Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 42



Ấn Thiếu Thần liền cảm thấy khá thú vị, đại thiếu gia như Thiệu Dư bị giữ lại ở đó cả đêm không biết tâm trạng sẽ thế nào.

“Ừ, tôi đang muốn qua đó.” Ấn Thiếu Thần trả lời.

“Ở đâu?”

“Cậu cũng tới à?”

“Tôi muốn đến chế nhạo cậu ta! Đồ lẳng lơ, ngu ngốc!” Phùng Mạn Mạn nhắc tới tới liền tức giận, lúc nói chuyện hùng hùng hổ hổ.

“Được rồi, tôi gửi vị trí cho cậu, lát nữa tôi cũng qua đó.”

Trước khi cúp máy, Phùng Mạn Mạn nhắc nhở: “Ấn thiếu, cậu đừng lái xe đến đội cảnh sát giao thông nhé, đó không phải là cứu người mà là tự thú đó!”

“Tôi không ngốc.”

Sau khi ngắt điện thoại, Ấn Thiếu Thần gọi xe của gia đình đưa đến đó.

Tới cửa liền phát hiện Phùng Mạn Mạn, Lưu Tuyết đều ở đó, ngay cả Minh Hi cũng có, ba người còn xách túi mua sắm trên tay, hiển nhiên là từ hiện trường mua sắm trực tiếp qua đây.

Thật là có lòng, chỉ cần nghỉ là lập tức đi mua sắm, nghiện nhiều đến cỡ nào chứ?

Ấn Thiếu Thần vừa tới, ba người các cô lập tức sáp đến: “Nhìn nè, bọn tôi mua ba cái vòng tay giống nhau, đẹp không?”

Ấn Thiếu Thần nhìn ba cái vòng tay của bọn họ phản quang dưới ánh mặt trời blink blink.

Các cô gái nhỏ thích những thứ này à?

Gọi là gì nhỉ? Swarovski?

Ấn Thiếu Thần híp mắt nhìn, sau đó trả lời cho có: “Đẹp, được đó.”

Ấn Thiếu Thần không đến một mình mà đi cùng với một vị thư kí đắc lực của cha mình để giúp giải quyết chuyện của Thiệu Dư.

Quyển sách thật ra là một thế giới đề cao nam chính, không có chuyện gì mà nam chính không thể giải quyết được, nên đến đội cảnh sát giao thông cứu người cũng có thể làm được.

Dù sao cũng là một thế giới hư cấu.

Ấn Thiếu Thần mặt ủ mày ê → Ấn Thiếu Thần không gì không làm được.

Lúc thư kí đi làm thủ tục thì bốn người bọn họ vào bên trong.

Đội cảnh sát giao thông này thực ra chỉ là một chi nhánh, phần lớn trong cảnh sát bên đều đã đi tuần tra, chỉ còn lại mấy người trực ban.

Sau khi Ấn Thiếu Thần chào hỏi với những người này xong thì dẫn ba cô gái đi gặp Thiệu Dư.

Thiệu Dư được sắp xếp ở trong một căn phòng đơn nhỏ, phía trước có lưới lan can, giống như một chuồng chó nhỏ vậy.

Trong phòng đơn nhỏ bên cạnh là một đại ca say rượu, còn chưa có tỉnh.

Sau khi vào đây còn vô cùng tự nhiên, nằm sấp xuống đất liền ngủ, giày chưa cởi, chân thối đến thần kì, chân người thường không thể nào thối đến trình độ như vậy được.

Thiệu Dư bị xông đến choáng váng đầu óc, khi mấy người bọn họ tới Thiệu Dư đã nửa tỉnh nửa mê.

Phùng Mạn Mạn là người đi qua đầu tiên, trước tiên là nhìn đại ca ở cách vách, sau đó nhìn về phía Thiệu Dư ngồi trên ghế, dựa vào tường với vẻ mặt tuyệt vọng rồi cười.

“Bạn cùng bàn à……” Thiệu Dư thấy Phùng Mạn Mạn thì lập tức vô cùng đáng thương kêu một tiếng.

“Ngốc à?” Phùng Mạn Mạn hỏi cậu ta.

“Ừ……” Thiệu Dư cuối cùng cũng cử động, nhu nhược đáng thương nhìn Phùng Mạn Mạn.

Ai ngờ Phùng Mạn Mạn lấy trong túi ra một cây gậy selfie, sau khi gắn điện thoại vào thì gọi những người khác đến: “Trong tình cảnh này không bằng chúng ta tới chụp một tấm ảnh chung làm kỉ niệm đi!”

Đây là thói quen của Thiệu Dư, động một chút là đòi chụp ảnh chung, Phùng Mạn Mạn chỉ là học theo thôi.



Thiệu Dư nhìn thấy màn ảnh liền muốn sụp đổ, đã vào lúc ngặt nghèo như vậy mà còn có tâm trạng chụp ảnh!

Ba cô gái đến chụp ảnh chung, Thiệu Dư nhịn.

Ấn Thiếu Thần vậy mà cũng chạy đến chụp chung, còn cố ý đứng cạnh Minh Hi, còn giơ tay hình kéo nữa.

Đừng có mà khoe khoang!

Sau khi chụp ảnh xong, Phùng Mạn Mạn quay đầu nói với Thiệu Dư: “Cậu phải tuân thủ luật lệ giao thông. đừng có vì tán gái mà lái xe một cách đùa giỡn, buổi tối cậu ra ngoài làm gì tụi tôi đều biết, đúng là không dễ dàng cho cậu.”

“Tôi…… Tôi chỉ đưa cô ấy tới hộp đêm thôi.” Thiệu Dư xấu hổ giải thích.

“Không sao cả, mọi người đều mặc kệ là được đúng không?” Phùng Mạn Mạn đứng ở ngoài lồng sắt hỏi Thiệu Dư.

“Đừng mà bạn cùng bàn, tôi không muốn ở chỗ này đâu.”

Phùng Mạn Mạn lắc đầu: “Tôi không có cách gì cả, Minh Hi cậu có cách gì không?”

Minh Hi cau mày lắc đầu: “Chỗ này mùi quá, tớ chịu không nổi, bị hun muốn ói rồi, cay mắt quá.”

Đây không chỉ là trạng thái của một mình Minh Hi, mấy người bọn họ đều không thể chịu được nữa.

Mùi rượu và mùi chân là sự kết hợp thần sầu.

Ấn Thiếu Thần lại còn hùa theo, gật đầu vẻ mặt thâm trầm: “Nên biết sai, ăn chút giáo huấn, tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ ở trường, nửa tháng sau bọn tôi tới đón cậu.”

Thiệu Dư vừa nghe xong liền nóng nảy, đứng dậy cầu xin mấy người bọn họ: “Các anh các chị ơi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó!”

“Mùi quá, chịu không nổi, tôi đi đây.” Ấn Thiếu Thần chịu không nổi cái hương vị này, duỗi tay kéo Minh Hi ra ngoài.

Lưu Tuyết cười hì hì đi theo phía sau.

Phùng Mạn Mạn ở lại cuối cùng, Thiệu Dư muốn xin xỏ Phùng Mạn Mạn, liền thấy Phùng Mạn Mạn giơ ngón giữa với mình, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.

Bốn người đợi ở cửa một hồi thì thư kí dẫn Thiệu Dư ra.

Thiệu Dư thật là dở khóc dở cười khi nhìn thấy bốn người bọn họ, mấy người này thật là độc địa.

Minh Hi nhịn không được bật cười, tiếng cười giống như khi bước vào một đàn vịt vậy.

“Minh Hi cậu đuổi vịt lại đây đó à?” Thiệu Dư nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Minh Hi cười càng khoa trương hơn.

Phùng Mạn Mạn đi qua đạp vào mông Thiệu Dư: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói người khác, còn mặt mũi à?”

“Không mặt mũi, không mặt mũi……” Thiệu Dư nhanh chóng dịu thái độ lại.

“Còn hẹn với người ta nữa?!” Phùng Mạn Mạn lại đạp mấy cái.

“Không có, tôi thật sự chỉ đi hộp đêm thôi, tôi chưa có chuẩn bị!” Thiệu Dư lập tức phủ nhận.

“Cái đồ hư hỏng!” Phùng Mạn Mạn tiếp tục đánh.

Ấn Thiếu Thần cũng mặc kệ, quay đầu nhìn Minh Hi đang cười như vịt, cũng vô thức cười theo.

Minh Hi cười đến chảy nước mắt, nhóm người này thật là thú vị, ở cùng bọn họ thật sự rất vui.

Năm người định đi ăn, Hàn Mạt mới nghe tin chạy tới, sau khi đến liền thở ngắn than dài: “Ôi trời! Chuyện lớn như vậy sao không gọi tôi, tôi cũng chưa được nhìn thấy bộ dạng anh tuấn tiêu sái của Thiệu Dư lúc ngồi ở cục cảnh sát.”

Lưu Tuyết lập tức nói: “Anh Hàn! May mà cậu không đến đó, mùi của chỗ đó thật sự thảm họa! Rất là kinh khủng, tôi vẫn còn sợ đây này.”

Thiệu Dư mặt xám như tro tàn không muốn phản ứng.

Phùng Mạn Mạn lập tức lấy di động ra cho Hàn Mạt xem ảnh chụp, Hàn Mạt xem xong không khỏi bật cười: “Lát nữa nhớ ghép tôi vào, tôi cũng muốn chụp ảnh chung.”



“Được, chị Phùng của cậu là chuyên gia photoshop, nếu photoshop như tôi thì sẽ thành tác phẩm hỏng mất.”

Minh Hi ngồi ở nhà ăn, với tay lấy một lọ đồ uống, bị Ấn Thiếu Thần cầm đi, vặn nắp ra rồi đặt trước mặt cô.

Cô nhìn Ấn Thiếu Thần, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

“Chiều nay có học phụ đạo không?”

“Hả? Còn học sao?”

“Ừ.”

Minh Hi ngẩn người, nhịn không được ảo não: “Tôi chưa chuẩn bị, dạy cậu cái gì đây?”

“Tôi dạy cậu.”

“Dạy tôi nói à?” Minh Hi cố ý nhướng mày, chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết.

“Ừ, dạy phát âm” Ấn Thiếu Thần hiếm khi cười đầy ẩn ý.

“Thi IELTS dễ không?” Minh Hi đột nhiên sáp lại hỏi, trước đây cô cũng chưa từng đụng đến phương diện này bao giờ.

Chuyện quan trọng nhất của lớp quốc tế chính là thi IELTS, Ấn Thiếu Thần là người duy nhất trong lớp bọn họ vượt qua kì thi IELTS.

Muốn đi du học ở Mỹ phải thi TOEFL, nhưng mà phần lớn mục tiêu của họ không phải là Mỹ, mục tiêu của hơn một nửa học sinh lớp bọn họ là những nơi như Anh hoặc Canada.

“Cũng bình thường, đối với người từ nhỏ đã học song ngữ như tôi thì khá dễ dàng, nhưng người thay đổi giữa chừng như cậu thì cần phải nỗ lực nhiều hơn.” Ấn Thiếu Thần trả lời.

“Minh Hi cũng học song ngữ từ nhỏ, sao mới chuyển trường ba năm lại kém nhiều như vậy nhỉ? Lạ thật.” Phùng Mạn Mạn nhịn không được hỏi, bọn họ đều là từ lúc bắt đầu tập nói đã bắt đầu học song ngữ, bây giờ nói tiếng Anh tốt như tiếng mẹ đẻ vậy.

Đáng tiếc Minh Hi xuyên sách vào, lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường song ngữ như vậy, ít nhiều vẫn chưa thích ứng kịp, gần đây mới thấy tốt hơn một chút.

“À…… Chỉ là…… Quên mất.” Minh Hi gượng ép trả lời.

“Cảm thấy như Minh Hi biến thành người khác vậy, giống như chỉ có thân phận Minh Hi là trở lại, còn những thứ khác không giống một chút nào.” Thiệu Dư nhịn không được nói.

Hàn Mạt sau khi nghe xong chợt lóe sáng, lập tức kinh hô một tiếng: “Đệt!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Mạt.

Hàn Mạt nhìn Minh Hi hỏi: “Không phải cậu là gián điệp gì đó chứ? Bạn học tiểu học của tôi có khi nào đã bị cậu thủ tiêu mất xác rồi không? Cậu trộm thân phận của cô ấy phải không?”

Minh Hi nhịn không được thở dài: “Cậu cảm thấy tôi có thể thuận lợi qua mặt Minh Nguyệt với ba mẹ mình à?”

“Ừ nhỉ, Minh Nguyệt biết cậu……” Hàn Mạt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn tưởng rằng mình sắp phải trải qua một bộ phim bom tấn.

Hàn Mạt tất nhiên không biết rằng những người bên cạnh mình rất xuất sắc.

Anh em của anh ta trọng sinh, anh em anh ta yêu thầm một cô gái xuyên sách, cô gái theo đuổi anh em của anh ta có hệ thống.

Minh Hi tiếp tục uống đồ uống.

Ấn Thiếu Thần lại nhìn cô.

Vẫn luôn nhìn.

Góc mặt của thiếu nữ tạo cảm giác rất đa chiều, phần tóc mái dày làm cho khuôn mặt cô càng thêm nhỏ, độ cong của sóng mũi đẹp mắt, hàm dưới có độ cong hoàn hảo. Nếu góc mặt này của cô bị chụp lại đăng lên mạng, tuyệt đối sẽ nổi tiếng trong nháy mắt, đây chính là góc nghiêng hoàn hảo trong truyền thuyết.

Sao cô có thể đẹp vậy chứ?

Nhìn đi, kĩ thuật diễn của cô ấy thật sự không tốt chút nào.

Không chỉ mình anh phát hiện mà mọi người cũng đều phát hiện, cô ấy lại cứ cố chấp mà giữ cái áo khoác nhỏ mình đang mặc.

Cái áo choàng này mặc ấm áp sao?