Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 15: Thành thật là dối trá



Con người sống ở đời, cái cần nhất là thái độ sống ởđời và một tâm hồn thanh thản. Thanh thản ở đây là giống như bộ phận khí quảntrong cơ thể, khi cơ thể khỏe mạnh thì không nhận thấy được sự tồn tại của nó,nhưng một khi có bệnh thì ngày đêm đau khổ, đứng ngồi không yên.

Thuấn Nhân là một người vợ, lúc bình thường người takhông cảm thấy sự tồn tại của cô. Bất kể chồng về muộn mấy, cô vẫn đợi để mởcửa, không bao giờ để chồng lo lắng việc nhà, người già, trẻ nhỏ trong nhàkhông cần chồng chăm sóc, cũng chưa từng ngửa tay xin tiền. Bất kể khi nào, lúctrang điểm hay không trang điểm, gương mặt đều rạng rỡ, toát lên vẻ thánhthiện. Cô không nói những lời lẽ chua ngoa, thậm chí không giận ai bao giờ…

Nhưng giờ đây, Thuấn Nhân hiền thục, đảm đang khôngcòn nữa. Triệu Chấn Đào phát hiện ra cuộc sống gia đình bị đảo lộn, buổi tối vềnhà quên không mang chìa khóa, phải bấm chuông rất lâu bà Triệu mới lầm bầm ramở cửa. Đồ đạc trong nhà lộn xộn, bà Triệu suốt ngày bận rộn dọn dẹp, lau chùinhà cửa, có điều, lau mãi cũng không sạch. Mặt mũi Nhan Nhan thì bẩn thỉu nhưđứa ăn mày, Tiểu Bác tan học còn la cà không chịu về nhà ngay. Còn Thuấn Nhâncả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi kết thúc công việc ở tòa soạn, Thuấn Nhân lạivội vội vàng vàng về nhà, chui vào bếp chuẩn bị bữa tối, nấu xong lại cho mộtphần thức ăn vào hộp giữ nhiệt, còn lại đậy trên bàn phần người ở nhà. Bà Triệumắng Thuấn Nhân không trông con, Thuấn Nhân liền ôm lấy đứa bé, xách hộp cơm đira cửa.

Có lần Triệu Chấn Đào thấy Thuấn Nhân tay bế con, tayxách hộp cơm liền tiến tới đứng trước mặt. Nhìn sắc mặt và thái độ của anhta, Thuấn Nhân bình tĩnh nói: “Cho tôi thời gian batháng, đợi anh ấy khỏi bệnh.”

Nói xong, không đợi Triệu Chấn Đào phản ứng gì, cô gọitaxi đi mất.

Đến bệnh viện là việc Nhan Nhan tỏ ra vui sướng nhất.Nhan Nhan rất thích chú Tử Chấn, nhìn thấy chú là mặt mày tươi tắn, cử chỉnhanh nhẹn, gặp một cái là cứ bi bi bô bô như nói tiếng nước ngoài, Tử Chấnnghe không hiểu nhưng cũng cảm nhận được tình cảm đặc biêt mà Nhan Nhan dànhcho mình. Nhan Nhan nói nhiều đến nỗi Thuấn Nhân không có lúc nào nói xem vàođược, có lẽ trong suy nghĩ trẻ thơ, Tử Chấn là người đầu tiên nó nhìn thấy trênthế giới này, bạn cũ lâu ngày gặp lại, tất nhiên là rất nồng nhiệt rồi.

Nhan Nhan rất thích được Tử Chấn bế, chỉ cần ở trongvòng tay ấm áp của chú là nó trở lên ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí tự mìnhcầm lấy bình sữa bú một cách ngon lành.

Một chuyện không ngờ đã xảy ra vào một buổi chiều.

Thuấn Nhân ngồi cạnh giường gọt táo, Tử Chấn để NhanNhan ngồi trong lòng mình, tay lật tờ báo. Nhan Nhan đang cầm một quả bóng nhựamàu vàng, bỗng ngước mắt lên nhìn Tử Chấn, gọi: “Bố!”

Tử Chấn ngạc nhiên đến sửng sốt, nhìn đứa bé, NhanNhan lại càng nói to hơn: “Bố!”

Đây là câu đầu tiên Nhan Nhan nói được, nhưng lạikhông phải là “mẹ”, người Nhan Nhan đang nói chuyện lại là Tử Chấn.

Tử Chấn cười trong niềm sung sướng: “Ừ…ngoan nào!”

Thuấn Nhân nói: “Đừng để nó gọi lung tung, người ngoàinghe thấy lại không hiểu chuyện gì.” Cô nhẹ nhàng nói với Nhan Nhan: “Đây khôngphải là bố, mà là chú, Nhan Nhan nói theo mẹ nhé: chú.”

“Bố!” Nhan Nhan vẫn cứng đầu không chịu nói theo. “Bố!Bố! Bố!”

Tử Chấn bế Nhan Nhan đặt trên đầu gối mình, hai ngườimặt đối mặt, anh cười nói với Nhan Nhan: “Sao con lại khéo nói thế nhỉ?”

Thuấn Nhân nói: “Anh đừng có mơ đi, lời Nhan Nhan nóimà anh cũng coi là thật à? Anh mà ra đường người ta lại tưởng anh là học sinh,lớn thế này rồi mà cứ như trẻ con, làm bố thế nào được.”

Tử Chấn nói: “Em hay đến đây, Triệu Chấn Đào sẽ khôngvui đâu, đừng có vì anh mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Lần sau đừng đếnnữa, anh không sao đâu.”

“Không sao là không sao thế nào, gầy như con khỉ rồiđấy.”

“Từ nhỏ tới giờ, anh ăn mãi có béo được đâu.”

“Từ nhỏ tới giờ, anh có cái gì để ăn đâu.” Thuấn Nhâncắt một miếng táo nhỏ bỏ vào miệng Tử Chấn: “Sau này mỗi ngày ăn năm bữa, nhấtđịnh phải làm cho anh mập lên mới được!”

Tử Chấn bỏ miếng táo vào trong miệng, suy nghĩ mộtlát, dường như trong lòng đã quyết một điều gì đó: “Hôn nhân mà không hạnh phúcdù sao cũng vẫn là hôn nhân. Sau này đừng đến thăm anh nữa, chúng ta đừng gặpnhau nữa.”

Thuấn Nhân không nói gì.

Tử Chấn lại nói: “Bố mẹ mà vô trách nhiệm cũng khôngcông bằng với con cái, đừng để gia đình biến thành địa ngục.”

“Anh cứ phải nghĩ một đằng nói một nẻo thì mới dễ chịusao?” Nói rồi cô một tay ôm Nhan Nhan, một tay cầm túi xách, quay đi, ra đếncửa, còn buông một câu: “Anh có cầu xin em, em cũng chẳng thèm đến nữa đâu!”

Tử Chấn ngả đầu ra phía sau, nhìn lên trần nhà, đaukhổ, buồn bã lại ập đến khiến anh vô thức đập đầu vào tường mấy lần, đôi mắtmệt mỏi nhắm chặt lại. Hơi thở nặng nề, vết thương ở lưng đau điếng, lông màycau lại vẻ chịu đựng.

Thời Hân cũng đến thăm Tử Chấn, ông ta luôn muốn tìmcơ hội thích hợp để nói chuyện với con trai. Ông ta mở đầu câu chuyện bằng câuhỏi: “Ra viện con sẽ làm gì?”

Tử Chấn nhắm mắt lại, không nói gì.

Thời Hân tiếp tục hỏi: “Làm một tay quảng cáo quèntrong cái công ty quảng cáo ư? Đấy là lý tưởng của con à?”

Tử Chấn gào lên: “Đi đi.”

Thời Hân nói: “Hai lần phẫu thuật, tốn hết năm trămnghìn, con định trả thế nào đây?”

Tử Chấn nói: “Tôi sẽ trả góp cho ông, tôi sẽ viết choông giấy vay nợ.”

“Con xem thế này được không nhé? Con đến công ty bốlàm việc, kiếm tiền cho công ty cũng là kiếm tiền để trả nợ dần.”

“Tôi không làm thuê cho ông đâu.”

“Không phải là bố thuê con, chúng ta hợp tác với nhau.Bố đầu tư vốn, con làm ăn, lợi nhuận thu về sẽ chia theo thỏa thuận, nếu thualỗ, mỗi bên sẽ chịu trách nhiệm một phần, là con trai, con cũng phải gánh vácmột phần với bố chứ.”

“Ông có quyền gì mà mó tay vào cuộc đời tôi?” Tử Chấnmở to hai mắt, ánh mắt đanh thép nhìn vào mắt bố. “Chẳng phải chỉ là năm trămnghìn thôi sao? Tôi sẽ trả cho ông, nhưng tuyệt đối không bao giờ tôi đến côngty ông làm.”

Thời Hân kéo ghé lại gần giường, ngồi xuống, hai tay đặtlên vai Tử Chấn, quay người Tử Chấn lại đối diện với mình, ánh mắt họ chạmnhau. Thái độ của ông ta rất nghiêm túc: “Trước khi tranh luận với con về việccon có quyền quyết định cuộc đời mình hay không, bố bắt buộc phải nói cho conhiểu thế nào là họ tộc. Dựa vào nguyên tắc thừa kế từ đời bố đến đời con, đâygọi là dòng chính của họ tộc. Mà con, Tử Chấn, con là cháu cùng tông, cùnggiống, cùng nguồn của nhà họ Thời. Con có thể bịt hai tai lại và nói con khôngphải con trai của bố thì có ích gì nào? Con không còn là trẻ con nữa, chạy trốnhiện thực sẽ mang lại thất bại trong tương lai. Nếu không phải chúng ta là bốcon, bố cũng chẳng cần phải lãng phí thời gian với con làm gì.”

Nói đến đây Thời Hân bỗng dừng lại. Ông ta phát hiệnlời mình nói khiến thần sắc của Tử Chấn trở nên đau buồn, nó khiến ông ta nhớtới người phụ nữ ấy. Cô ta ra đi vào khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời, chỉcòn là một bóng hình mơ hồ, đứa con trai trước mắt bỗng như nhập vào người congái trong quá khứ, dường như cũng sắp xa rời ông.

Rất lâu sau, Thời Hân mới thở dài, lại đổi giọng giảnggiải: “Con trai, mọi cái trên đời này cuối cùng cũng phải lùi bước trước thờigian, cho nên tất cả khó khăn, trở ngại rồi cũng sẽ thua thời gian thôi. Contrai, con một thân một mình, làm sao có thể đối diện với thế giới nguy hiểm vàmạnh mẽ thế này chứ? Cứ cho con cố gắng vượt mọi khó khăn thì cuối cùng cũngchỉ thu về một chút thành công trong đau khổ mà thôi, nó chẳng là gì so vớibiển thời gian mênh mông, giống như là muối bỏ bể vậy. Sự duy trì và sự tồn tạitức là đem tất cả thời gian của tất cả sinh mệnh trong cùng một huyết thống gomlại thành một chuỗi, để thực hiện một mục tiêu chung vĩ đại. Đó là một vấn đềcần phải có sự hợp tác, hơn nữa trong sự hợp tác đó phải thu được lợi ích.”

Tử Chấn chậm rãi nói: “Tôi chẳng có cái tham vọng tolớn ấy, tôi chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ gì.” Nói xong, Tử Chấn cúi đầu.

Thái độ đó khiến Thời Hân đau lòng, con trai mình saocó thể như thế được chứ? Tử Chấn giống hệt mẹ nó, hoàn mỹ đến mềm yếu. Ngườiphụ nữ ấy đã bỏ cuộc, nếu như không cứu vớt, đến lượt đứa con trai này cũng sẽbỏ cuộc. Trong dòng máu đang chảy trong người nó, ngoài những điệu múa uyểnchuyển của mẹ còn có sức mạnh ghê gớm của cha. Có điều sức mạnh của người chabị chôn vùi trong con người nó quá lâu, không có ai khơi dậy, không có ai làmcho nó thức tỉnh. Nó đang tan chảy…

Thời Hân nói: “Bố biết trong lòng con ôm mối thù hậnngười cha này, nhưng bố chỉ là một điểm, một đoạn trong cái chuỗi dài của dòngtộc. Là một thằng đàn ông, con phải có tâm huyết tìm hiểu lịch sử gia tộc nhàhọ Thời hơn bố. Chúng ta là con cháu của tổ tiên, cũng là tổ tiên của con cháusau này, con người không thể chỉ sống chăm chăm cho mấy mươi năm cuộc đời mình,con nên cống hiến chút gì đó cho cả xã hội loài người này. Con là đứa trẻ tốtbụng, sao con không bước lên nấc thang của chính mình để bay lên, đi lấy tiềncủa người giàu để giúp đỡ người nghèo?”

Câu này Tử Chấn thấy có lý, anh ngẩng đầu lên nhìn bốmột cái nhưng vẫn im lặng.

Thời Hân cũng không cần Tử Chấn phải lên tiếng, ông tatiếp tục: “Bố nghĩ thay con rồi, từ thiện là việc rất hợp với con. Ở nơi đâutrên thế giới này cũng xuất hiện người nghèo, bị đói, bị khát, không có tiềnchữa bệnh, không có tiền đi học, không có một mái nhà che mưa che nắng, khônghiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Lẽ nào con lại dửng dưng đứng nhìn họ khổ sở,chỉ bố thí cho họ một chút cảm thông thôi sao.

Tử Chấn không ngắt lời bố, vẫn nhìn ông ta, chờ đợi.

“Con à, không phải ai sinh ra cũng biết làm bố đâu. Lẽnào sai lầm không thể bỏ qua? Lẽ nào con cứ để bụng mấy cái sai lầm buồn cườiđó rồi lại tiếp tục phạm sai lầm?” Thời Hân đưa hai tay áp vào mặt Tử Chấn,nhìn vào mắt Tử Chấn, giọng trầm xuống nói đầy vẻ thuyết phục: “Tử Chấn, đichinh phục thế giới với bố nhé? Những sản phẩm mang tính nghệ thuật là tinh hoavăn hóa của dân tộc, thông qua cửa sổ đầu tư này, con phải một lần nữa quan sátvà suy ngẫm, con phải xây dựng lại giá trị của mình. Con không biết mình là ai,việc này không quan trọng, rất nhiều người, cả đời họ không hiểu mình nên làmgì, cho nên họ thất bại, thất bại nối tiếp thất bại, cuối cùng họ cho rằng mìnhlà một phế phẩm. Bi kịch đó không thể xảy ra với con, bố không cho phép nhưvậy. Con phải biết rằng, ông trời không sinh ra kẻ bất tài, đất không mọc cỏúa. Bố sẽ giúp con biết được mình là ai. Con không phải là chính con, mà là contrai của Thời Hân.”

Đối với phụ nữ, Lý Triệt càng ngày càng cảm thấy lựcbất tòng tâm. Khi chiếm hữu được thân thể người phụ nữ nhưng không nắm giữ đượctâm hồn cô ta, đàn ông sẽ trở nên bất lực. Lý Triệt có được mối quan hệ thânthiết với An An, nhưng điều này cũng không thay đổi được gì.

Ngày Tử Chấn nằm viện, cùng là ngày An An uống saykhướt rồi hẹn Lý Triệt. Cô ta kêu Lý Triệt thuê phòng khách sạn, sau đó muốnlàm gì thì làm, thái độ của An An cực kỳ chủ động.

Sau chuyện tình một đêm đó, Lý Triệt gặp An An ở côngty, cô ta tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Thái độ này làm Lý Triệt cảmthấy khó chịu.

Lý Triệt hẹn gặp An An ở trên sân thượng của công ty,anh ta nói: “Có phải anh với em đang yêu nhau không? Có thể nói là như vậykhông?”

An An bình tĩnh nói: “Sao người ta lại có câu môn đănghậu đối chứ?” An An kéo dài giọng: “Bởi vì tình yêu mà, là một phản ứng hóa họcchỉ trong mấy tháng thôi, môn đăng hậu đối có thể biến mất sau phản ứng hóa họcđó, khiến mối quan hệ nam nữ tiếp tục duy trì.”

Lý Triệt nói: “Anh không mơ tưởng sẽ được kết hôn vớiem, nhưng em có thể nói cho anh biết, em muốn lấy một người chồng như thế nàokhông?”

An An nhảy xuống bậc gạch, mặt hướng về phía mặt trời,hai tay để trên trán che nắng, cười nói: “Anh ấy phải là người em luôn mongmuốn được nhìn thấy nhất. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều nhìn anh ấy khôngchớp mắt, việc gì cũng mặc kệ, cứ thế nhìn anh ấy. Buổi tối đi ngủ, nhắm mắtlại, không nhìn thấy anh ấy thì có thể vòng tay ôm lấy anh ấy, cùng anh ấy mơnhững giấc mơ đẹp.”

An An cứ thế tưởng tượng dưới ánh mặt trời, mặt ngẩnra một lúc rồi quay lại liếc anh chàng đứng bên cạnh: “Lý Triệt, đúng là cóphân biệt cao thấp, giàu nghèo giữa người với người. Tuy từ nhỏ chúng ta đãđược dạy phải bình đẳng với nhau, nhưng đó chỉ là lừa phỉnh mà thôi.”

Lý Triệt nói: “Đời này, anh có thể mua được căn hộ haiphòng ở Bắc Kinh, thu nhập khá, có một cô vợ không đến nỗi xấu, sinh một đứa conkhỏe mạnh, thì có thể coi như có chút thành công rồi.”

An An gật đầu: “Như thế tốt quá còn gì, cố gắng lên,mọi việc đều có thể thành công mà.”

Lý Triệt bỏ đi, nhưng nghĩ một lát lại quay lại nhìndòng xe cộ đang đi như mắc cửi, hai tay đút thúi quần, anh ta nói: “Anh rất tòmò muốn biết vì sao đàn bà con gái đều rất thích Tử Chấn?”

An An cười giòn tan, không trả lời.

Lý Triệt đưa tay xoa nhẹ lên cằm An An, thở dài mộttiếng rồi nói: “Lần sau nếu có làm chuyện ấy với đàn ông thì đừng có gọi là “anh”nữa nhé!”

Sau khi Tử Chấn xuất viện, Thời Hân bàn giao công việccủa tập đoàn trong nước cho cấp dưới, Lệ Huyên và An An ở lại quản lý tài chínhcủa công ty.

Hai cha con ra sân bay, Thời Hân ngồi uống cà phê ởphòng VIP chờ tới giờ bay. Tử Chấn ngồi một lát, lại đứng lên đi dạo trong sảnhchờ, gửi cho Trịnh Học Mẫn và thầy Phùng Dư một tin nhắn có nội dung tương tựnhau, một lúc sau lần lượt nhận được hồi âm: “Chúc lên đường bình an, có thờigian liên lạc nhé.” Tử Chấn nhìn thấy số của Thuấn Nhân, điện thoại trong taylúc nâng lên lúc hạ xuống, cuối cùng không cầm lòng được, nhắn cho Thuấn Nhânmột tin.

Anh cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cũng chẳng biết làmthế nào, dù thế nào lần này cũng là đi xa, tạm biệt một câu chắc cũng là lẽthường tình. Tìm được lý do chính đáng, trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn, anhvừa đi vừa nhìn vào màn hình điện thoại, chờ Thuấn Nhân nhắn lại.

Trong sảnh chờ rất ồn ào, Tử Chấn chuyển điện thoại vềchế độ rung, như thế tin nhắn tới sẽ biết ngay. Không lâu sau, điện thoại rung,cầm lên xem, Thuấn Nhân hỏi khi nào thì đi, có vẻ như muốn tiễn anh.

Thái độ đó của Thuấn Nhân khiến Tử Chấn quá đỗi vuimừng, anh nhắn lại: “Đang kiểm tra hành lý, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”

Lần này Thuấn Nhân nhắn lại rất nhanh, như sợ Tử Chấn lên máy bay rồi sẽ tắtmáy, nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé!”

Tử Chấn đọc mấy chữ đó, trong lòng trào lên nỗi buồnda diết. Rất muốn gọi lại, nhưng lại không biết nói gì, sợ trong lúc không suynghĩ, sẽ nói sai điều gì đó. Chần chừ một lúc, anh nhắn lại: “Có chuyện cần anhgiúp, đừng ngại, anh đi về rất thuận tiện. Số này anh sắp đổi rồi, khi đến đóanh sẽ nhắn số mới cho em.”

Không ngờ Thuấn Nhân nhắn lại rằng: “Không cần đâu,nếu có duyên sẽ gặp lại.”

Câu nói này dường như rất lạnh nhạt, xem ra cô ấykhông muốn liên lạc với anh nữa. Tử Chấn cầm điện thoại, mặt ngẩn ra, lúc sautháo vỏ điện thoại, lấy sim vứt vào thùng rác.

Thời gian cứ thế trôi, thấm thoát cũng mấy năm rồi.Nhan Nhan cũng đã đến tuổi học mẫu giáo, lúc đó Thuấn Nhân mới nhận ra dấu vếtcủa thời gian.

Tòa soạn công khai cạnh tranh vị trí làm việc, ThuấnNhân đăng ký chức chủ nhiệm bộ phận phát triển sự nghiệp, vị trí này vốn là củagiám đốc Mã. Dựa vào qui tắc lấy thành tích làm việc của nhân viên trong mộtnăm làm tiêu chuẩn xét duyệt, trong một năm, Thuấn Nhân mang lợi nhuận về chocông ty cao hơn ông Mã. Quan trọng hơn là, hai phương án hoạch định của ThuấnNhân được khách hàng chấp nhận, ký được hợp đồng hơn một năm. Hoàn toàn có thểnói, Thuấn Nhân hoàn thành công việc vượt kế hoạch.

Thuấn Nhân rất tự tin vào lần xét duyệt này. Cô đọcrất nhiều tài liệu, kết hợp với đặc điểm, tính chất của tòa soạn mà viết ra mộtbài báo cáo có nội dung làm thế nào để nâng cao chất lượng nghiệp vụ bộ phậnphát triển sự nghiệp và phương án mở rộng phạm vi kinh doanh, rồi nộp cùng đơnxin xét duyệt.

Vòng đầu, sau khi xét duyệt còn năm người, vòng haicòn ba người, đến vòng cuối thì chỉ còn Thuấn Nhân và Giám đốc Mã.

Đối với chuyện gì mà quá dư thừa sự tự tin đối khi lạisôi hỏng bỏng không, dư thừa ý chí thì lại hay thất bại. Giám đốc Mã vẫn giữchức, Thuấn Nhân vẫn chỉ là cô nhân viên bình thường. Thuấn Nhân không chấpnhận kết quả này, liền đi gặp tổng biên tập của tòa soạn, cô muốn biết lý domình bị loại.

Thái độ của tổng biên tập rất lạnh lùng, thậm chí cóphần không thân thiện. Ông ta nói: “Cô không có tư cách nói chuyện trực tiếpvới tôi, cô chỉ là một nhân viên cấp dưới. Có thế nào thì phải tìm lãnh đạo phụtrách cô để phản ánh, không được lên tận đây bày tỏ bức xúc. Đây là qui tắc củatòa soạn, cô phải tuân thủ chứ.”

Sau chuyện này, Giám đốc Mã bắt đầu để ý đến người phụnữ đầy tham vọng này.

Ông ta chỉ định Thuấn Nhân đi khảo sát thị trườngVânNam để nghiên cứu phương ánphát triển nghiệp vụ địa phương. Ông ta không muốn người khác phá hỏng âm mưucủa mình nên dặn dò Thuấn Nhân lấy tư cách cá nhân xuống làm việc, không nênliên lạc với đơn vị địa phương.

Thuấn Nhân ở Vân Nam mộttuần. Ông Mã hỏi xem tiến trình công việc và dặn Thuấn Nhân xuống từng địaphương tìm hiểu, có thể tiếp xúc với nhiều xí nghiệp nơi đó.

Nửa tháng sau, Thuấn Nhân quay về Bắc Kinh, ông Mãkhông hỏi việc phát triển thị trường ở Vân Nam thế nào, mà lại nói cô đi đếnphòng nhân sự. Người ở phòng nhân sự đưa cho cô thông báo cho nghỉ việc, lý dovắng mặt ở tòa soạn nửa tháng mà không xin phép.

Ông Mã giờ mới lộ rõ bộ mặt thật, nói: “Nếu cô muốn đicông tác, cô nên viết đơn gửi lên bộ phận xử lý công việc, tôi chẳng hề haybiết việc cô nghỉ, thôi, tôi sẽ bù cho cô một tháng lương cơ bản.”

Trước khi đi công tác, Thuấn Nhân đã viết đơn chínhthức xin nghỉ để đi công tác, nhưng tờ đơn đó lại ở chỗ ông Mã.

Thuấn Nhân ôm thùng giấy tờ, đồ dùng ra khỏi tòa soạnlà giờ ăn trưa, đồng nghiệp thì đi đến nhà ăn, chỉ có một mình Thuấn Nhân đingược lại với dòng người đông đúc ấy. Thuấn Nhân cố gắng gặp ai cũng nở nụ cườitươi rói để thể hiện mình là người rất nhiệt tình, niềm nở.

Bước ra khỏi toà soạn, Thuấn Nhân quay đầu nhìn tòanhà cao chọc trời màu xám. Tầng lầu cao nhất như muốn chạm vào mây xanh, xungquanh mọc lên những tòa nhà đồ sộ.

Bóng dáng nhỏ bé của Thuấn Nhân như một vệt nhỏ dướinền đất, nhỏ bé, mềm yếu như một hạt cát. Ánh nắng vàng rực rỡ như đang muốngửi lời chào tạm biệt Thuấn Nhân.

Thuấn Nhân đến nơi góc khuất, để thùng đồ xuống, úpmặt vào đầu gối, nước mắt không ngừng rơi.