Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 249: Tôn Kính



Minh Thư lại lại dường như chẳng

có chút phản ứng nào cả, vung con

dao cầm trong tay, lưỡi dao sắc bén

cắt từng chút một quần áo của Nhược

Vũ, đâm gần vào thịt cách khoảng 3

milimet , cô ta mới dừng lại.

“Nhược Vũ, đây mới chỉ là bắt đầu,

quãng thời gian sau này, cô phải hiểu

rằng sự căm hận của tôi đối với cô sẽ

càng nặng nê hơn”

“Vậy sao, vậy chúng ta cùng ngồi

chờ xem, ngược lại tôi lại muốn biết

người đứng sau lưng cô là ai.’

Nhược Vũ cũng phát hiện ra cho dù

khuyên giải Minh Thư như thế nào, cô

ấy cũng chẳng còn chỗ quay đầu nữa,

đối với một người năm lần bảy lượt

muốn giết mình, hơn nữa người càng

đưa ra hành động thương hại và cảm

thông đều là vô ích.

Chỉ có thể rơi vào trong nguy hiểm.

“Tôi biết đây mới là bộ mặt thật

của cô” Minh Thư cười khẩy, lòng tốt

cái gì chứ, đều là giả tạo.

Nhược Vũ cũng chẳng giải thích

nhiều, con người có lúc lại mâu thuẫn

như vậy, rộng lượng đối với họ lại bị họ

coi là giả nhân giả nghĩa, thực sự khiến

cho sự nhẫn nại của người khác bị xe

lu ủi phẳng, còn nói đạo đức giả.

Tiếng bước chân dồn dập từ phía

xa chạy tới.

Minh Thư biết rằng không thể đợi

lâu thêm nữa, liên nói một câu quái lạ,

sau đó quay người biến mất trong

bóng tối.

“Nhược Vũ, cô thật sự quá ngây

thơ rồi, Du Hải vốn dĩ không thực sự

thích cô…

“Cô không sao chứ” Phượng Cửu

nhận ra Nhược Vũ mãi chưa quay lại,

lập tức thận trọng chạy lên trên, đối với

địa hình lạ, nên phải tốn một khoảng

thời gian đến đó.

Đến nơi liền nhìn thấy Nhược Vũ

một mình ngôi trâm lắng ở ghế dài.

Nhược Vũ che chỗ bị thương, lắc

đầu nói: “Tôi không sao, chỉ là cảm

thấy trong lòng hơi buồn, nên ngôi lại

một lát”

Bỗng nhiên có một chút gì đó kỳ lạ

bèn hỏi: “Bữa tiệc đã kết thúc chưa?

Sao cô đã đến rồi”

“Ừm” Bữa tiệc lúc đang náo nhiệt,

Phượng Cửu cũng chẳng nói gì nhiều.

Nhược Vũ trong lòng còn có việc

nên cũng không nghĩ nhiều như vậy:

“Vậy cô quay về đi, tối nay cô vất vả rồi”

Phượng Cửu gật đầu đi ra, đầu mũi

động nhẹ, chợt dừng bước, ánh mắt

khắc nghiệt và đáng sợ, cô ấy ngửi

thấy thoang thoảng mùi máu tanh, tuy

rằng rất nhạt, nhưng khứu giác của cô

ấy cực nhạy cảm, chỉ cân lại gân một

chút là có thể ngửi được.

“Cô bị thương rồi”

Cô ấy nói một câu khẳng định,

Nhược Vũ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ

bất ngờ, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có,

tôi không có bị thương.”

“Tôi ngửi thấy mùi máu rồi” Ánh

mắt lạnh lùng của Phượng Cửu nhìn

thẳng vào ánh mắt hoảng hốt của cô ấy.

Nhược Vũ nhìn thấy dáng vẻ

nghiêm túc của cô ấy, đành bất lực nói:

“Tôi vừa nãy không cẩn thận bị ngã,

chân bị trầy da, vì vậy mới ngồi nghỉ

một lát, điều này mà cô cũng phát hiện,

Phượng Cửu cô thật cừ”

Dường như lo lắng cô ấy sẽ không

tin, Nhược Vũ còn cố ý duỗi chân ra.

Dưới ánh đèn yếu ớt, cũng có thể

nhìn thấy phía sau chân của cô ấy bị

xước.

Nhưng mùi tanh này không giống

như vết thương ở trên chân cô ấy có

thể tỏa ra., Nhược Vũ chắc chắn còn

một vết thương khác trên người, nhưng

cho rằng là chuyện bình thường cô ấy

cũng chẳng hỏi nhiều.

Chỉ gật đầu nhẹ, cùng với bước

chân chậm rãi của cô ấy rời khỏi.

Nhược Vũ trong lòng có chút là lạ,

có phải là hiện tại ai cũng đều nhạy

cảm như vậy, nhưng Phượng Cửu rất

đặc biệt, không chỉ giỏi võ, mà khứu

giác lại còn rất nhạy, ít máu như vậy

đến cả bản thân cũng chẳng ngửi ra,

mà Phượng Cửu lại có thể.

Thật sự quái lạ.

Cô ấy không để ý đến, bản thân chỉ

cách Phượng Cửu một bước, không

nhanh không chậm mà đi sau lưng cô

ấy, Phượng Cửu liền cầm điện thoại mở

app chụp ảnh lên, zoom lên, chụp một

tấm ảnh gót chân của cô ấy.

Ở bên dưới tấm ảnh viết: “Gót chân

bị trầy da, trên cơ thể còn có một vết

thương, nhưng nguyên nhân không rõ “

Sau khi viết xong tin nhắn, lập tức

bấm gửi đi.

Hai tiếng “ong ong” vang lên, ở

trong phòng họp yên tĩnh hiện ra vô

cùng rõ ràng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều

hướng về người đàn ông vẻ mặt lãnh

đạm đang ngồi ở chủ vị.

Trong lòng bọn họ lại đang nghĩ,

trong cuộc họp giám đốc đầy nghiêm

túc và căng thẳng, lại có một tên

không sợ chết giám gửi tin nhắn đến.

Mọi người đều chờ người đàn ông

nổi trận lôi đình.

Nhưng chỉ thấy anh ta lạnh nhạt

nhìn lướt qua màn hình điện thoại,

trong ánh mắt kinh ngạc của mọi

người, sau đó cầm lên, mở ra.

Đôi mắt sâu xa tùy ý xem lướt qua,

theo đó vẻ mặt trầm xuống, bầu không

khí trong phòng họp giống như bị trùng

xuống theo điều đó.

Những quản lý cấp cao của cuộc

họp giám đốc toàn bộ như nín thở, đợi

anh ta nói chuyện.

“Tan họp” Chỉ nghe được hai chữ

tùy ý trong miệng anh ta buông ra, lập

tức đứng dậy rời khỏi.

Tinh Giang không hiểu có chuyện

gì cũng đi theo ra ngoài, cách gần đó,

nhìn thấy ghi chú của Phượng Cửu liền

hiểu nội dung bên trong có lẽ liên quan

đến ai, chỉ cần liên lụy đến tâm trạng

của Nhược Vũ, cậu chủ có hành động

kỳ lạ như thế nào đi nữa cũng không

coi là lạ.

Ừm, anh ta đã miễn dịch rồi.

Sau khi rời đi, phòng họp giống

như sôi sùng sục.

“Có chuyện gì thế, cuộc họp hôm

nay không phải rất quan trọng sao, có

chuyện gì còn quan trọng hơn cả lợi

nhuận cả năm của công ty chứ”

“Có thể là một món làm ăn lớn” Có

người đoán.

“Có thể lớn hơn dự án Thành Tây trị

giá 458 triệu USD hay sao?”

Ai cũng lắc đầu.

Có một người khẽ nói: “Em vợ tôi

đến bệnh viện khám phụ khoa, nghe

nói tổng giám đốc gần đây có chút

phiền não, hình như dây dưa mập mờ

với phụ nữ của nhà họ Hạ” “Cậu nói cho rõ ràng,

là do giám đốc dây dưa với nhà người ta, hay là

người ta dây dưa mờ ám với giám đốc”

Ý kiến của vị đại biểu này dường

như trái ngược nhau, có rất nhiều phụ

nữ muốn từ chim sẻ biến thành

phượng hoàng, nhưng nếu nói người

mà giám đốc phải lòng, cái ý nghĩa đó

khác xa rồi.

Người nói cũng mơ hồ: “Tôi nào

dám hỏi nhiều như thế, nếu giám đốc

biết, tôi lập tức bị đuổi mất, các anh lẽ

nào còn không biết tính cách của giám

đốc sao”

Mọi người im lặng không nói gì,

nhưng thật không dễ dàng gì mới hóng

được tin tức hot như thế này, nếu

không làm sáng tỏ, sau này ở nhầm

phe, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con

đường phía trước.

Nhưng ở nhà còn có vợ thì hẳn dễ

dàng rồi, chuyện này đàn ông đương

nhiên không tiện lộ mặt đi hỏi, nhưng

phụ nữ thì lại khác, lúc đi dạo nói

chuyện rất có thể nói ra những chuyện

tầm phào đó.

“Không được, tôi vẫn còn việc, phải

về rồi” Có người nói. Những người khác cũng

phản ứng theo, nhao nhao nói: “Tôi cũng có việc phải đi rồi”

“Khụ khụ, tôi nhớ còn có cuộc hẹn

với cơ quan quản lý dược phẩm khách

hàng”

“Đi thôi đi thôi.”

Hầu như tất cả đã đi ra ngoài, chỉ

còn lại vài người không muốn hiểu,

mắng thầm: “Đều là một lũ hồ ly cả”

Tất cả mọi người đều suy đoán

lòng quân tử, mà Du Hải thân là người

đứng đầu nét mặt lạnh lẽo nặng nề:

“Cô ấy đang ở đâu”

“Dạ? À, Nhược Vũ hình như vừa

mới trở về, đã đi lên phòng rồi” Lúc

nhận được điện thoại của ông chủ, Thu

Phương vẫn đang đắp mặt nạ, vốn dĩ

chẳng muốn cử động tý nào, rất sợ

lãng phí chiếc mặt nạ đắt đỏ.

Vừa nghe thấy tiếng Du Hải liền bật

dậy, chiếc mặt nạ rơi “bẹp” xuống dưới

đất, ánh mắt cô ấy lóe lên một chút

đau lòng, mà giọng nói lại có chút xu

nịnh: “Là một người phụ nữ đưa về ạ”

Nghĩ đến người phụ nữ lạnh lùng

đó, cô ấy có chút tôn kính.