Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 30





Vẻ mặt hắn tối sầm lại, ánh nhìn sắc bén, cơ hồ có thể nuốt chửng cả đám người kia.

Ai nấy mặt mày đều tái mét, ấp úng trả lời:

"Tụi...tụi em...có nói gì đâu ạ? Vương thiếu...tụi em..."

Vừa lúc đó, Trịnh An Nhã chạy tới, vẻ mặt vui mừng khôn xiết gọi tên:

"Thiên Ân!"

Cô ta chạy đến ôm chầm lấy Vương Thiên Ân, áp sát bộ ngực đầy đặn của mình vào người hắn, phút chốc làm ánh mắt hắn long lên sòng sọc, điên tiết đẩy phăng Trịnh An Nhã ra làm cô ta mất đà ngã nhào xuống đất. Quát lớn:

"Cô làm cái quái gì vậy hả?"

Trịnh Anh Nhã vẻ mặt run sợ khẽ trả lời:

"Thiên Ân em...em không cố ý ôm lấy anh...bởi vì em vui quá. Em..."

"Câm mồm ngay đi."

Hắn hạ giọng, sát khí đằng đằng, ánh mắt như một lưỡi dao kề sát động mạch cô ta.

Rõ ràng Trịnh An Nhã cũng như bao người khác, cô ta biết rõ quy tắc của Vương Thiên Ân nhưng vẫn cố tình sà vào lòng hắn.

Trước giờ, ai cũng biết Vương Thiên Ân hắn rất ghét người của Trịnh Thị, đặc biệt là Trịnh Sởi - ba của Trịnh An Nhã.

Trịnh An Nhã phớt lờ lời hắn nói, cô ta ngước nhìn, cố tỏ ra vẻ đáng thương qua gương mặt thánh thiện:

"Thiên Ân, anh đã đi đâu vậy?''

''Kể từ khi anh dọn ra khỏi Vương gia, ngày nào em cũng qua đấy để đợi anh về. Có biết là em đã lo lắng cho anh đến nhường nào không? Anh trốn kĩ đến nỗi mà cả gia đình anh và em..."

Trịnh An Nhã chưa kịp nói hết thì Vương Thiên Ân đã chán ghét quay mặt đi.

Trước khi cất bước, hắn nói:

"Trịnh An Nhã, cô nghe cho rõ đây, Vương Thiên Ân tôi, chưa bao giờ muốn có bất kì một mối quan hệ nào với Trịnh gia các người cả. Thế nên..."

Hắn khẽ nghe nghiêng đầu liếc mắt về phía Trịnh An Nhã:

"Cô thôi ngay cái trò vọng tưởng trở thành vị hôn thê của tôi đi."

Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, tụ lại xem kịch hay.

Trịnh An Nhã nghiến răng nghiến lợi, khoé mắt ánh lên những tia long lanh, cô ta bắt đầu giở những giọt nước mắt yếu đuối hòng giữ chân hắn.

"Vương Thiên Ân! Trịnh An Nhã em là vị hôn thê của anh. Đây là quyết định cả hai gia đình chúng ta. Là liên hôn doanh nghiệp. Anh không có quyền từ chối hôn sự này."

Mặc cho Trịnh An Nhã ngã bệt dưới đất gào thét, nhưng Vương Thiên Ân hắn vừa dứt lời là bước đi ngay, không một chút đoái hoài.

"Vương Thiên Ân!!! Anh đứng lại đó cho em!''

"Chậc! Hình như tôi đã bỏ lỡ mất chuyện vui gì phải không?"

Một giọng nói cợt nhả lên khiến Vương Thiên Ân đang đi cũng bất giác dừng bước.