ, cứ như đang dỗdành một đứa trẻ con, không muốn chia sẻ với tớ, không muốn tớ trưởng thành,nhưng tớ muốn giúp anh ấy, bởi nhìn thấy anh ấy như vậy, tớ đau lòng, tớ khôngđành lòng để anh ấy kết giao với đám người thần kinh, không đành để anh ấy chịukhổ, không đành để anh ấy bị người ta bắt phải làm những việc không thích. Tớbiết sẽ là rất khó, tớ làm sao có thể nhìn anh ấy chịu đau khổ, bôn ba khắpnơi.” Thuấn Nhân không lau dòng nước mắt đang chảy trên má, mặc cho nó rơixuống. “Bọn tớ không cần nhiều tiền đến như vậy, hiện tại có mấy căn nhà đốivới tớ là đủ lắm rồi, tớ chỉ muốn ở bên anh ấy, tớ muốn anh ấy được sống hạnhphúc, nhưng tớ phải làm thế nào đây?”

“Nếu anh ấy là tội phạm giết người thì cậu còn yêu anhấy không?” Trăn Trăn cười nói. “Chỉ là ví dụ thôi. Người con gái nào khi ở bênanh ấy cũng say mê anh ấy, chỉ cần nhìn vào mắt anh ấy ba giây thôi là muốn tanchảy rồi. Chính vì điều đó mà tớ và anh ấy có mâu thuẫn, anh ấy suốt ngày bận bịukiếm tiền, để tớ cô đơn một mình. Sau đó, tớ gặp chuyện không may, đành phảiđứng nhìn anh ấy rời xa tớ. Thuấn Nhân, nếu may mắn cả đời này cậu sẽ có đượcngười đàn ông này, còn cuộc đời tớ đang nhanh chóng đi đến hồi kết. Nếu tớ mượnanh ấy mấy tháng, chắc cậu cũng không phản đối đâu nhỉ?” Trăn Trăn quan sátthái độ Thuấn Nhân, vội cười nói: “Đùa cậu thôi, sao cậu có thể đồng ý đượcchứ?”

Thuấn Nhân không biết trả lời thế nào. Diệp Trăn Trănđúng là người đàn bà kỳ lạ, đã mắc bệnhnan y rồi mà còn để người ta ghét, cô ta lấy đâu ra dũng khí nói ra yêu cầu đóchứ? Thuấn Nhân tuy tức tối những cũng cảm thấy thái độ của Tử Chấn đối vớiTrăn Trăn nên nhiệt tình một chút.

Thuấn Nhân gọt táo, lê, cam, xếp vào một cái đĩa hìnhchiếc lá, sau đó bưng lên lầu tìm Tử Chấn.

Ánh sáng ở phòng đọc hơi tối, ba mặt tường đều là giásách, cao tới mức gần như muốn chạm tới trần nhà. Để tiện cho việc tìm tênsách, cửa giá sách đều làm bằng kính trong suốt, bàn đọc rất rộng, bên trên đểmột quyển sách, máy tính, một lọ đựng bút, gạt tàn thuốc và một chiếc đèn bàn.

Tử Chấn ngồi dựa vào ghế, đang gõ máy tính, hai mắtchăm chú nhìn vào màn hình.

Thuấn Nhân nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây lên bàn, hai tayôm lấy vai Tử Chấn, cằm đặt lên vai, ngó qua nội dung trên màn hình, tay cầmmiếng táo đưa lên miệng cho Tử Chấn.

Tử Chấn ngậm miếng táo trong miệng, không nhai, mắtvẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Thuấn Nhân lay nhẹ, anh mới sực nhớra điều gì đó nói: “Em đừng ngồi gần máy tính, có tia bức xạ, em ra sofa ngồiđi.”

Thuấn Nhân kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Tròn không,sau này càng ngày em sẽ càng giống con ếch.”

Tử Chấn cười, rụt tay lại tiếp tục gõ bàn phím, nói:“Anh sắp xong rồi, ngoan nào, đi ra kia ngồi đi, lát nữa nói chuyện.”

Thuấn Nhuần tìm trên giá sách quyển Đạođức luận, bật chiếc đèn bàn bên cạnh sofa lên đọc. Khi ngẩngđầu lên, thấy Tử Chấn đã ngồi bên mình từ lúc nàokhông hay, tay anh cầm đĩa trái cây, ăn ngon lành. Thuấn Nhân đặt tay sau gáy,vuốt mái tóc của Tử Chấn.

Giọng nói của Thuấn Nhân không lanh lảnh, rất mềm mạivà dịu dàng, nghe rất êm tai, giọng nói ấy vang lên trong đêm tối yên tĩnh,càng làm cho người ta lưu luyến. Từ trước đến nay cô chưa gọi Tử Chấn là“chồng”, anh mãi mãi là một Tiểu Thạch Tử lưu lạc nơi quê người ở đường Thạchbản năm đó, mãi mãi là một viên kim cương trong lòng Thuấn Nhân. Thuấn Nhân gọitiếng “Thạch Tử” thì Tử Chấn không có cách nào từ chối cô ấy.

Nhưng yêu cầu của Thuấn Nhân lần này nghe ra không mấylọt tai. Đối với Tử Chấn, đi an ủi Diệp Trăn Trăn khác nào tự đâm đầu vào lưới.Diệp Trăn Trăn rất chủ động trước đàn ông, hơn nữa cô ta không từ một thủ đoạnnào, điều này Thuấn Nhân không thể tưởng tượng được, chính vì không tưởng tượngđược mà cô mới ngây thơ cho rằng đó chính là đang giúp đỡ.

“Diệp Trăn Trăn bị bệnh, đó không phải là lý do để anhphải ở bên cô ta. Anh sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô ta, còn những chuyện khác,anh không có nghĩa vụ.” Tử Chấn để đĩa trái cây sang một bên nói: “Thuấn Nhân,chắc do em mang thai nên đầu óc hơi hồ đồ, anh có thể hiểu được. Nhưng về sauđừng có yêu cầu anh những chuyện như vậy, em không cảm thấy như thế đối với anhlà một sự sỉ nhục sao?”

Thuấn Nhân đưa tay ra véo má Tử Chấn, dài giọng nói:“Không cảm thấy, không cảm thấy, anh đúng là con cáo vô tình vô nghĩa, sau nàyanh dám như thế với em, em sẽ chết cho anh thấy!”

Tử Chấn nói: “Anh thoát làm sao được em, tiền đều ởchỗ em, không theo em thì theo ai đây?”

Thuấn Nhân để chân lên người Tử Chấn, Tử Chấn vừamassage vừa dặn dò: “Nhớ uống canxi đúng giờ đấy, hai tối nay em bị chuột rút,ban ngày anh không có ở nhà, em phải tự chăm sóc mình.” Massage chân xong, anhlại nắn bóp lòng bàn chân cô, hỏi: “Khi có bầu Nhan Nhan, em có bị chuột rútkhông? Em thật không biết thương bản thân mình.”

Thuấn Nhân nghịch sợi dây đeo trên tay Tử Chấn:“Nguyện vọng của anh chắc không phải làmhoàng đế đấy chứ? Sao giờ nó vẫn chưa đứt?”

“Có lẽ ngày đó mẹ em đùa em thôi, nếu không thì vẫnchưa tới lúc”, Tử Chấn nói. “Anh không nói cho em đâu, nói ra mất thiêng.”

Thuấn Nhân ôm lấy cổ Tử Chấn, nói nhỏ bên tai anh:“Anh à, em béo muốn ngủ rồi, bế em béo đi ngủđi.”

Tử Chấn bế Thuấn Nhân về phòng ngủ, Thuấn Nhân nói:“Sang năm em lại muốn sinh thêm em bé nữa, liên tục sinh, cho đến khi không thểsinh được nũa thì thôi, như thế cả đời này em sẽ được ở bên cạnh anh.”

“Sinh mãi như thế, người sẽ xấu đi đấy”, Tử Chấn nói.“Em không xót, nhưng anh lại xót.”

“Dù sao em cũng không dùng thuốc tránh thai, anh cũngkhông được dùng bao, mình thuận theo tự nhiên nhé.”

“Được, thuận theo tự nhiên. Em béo sẽ thành bà béo.”

Thuấn Nhân cắn anh ta một cái, Tử Chấn sợ tuột tay rơimất bà bầu, nên chịu đau, không phản ứng lại. Anh đặt Thuấn Nhân lên giường,đắp chăn lại, tắt đèn ngủ, rồi sang phòng ngủ của Nhan Nhan, Tử Chấn nhẹ nhàngkéo chăn đắp lên ngang ngực con bé, còn mình lại quay lại phòng đọc.

Điện thoại của Tử Chấn hiện cuộc gọi nhỡ, là TrănTrăn. Đêm đã khuya, anh để điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc tin tức trênmạng. Điện thoại lại kêu, anh muốn chỉnh sang chế độ rung, không may ấn nhầmphím nghe, nghe thấy giọng Diệp Trăn Trăn, anh đưa điện thoại lên tai: “Có việcgì ngày mai nói.”

Anh tắt điện thoại, nó lại kêu, anh cầm điện thoạitrong tay, Diệp Trăn Trăn nói: “Anh chưa chấp nhận yêu cầu của Thuấn Nhân à?Anh thật là tàn nhẫn, nếu không phải là anh bỏ tôi, tôi cũng chẳng phải ra đứngđường, còn mang bệnh vào người nữa, có điều anh càng làm như thế, tôi lại càngthích anh. Tử Chấn, tôi nhất định không tha cho anh đâu.”

“Cô tự động mang tiền đầu tư vào chứng khoán thì liên quangì đến tôi?”

“Phải rồi, có người muốn ăn thịt nên đồ tể phải giếtmổ, bởi vậy đồ tể vô tội, đúng thế không?”

“Diệp Trăn Trăn!”

“Anh hối hận vì đã nói cho tôi biết chuyện đó chứ gì?Tôi cảm thấy anh chẳng qua lo lắng khi tôi có thể nói với vợ anh. Đương nhiênlà tôi sẽ không nói, tôi sẽ không làm anh mất lòng tin đâu.”

“Thực ra, tôi muốn cô nói với cô ấy, cô ấy hiểu rồi,có lẽ chúng tôi sẽ gần gũi nhau hơn.”

“Tốt nhất anh đừng cố ý làm cho tôi thù ghét anh, nếukhông thì người tiếp theo gặp xui xẻo sẽ là anh đấy.”

Câu nói của Diệp Trăn Trăn mang hàm ý xấu xa. Tử Chấnlấy tay bịt tai lại, giọng vẫn bình thản nói: “Hãy giữ chút thể diện cho mìnhđược không? Đừng để tôi phải cảm thấy hối hận vì đã từng yêu cô.”

“Tôi thà chọn việc không để mình phải hối hận cònhơn.”

Tử Chấn vứt điện thoại xuống bàn.

Vinh quang của một đời người không phải ở chỗ cả đờikhông gặp một lần thất bại mà là ở chỗ thất bại liên tiếp nhưng lại mạnh mẽđứng dậy, giống như trái bóng sau mỗi lần đập xuống đất lại nảy cao hơn.

Cuộc hôn nhân lần thứ ba của Triệu Chấn Đào lại thấtbại.

Đối với thất bại lần này, hắn ta nhanh chóng tìm chomình một lời an ủi, đó là số lần kết hôn của hắn nhiều hơn những người đàn ôngkhác. Bà vợ thứ ba chỉ ở được một tháng đã bị hắn quét ra khỏi cửa. Đối vớiTriệu Chấn Đào, chẳng qua cũng chỉ mất mấy đồng tiền lệ phí đăng ký kết hôn vàly hôn, chứ chẳng thiệt hại gì.

Hắn ta bắt đầu tìm kiếm bà vợ thứ tư, hắn phát hiện rabất kể người phụ nữ nào cũng có thể làm vợ mình, bởi xem ra, không sớm thì muộnhọ cũng sẽ cuốn xéo khỏi nhà.

Triệu Chấn Đào không còn ve vãn các cô gái như trước,điều này cho thấy hắn đã già rồi. Nhưng hắn vẫn chẳng có hứng thú gì với mấy côtrên hai lăm, dường như giữa hắn và họ không có tiếng nói chung. Bà Triệu giớithiệu mấy cô gái ở quê cho con trai, nhưng không có cô nào lọt vào tầm ngắm củahắn. Đắn đo suy nghĩ đã lâu, Triệu Chấn Đào quyết định ra giá lương của cô vợthứ tư, mỗi tháng hai nghìn tệ. Mọi thứ đồ dùng khác phải tự túc, hắn ta cảmthấy mình như thế là hào phóng rồi, với đồng lương đó chắc sức hấp dẫn cũng caođây. Diệp Trăn Trăn đến gặp Triệu Chấn Đào, hắn đang xem mấy bức ảnh của các nữminh tinh, mấy cô đó đắt quá, cứ như thể là vàng bạc châu báu, hơn nữa lại kémxa Thuấn Nhân. Hắn ta ngắm Diệp Trăn Trăn một lúc, cảm thấy Trăn Trăn không đủsức hấp dẫn, có điều cô ta không phải đến để cầu hôn, cô ta muốn hỏi Chấn Đàocó muốn trả thù Thuấn Nhân không.

“Cô ta lại có thai rồi? Con đàn bà này cũng biết sinhđẻ nhỉ?” Triệu Chấn Đào nói. “Chắc cô chỉ muốn cướp lại cái thằng họ Thời kiathôi. Thằng đấy đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, nó hại tôi mất bao nhiêu tiền,còn Nhan Thuấn Nhân, theo nó thì cũng chung một số phận thôi.”

“Ông không được hại chết anh ấy, nếu không, tôi khônghợp tác với ông nữa.”

“Chết từ từ mới tàn nhẫn, cô đành lòng không?”

“Nói xem nào.”

“Tôi chắc chắn phải trả thù nó, nhưng chưa có cơ hội.Cô muốn như vậy thì cứ làm đi, tôi hận thằng này lắm, tôi sợ nhìn thấy nó sẽkhông kiềm chế được mà cho nó một nhát dao. Cô nghĩ cách đi, xong việc, tôi đưatiền cho cô. Chỉ cần cuộc sống của nó khốn đốn là được rồi.”