Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 252: Tự Mình Đa Tình



“Không có gì. Hạ Nhược Vũ không

thể nói do Mạc Du Hải tối qua lại tới,

chỉ đành hàm hồ bảo: “Cậu không cảm

thấy nơi này vắng vẻ sao?”

“Không, chỗ này rất tốt mà. Đây

đều là đồ dùng trong nhà mà chúng ta

mới mua đó.’ Trần Hạ Thu Phương

không đành lòng nói.

“.. Hạ Nhược Vũ không còn lời nào

để nói về đề tài này.

Bởi vì cuối tuần không đi làm, Hạ

Nhược Vũ một mình tới bệnh viện.

Dù sao Hàn Công Danh còn đang

nằm ở đó, lương tâm cô có chút bất an,

đương nhiên không đơn thuần chỉ

thăm anh ta mà còn có chuyện muốn

hỏi anh ta.

Nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhược Vũ,

ánh mắt u buồn của Hàn Công Danh lại

sáng trở lại, giọng điệu cũng trở nên

nhẹ nhàng: “Sao em lại tới đây?”

“Ừ, ghé thăm anh một chút.”

Hôm nay may mà không đụng phải

Lý Thấm.

“Anh cho là em đã quên anh.” Hàn

Công Danh cười giễu một tiếng.

Mấy ngày này anh ta đã suy nghĩ

rất nhiều, phát hiện cho dù lựa chọn

thế nào cũng không buông được Hạ

Nhược Vũ, cô giống như một hạt giống

nảy mầm trong lòng anh ta, làm thế

nào cũng không loại bỏ được.

Lần đầu tiên trong lòng anh ta khát

khao có được thực lực, để cho anh ta

có thể đứng ngang hàng phân cao

thấp với Mạc Du Hải.

Nhưng thấy Hạ Nhược Vũ không

phải hoàn toàn không để ý tới mình,

trong lòng cũng được an ủi.

“Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh”

Hạ Nhược Vũ làm như không thấy

ánh mắt nóng rực của anh ta, thản

nhiên nói.

“À, thì ra là vậy, do anh tự mình đa

tình rồi:” Cảm giác nóng lòng của anh

†a khựng lại, lại trở vê thành một người

đàn ông u buồn.

Ngừng lại một chút, anh ta miễn

cưỡng lấy lại chút tinh thần: “Có

chuyện gì không?”

“Anh có gặp Minh Thư không?” Hạ

Nhược Vũ hỏi thẳng, Minh Thư thích

Hàn Công Danh như vậy, không thể

nào không tới bệnh viện.

Hàn Công Danh lắc đầu: “Không

gặp.

Đối với Lâm Minh Thư, anh ta chỉ

cảm thấy áy náy, chứ không có thích.

Bây giờ anh ta cũng hiểu ra rất nhiều

chuyện.

Nhưng chuyện đã xảy ra thì không

thể thay đổi được.

“Hôm qua tôi gặp cô ấy.’ Hạ Nhược

Vũ quan sát biểu cảm trên mặt Hàn

Công Danh, dường như anh ta không

gặp Minh Thu thật, trong lòng không

khỏi có chút thất vọng.

Hàn Công Danh khẽ giật mình:

“Tìm thấy người rồi?”

“Xem như là vậy đi.” Phải là Minh

Thư tìm tới cô.

Trong phòng bệnh lại một trận im

lặng.

Hàn Công Danh bi ai phát hiện ra,

giữa hai người họ đã không còn chủ đề

chung, ngay cả nói chuyện phiếm bình

thường cũng khó khăn như vậy.

Trong lòng bất đắc dĩ lộ ra tia đắng

chát: “Nhược Vũ, chúng ta không thể

làm bạn sao?”

“Trong lòng anh thật sự coi tôi là

bạn sao?” Hạ Nhược Vũ hỏi lại.

Anh ta làm nhiều chuyện như vậy,

giờ bọn họ còn có thể giống như bạn

bè gặp mặt? Không phải vì anh ta cứu

cô thì giữa bọn họ còn không bằng

người xa lạ.

Hàn Công Danh nhìn ánh mắt lãnh

đạm xa cách của cô, trâm mặc, trái tim

như chìm xuống đáy vực.

Anh ta hiểu rõ, vị trí của mình trong

trái tim cô đã rơi xuống ngàn trượng,

chuẩn xác mà nói là không còn gì cả.

Nhưng vẫn không nhịn được nghĩ,

nếu như đổi lại thành Mạc Du Hải,

Nhược Vũ liệu có kiên quyết như vậy

không.

“Nếu như là anh ta thì sao, anh ta

mà vậy thì em sẽ thế nào?”

Hạ Nhược Vũ bị hỏi thì sững sờ,

nhìn ánh mắt chăm chú của anh ta, vậy

mà không tự chủ liên tưởng, nếu như

đổi lại thành Mạc Du Hải, cô sẽ ứng đối

thế nào? Cũng sẽ giống như đối với

Hàn Công Danh không chút dây dưa

dài dòng mà rời đi sao?

Trong lòng lại không có cách nào

trả lời vấn đề này.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy Mạc

Du Hải sẽ không như vậy, cho nên vốn

không nghĩ tới vấn đề này.

“Em có nghĩ rằng, người tổn thương

em có thể là anh ta.”

Sự im lặng của cô khiến lòng Hàn

Công Danh tê dần, nhịn không được

mà thốt lên.

Lần này Hạ Nhược Vũ phản ứng rất

nhanh: “Không thể nào, anh ấy không

có lý do làm thế”

“Sao em biết anh ta không có lý do,

em hiểu rõ anh ta lắm à? Em có biết

bạn của anh ta, chuyện làm ăn của anh

†a, tất cả mọi thứ về anh ta không?”

Hàn Công Danh không nhịn được

mà dội một gáo nước lạnh.

Anh ta chỉ tùy tiện nói một câu,

Nhược Vũ đã kích động như vậy, xem

ra trong lòng cô chỉ có mình Mạc Du

Hải.

Điều này khiến trái tim anh tan nhói

đau.

Hạ Nhược Vũ hé miệng lại không

cách nào phản bác được, đúng vậy, cô

hoàn toàn không biết gì vê người đàn

ông kia cả, sao có thể khẳng định Mạc

Du Hải không có nguy hiểm gì?

“Em xem, trong lòng em nghi ngờ

anh ta. Nhược Vũ, em không tin anh ta,

vì sao còn muốn đi ở bên cạnh anh ta,

em ở bên anh ta sẽ không hạnh phúc””

Hàn Công Danh cho là đã đánh

trúng điểm yếu của cô, muốn dùng

điều này để thuyết phục cô từ bỏ Mạc

Du Hải.

Hạ Nhược Vũ nhanh chóng bình

tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Anh không cần

phí tâm, tôi tình nguyện tin tưởng anh

ấy chứ không muốn tin anh.”

Tối thiểu trước mắt, Mạc Du Hải

không lừa cô, anh chỉ là không nguyện

ý để cho cô bước chân vào lãnh thổ

của anh. Có điều điểm này

khiến cho cô thấy tổn thương mà thôi.

“Anh chỉ không muốn em bị tổn

thương. Hàn Công Danh tận tình

khuyên bảo.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ nực

cười, một kẻ làm tổn thương mình vô

số lần giờ lại khuyên bảo cô không nên

tin một người đàn ông khác đang bảo

vệ mình, bản thân anh ta liệu có cảm

thấy mình buồn cười không?

“Anh gây tổn thương cho tôi còn

chưa đủ à? Nếu như không phải do

anh tỉnh trùng lên não, phát tình như

cầm thú thì sao Minh Thư có thể trở

thành như vậy, sao chúng ta có thể

thành như vậy?”

Trong mắt anh ta lóe lên tia tổn

thương, chuyện anh ta làm là không

đáng tha thứ, nhưng từ miệng Nhược

Vũ nói ra, khiến tim anh ta không khỏi

nhói lên một cái: “Anh biết giờ anh có

nói gì em cũng không nghe, nhưng anh

chỉ muốn em biết, cho dù chuyện gì xảy

ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho

em.

“Tôi không muốn thiếu nợ ân tình gì

của anh” Hạ Nhược Vũ chính là kẻ

thích ăn mềm không ăn cứng, nếu Hàn

Công Danh nói chuyện với cô bằng

giọng điệu cương quyết như vậy,

đương nhiên cô sẽ quay người rời đi.

Nhưng trông thấy thái độ hạ mình

của anh ta như vậy, cô tức giận không Hàn Công Danh đã

từng là nhân vật nổi tiếng trong trường, anh ta kiêu

ngạo, nào có thái độ hạ mình với một

người như vậy.

“Đây đều là anh tự nguyện”

Hàn Công Danh cười một tiếng, đôi

mắt hoa đào híp lại, không thể phủ

nhận cho dù mang dáng vẻ bi thương

cũng không làm mất đi vẻ nổi trội của

anh ta.

Hạ Nhược Vũ mấp máy môi không

nói gì, cũng hiểu giờ nói gì cũng vô

dụng, cũng không có ý tiếp tục ở lại.

“Tôi đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Trong nháy mắt cô định quay

người rời đi, Hàn Công Danh nói một

câu: “Nhược Vũ, cho dù em tin hay

không, nếu lại có chuyện như vậy xảy

ra, anh sẽ không chút do dự đỡ đạn

thay cho em.”

Anh ta có thể vì Nhược Vũ mà tính

mạng cũng không cần, không biết cái

tên Mạc Du Hải kia có thể làm được gì,

anh ta tin sau này Nhược Vũ nhất định

sẽ biết ai mới là người thích hợp nhất

với cô, ai là người đối xử tốt nhất với cô.

Bước chân Hạ Nhược Vũ không

ngừng lại, tiếp tục đi ra ngoài phòng

bệnh.

Còn Hàn Công Danh dựa đầu vào

tường, nhìn cánh cửa sớm đã trống

rỗng hồi lâu không chớp mắt, anh ta

làm sao có thể bỏ được…

Tình cảm trong mắt dần trở nên

nồng đậm, anh ta âm thầm thề, Nhược

Vũ, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ em,

nhất định sẽ giúp em nhìn ra con người

thật cứ Mạc Du Hải.

Đến lúc đó em sẽ hiểu, anh làm tất

cả cũng chỉ vì em.

Đi ra khỏi khu nội trú, Hạ Nhược Vũ

vẫn còn có chút mông lung, nhất thời

không biết nên đi nơi nào.