Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 208: Vậy Mà Cô Lại Thích Hàn Công Danh



Hạ Nhược Vũ nhìn Trần Hạ Thu

Phương cứ xông vào đám người như thế thì

rất bất đắc dĩ.

Hạ Nhược Vũ đi dạo một mình trong

chốc lát, cô cũng không có ý muốn dạo

phố, chỉ tìm một chỗ cách bạn thân không

xa rồi ngồi xuống.

Có lẽ hôm nay đúng là rất thích hợp đi

dạo phố, loại người gì cũng đi ra ngoài cả.

Hạ Nhược Vũ còn chưa hưởng thụ sự

thanh thản dễ chịu tới được năm phút thì

đã có một giọng nói muốn ăn đòn truyền

tới: “Sao cô lại ở đây hả Hạ Nhược Vũ.”

“Cửa hàng của cô chắc?” Hạ Nhược

Vũ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt rồi lại

cúi đầu xuống.

Mạc Du Uyên không vừa lòng với thái

độ lạnh nhạt của Hạ Nhược Vũ thì cười lạnh

một tiếng: “Cửa hàng không phải do nhà

chúng tôi mở nhưng tòa cao ốc này là tài

Sản của nhà chúng tôi, cô nói xem đây có

tính là địa bàn của tôi không.”

“.” Nói hay lắm để cho Hạ Nhược Vũ

không có cách nào phản bác, nhưng mà cô

nghĩ một lát vẫn hỏi: “Tòa nhà này viết tên

của cô à? Cho dù không cho tôi tới thì cũng

là anh cô nói mới tính.”

Từ trước tới giờ Hạ Nhược Vũ đều rất

ghét những cô chiêu bị chiều hư.

Mạc Du Uyên bị nghẹn họng, cô ta

trừng mắt với vẻ không thể tin: “Anh tôi

cũng là người của nhà họ Mạc, tôi là em gái

anh ấy thì chẳng lẽ không có quyền này à?”

Mạc Du Uyên dừng một chút rồi tiếp

tục nói với vẻ xem thường: “Huống chỉ

chắc gì cô đã mua được quần áo ở đây.”

“Tạm được.” Hạ Nhược Vũ từ chối cho

ý kiến, cô cầm ly nước ép trái cây lên rồi

nhấp một ngụm thông họng.

Mạc Du Uyên nhìn vẻ mặt qua loa của

Hạ Nhược Vũ thì bị chọc giận hoàn toàn:

“Cái cô không có liêm sỉ này, quyến rũ anh

trai tôi mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây

à. Cút ngay cho tôi, không thì tôi sẽ cho cồ

đẹp mặt!”

“Sao, thẹn quá hóa giận à, cô còn

chẳng bằng Lục Khánh Huyền kia.” Hạ

Nhược Vũ nhìn Mạc Du Uyên một cái với vẻ

đồng tình, mỗi lần đều bị người khác xem

như là đồ đần đùa giỡn mà còn cảm thấy

người khác không được sống tốt.

Thật sự là chẳng biết nên nói gì cho

phải.

Mạc Du Uyên rất không thích ánh mắt

Hạ Nhược Vũ nhìn cô ta, dường như là cô ta

rất đáng thương vậy. Mình đáng thương

chỗ nào chứ, có đáng thương thì cũng là

cái cô Hạ Nhược Vũ tỉ tiện này.

“Bảo vệ đâu, bảo vệ đi đâu hết rồi, còn

không mau tới đây đuổi cổ người phụ nữ

này ra ngoài cho tôi.”

Mạc Du Uyên cố ý cất cao giọng để

hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người,

cũng đã dẫn đến bảo vệ đang đi tuần tra

cửa hàng.

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy nụ cười đắc ý,

cười trên nỗi đau người khác của Mạc Du

Uyên thì có một loại cảm giác đang nhìn

bọn nhóc mét người lớn. Hạ Nhược Vũ

không nói gì mà cứ ngồi đó chờ lấy.

“Cô cần giúp gì à?” Mấy người bảo vệ

xem xét cách ăn mặc của hai người thì lập

tức chuyển ánh mắt lên người Mạc Du

Uyên.

Mặc dù khí chất của người đầu tiên tốt

hơn nhưng người đằng sau mặc đồ đắt tiền

hơn nhiều.

Bọn họ làm ở đây lâu như thế rồi cũng

biết được một số giá cả của quần áo.

Mạc Du Uyên hếch cằm cao ngạo, cô

ta chỉ vào Hạ Nhược Vũ vẫn đang bình tĩnh

ngồi đó uống nước ép trái cây rồi nói: “Tôi

không muốn nhìn thấy người phụ nữ này ở

đây, kéo cô ta ra ngoài cho tôi.”

“Cái này, cái này không tốt lắm đâu.”

Bảo vệ nhìn thoáng Hạ Nhược Vũ với vẻ

khó khăn, cả hai người này ông đều không

thể làm mích lòng được. Hơn nữa vô duyên

vô cớ đuổi khách hàng ra ngoài thì công

việc của ông cũng sẽ mất.

Hạ Nhược Vũ cũng đi theo gật đầu

phụ họa, đúng thật là không tốt lắm. Bởi vì

chỉ là dạo phố ở tầng dưới thôi nên cô chỉ

mặc một bộ đồ tùy tiện rồi ra ngoài, khi so

sánh với quần áo và gương mặt trang điểm

kỹ càng của Mạc Du Uyên thì càng lộ ra sự

‘keo kiệt’.

Mạc Du Uyên không kiềm chế được

mà nâng giọng lên: “Có gì không được chứ,

cả tòa nhà này đều là tài sản của nhà họ

Mạc tôi!”

“Cô là… là cô Uyên ư!” Bảo vệ nghe

thân phận của Mạc Du Uyên xong thì trở

nên nịnh nọt ngay lập tức.

Mạc Du Uyên hừ lạnh một tiếng xem

như ngầm thừa nhận: “Tôi đã nói rồi, ông

xem mà xử lý đi, nếu không đuổi cô ta ra

ngoài thì tôi sẽ đuổi mấy ông ra ngoài đó.”

Bảo vệ có hơi do dự nhìn thoáng qua

Hạ Nhược Vũ ‘thân thiện’ kia, rồi lại nhìn

Mạc Du Uyên đang hung hăng thì cắn răng

rồi đi về phía Hạ Nhược Vũ: “Cô gì đó ơi, có

thể làm phiền cô rời đi một chút không…”

“Tại sao chứ, chẳng lẽ là bởi vì tòa nhà

này là của nhà bọn họ à? Vậy thì có phải là

bất cứ khách hàng nào mà cô ta cảm thấy

không thích thì các ông đều đuổi đi cả

không?” Giọng nói của Hạ Nhược Vũ vô

cùng bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ đều

như tát vào mặt bảo vệ.

Bảo vệ bị nói thế thì vô cùng ngại

ngùng, mặt đỏ tới tận mang tai. Nhưng ông

ta cũng không còn cách nào khác, bọn họ

chỉ là làm công ăn lương, người phụ nữ

trước mặt nhìn thì dễ tính nhưng hóa ra

cũng là người không dễ chọc, bọn họ bị

kẹp ở hai bên rất khó xử.

“Đám vô dụng này, có chút chuyện

như thế mà cũng không làm được, nhà họ

Mạc chúng tôi phát tiền lương cho các ông

là để các ông ăn không ngồi rồi à?”

Mạc Du Uyên thấy bọn họ không chịu

ra tay, lại sắp tới thời gian hẹn thì có chút

vội vàng: “Đuổi người này ra ngoài, tôi cho

thêm mỗi người 5O triệu làm thù lao.”

Tiền lương một tháng của bảo vệ chưa

tới bốn triệu, 5O triệu chính là cả năm lương

của bọn họ, đây chính là bánh ngọt rớt từ

trên trời xuống.

“Cô Uyên, nếu chúng tôi đuổi người ra

giúp cô mà cửa hàng hỏi tới thì…”

“Hừ, thế thì sao chứ, các người đuổi cô

ta đi thì tôi sẽ tăng mười phần trăm tiền

lương cho các ông.” Mạc Du Uyên trực tiếp

cho bảo vệ một liều thuốc an thần.

Ánh mắt của bảo vệ khi nhìn về phía

Hạ Nhược Vũ cũng đã thay đổi: “Cô gái

này, xin cô phối hợp cho, nếu không thì

chúng tôi chỉ có thể xin lỗi.”

Hạ Nhược Vũ nhắm mắt lại, trên mặt

cô vẫn giả vờ bình tĩnh, cười mà như không

cười nhìn cô gái có chút vội vàng kia: “Vội

vàng như thế làm gì, hẹn ai à.”

“Đừng nói nhảm với cô ta, mau ném cô

ta ra ngoài đi.” Trong ánh mắt của Mạc Du

Uyên lóe lên một chút hoảng hốt, ánh mắt

cô ta cứ liên tục nhìn về phía cửa chính,

dường như đang chờ mong một người nào

đó xuất hiện, mà lại sợ người đó xuất hiện.

Dáng vẻ này của Mạc Du Uyên càng

làm cho Hạ Nhược Vũ nghi ngờ, cô bỗng hô

lên một tiếng: “Hàn Công Danh, sao anh lại

ở đây.”

Mạc Du Uyên thay đổi sắc mặt, cô ta

vô thứ nhìn về hướng Hạ Nhược Vũ cất

tiếng gọi, nhưng lại phát hiện ở đó không

có người mình muốn gặp, cô ta có một cảm

giác rằng mình đang bị trêu đùa.

“Cô dám lừa tôi à?”

“Tôi có nói gì à? Cái này là do cô chột

dạ mà thôi.” Biểu hiện của Mạc Du Uyên

càng thêm khẳng định suy nghĩ của Hạ

Nhược Vũ: “Thế mà cô lại thích Hàn Công

Danh.”

“Tôi thích ai thì liên quan gì tới cô, hơn

nữa cô và Hàn Công Danh đã chia tay từ

lâu rồi.” Mạc Du Uyên bị ánh mắt của Hạ

Nhược Vũ nhìn thì rất không thoải mái, cô

ta không kiểm chế được mà lớn tiếng phản

bác.

Hạ Nhược Vũ cũng không muốn xen

vào chuyện bao đồng, chỉ là đã có vết xe

đổ của Lâm Minh Thư ở đằng trước nên cô

mới mở miệng khuyên. Dù sao thì Mạc Du

Uyên cũng là em gái của Mạc Du Hải, cô

không muốn rằng cuối cùng Mạc Du Uyên

sẽ đi vào bước đường cùng như Lâm Minh Thư.

“Tôi nghĩ là cô đã điều tra anh ta rồi,

cho dù như thế cũng không sao à?”

“Cô không cần phải chia rẽ tình cảm

của tôi và Hàn Công Danh, tôi không tin

những gì cô nói. Còn về chuyện lúc trước

thì tôi cũng đã biết từ lâu rồi.”

Mạc Du Uyên nói với vẻ không thèm

để ý: “Không phải chỉ là một con đàn bà tỉ

tiện muốn dùng con cái để trói buộc Hàn

Công Danh, nhưng kết quả mất cả chì lẫn

chài thôi sao. Đó cũng là do cô ta đáng

đời.”