Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 100: Thẩm Tri Ý suy sụp tinh thần



Thậm chí Lệ Cảnh Minh còn đang ôm Hạ Minh Nguyệt, trong khi bác sĩ và y tá đều chạy đến đỡ Thẩm Tri Ý, bế cô lên giường và xử lý vết thương khẩn cấp.

Có một vết thương mảnh dài trên mu bàn tay Thẩm Tri Ý đang không ngừng chảy máu, mũi kim đã rơi mất. Mu bàn tay cô sưng tím, tay thì lạnh cóng, có cảm giác máu chảy ra cũng lạnh.

Hạ Minh Nguyệt co rúm người, run rẩy rúc vào lòng Lệ Cảnh Minh, còn lẩm bẩm mấy câu Thẩm Tri Ý muốn giết cô ta.

Bộ dạng của cô ta đúng là trông thê thảm như kẻ đang trốn chạy khỏi cái chết. Thấy vậy, Lệ Cảnh Minh ôm cô ta chặt hơn, giọng dỗ dành: “Không sao. Có anh ở đây, cô ta không dám làm tổn hại em đâu”.

Hạ Minh Nguyệt dựa vào ngực trái của Lệ Cảnh Minh, lắng nghe tiếng tim đập như trống của anh, dần dần bình tĩnh lại.

Lệ Cảnh Minh vỗ nhẹ lên vai Hạ Minh Nguyệt, song ánh mắt rét lạnh lại nhìn về phía người phụ nữ đang bị y tá giữ trên giường. Một hồi sau, ánh mắt Lệ Cảnh Minh ngây ra. Anh phát hiện Thẩm Tri Ý có gì đó không ổn.

Cơ thể của Thẩm Tri Ý đang run rẩy dữ dội. Rõ ràng cô đã mềm nhũn người như sợi mì, nhưng hai tay lại cố gắng nắm chặt tay áo của y tá trước mặt, như kẻ đang liều mình giữ chặt cọng rơm cứu mạng vậy.

Vành mắt cô còn đỏ hơn lúc nãy, nước mắt như thác lũ ào ào tuôn ra.

Dáng vẻ ấy hệt như một con thỏ đang hoảng sợ. Lệ Cảnh Minh nhíu mày, vô thức buông Hạ Minh Nguyệt ra và đi về phía giường.

Thẩm Tri Ý vừa liếc thấy Lệ Cảnh Minh thì đột ngột hét ầm lên. Giọng cô vốn đã khàn, nay lại càng khản đặc và bi thương, hệt như cổ họng đang ngậm đá sỏi vậy.

Cô liên tục lùi về sau như nhìn thấy tai hoạ ập đến. Rõ ràng phía sau đã là tường mà vẫn không ngừng va vào.

Căn phòng tĩnh lặng bỗng chốc chỉ còn tiếng la hét và khóc lóc khàn đặc của Thẩm Tri Ý. Cô ôm đầu, hai tay vò tóc, như một con sư tử đang phát điên.

Lệ Cảnh Minh nhìn ống truyền dịch rơi dưới đất. Anh vươn tay nhặt lên và giữ trong lòng bàn tay, vẻ mặt điềm tĩnh bao nhiêu thì lòng hoảng loạn bấy nhiêu.

“Cô ấy… bị làm sao vậy?”

Không ai trả lời anh, nhưng sắc mặt của bác sĩ và y tá đã nói lên tất cả.

“Lấy thuốc an thần! Giữ chặt cô ấy lại!”

Y tá phản ứng rất nhanh, đưa ống tiêm cho bác sĩ. Bác sĩ giữ chặt tay Thẩm Tri Ý, tìm tĩnh mạch để tiêm vào.

Đôi đồng tử của Thẩm Tri Ý trở nên rời rạc, bàn tay nắm chặt y tá cũng từ từ thả lỏng. Cô nằm xuống giường, cơ thể run rẩy dần dần bình tĩnh lại. Cô giương mắt nhìn trần nhà, nước mắt vẫn đang rơi. Chẳng liên quan gì đến tình cảm cả, cô khóc vì đau, đau dạ dày, đau bụng, đau đầu, đau lòng, đau họng… Cả đời cô chưa từng đau một lần nhiều nơi đến thế, bây giờ nếm trải hết một lượt, làm sao có thể không rơi nước mắt.

“Đã lớn như vậy rồi, sao cứ động tí là khóc thế?”, cô làm Hạ Minh Nguyệt bị thương, còn muốn giết người, anh chưa trách mắng mà cô đã ngồi đấy khóc. Có nhiều người ở đây như thế, người ta không biết lại tưởng anh và Hạ Minh Nguyệt ức hiếp cô. Anh nghĩ Thẩm Tri Ý đang diễn trò khổ nhục kế.

Đôi mắt của Thẩm Tri Ý chẳng chớp lấy một lần. Đồng tử đen ngòm như hai cái hố đen, nhìn mà phát sợ.

“Thẩm Tri Ý, cô đừng giả vờ nữa!”, Lệ Cảnh Minh chẳng để tâm đến những giọt nước mắt của Thẩm Tri Ý. Trong ấn tượng của anh, Thẩm Tri Ý là kẻ ưa khóc lóc. Dường như anh đã quên mất dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp thuở xưa của Thẩm Tri Ý rồi.

Bác sĩ không nhịn được nữa, vừa chỉ ra ngoài vừa lạnh lùng nói: “Mời anh ra ngoài. Đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa!”

Lệ Cảnh Minh hơi bực tức, trầm giọng bảo: “Cô bảo tôi ra ngoài sao?”

Bác sĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, như thể chẳng lạ gì chuyện này nữa.

“Thưa anh, bệnh nhân chịu đả kích rất lớn, rõ ràng cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh cố chấp ở lại chỉ khiến bệnh tình của cô ấy trở nặng hơn, không có ích lợi gì với cô ấy cả”.

Là người bình thường thì đều nhìn ra tình trạng của Thẩm Tri Ý bây giờ rất xấu. Ngay cả người ngoài nhìn dáng vẻ ban nãy của cô ấy còn thấy đau lòng. Thế mà kẻ có quan hệ gần gũi nhất với Thẩm Tri Ý là Lệ Cảnh Minh, thì lại chẳng khác gì động vật máu lạnh, toàn nói ra những lời vô tình và mỉa mai.

“Tâm trạng đóng vai trò rất lớn đối với sức khoẻ hiện giờ của cô ấy. Đừng để cô ấy còn chưa khoẻ lại đã xuất hiện thêm bệnh về thần kinh. Nếu anh thật sự quan tâm cô ấy thì ra ngoài đi. Đã có y tá chuyên nghiệp ở đây rồi”, bác sĩ nói rất điềm tĩnh, nhưng trong mắt Lệ Cảnh Minh thì những lời lẽ ấy ngập tràn vẻ ghét bỏ.

Tuy không tiện hỏi nhiều về chuyện riêng của bệnh nhân, nhưng bọn họ đều thấy rõ tình trạng bị tổn thương của Thẩm Tri Ý, từ trong ra ngoài đều đã “hỏng”, tựa như một con búp bê vải đã bị khâu vá rất nhiều lần.

Trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa cho bệnh nhân. Trước mặt họ có người cần cứu chữa, họ không quan tâm người đàn ông này có quyền thế nhường nào, cũng chẳng sợ mạo phạm anh.

Nghe xong mấy câu của bác sĩ, Lệ Cảnh Minh không lên tiếng nữa. Không khí trong phòng bỗng trở nên dị thường. Hạ Minh Nguyệt không chịu được, cũng sợ mình tiếp tục ở đây thì sẽ “lòi đuôi”, bèn kéo nhẹ vạt áo Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh à, chúng ta nên ra ngoài thôi, đừng quấy rầy bác sĩ khám bệnh cho Thẩm Tri Ý”.

Lệ Cảnh Minh gật đầu, dìu Hạ Minh Nguyệt ra khỏi phòng bệnh.