Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 190: Giám Sát Cậu Ta



Lục Hằng cười lạnh: “Tôi quá xem

thường cậu rồi, cậu quả nhiên rất thông

minh.”

“Nếu đã biết tôi thông minh, chỉ

bằng lùi một bước, chỉ cần anh tha cho

tôi một đường sống, tôi đảm bảo sẽ

giữ kín miệng.” Tiền Phong gắt gao siết

chặt điện thoại trong tay, vốn cũng

không hoàn toàn nắm chắc.

Sự ghê gớm của Lục Hằng, trong

khoảng thời gian này cậu ta đã tận mắt

chứng kiến, càng đi vào sâu cậu ta

càng cảm thấy Lục Hằng thâm hiểm

khó dò, bên ngoài ra vẻ đạo đức nhưng

thực chất lại làm những việc không

bằng cầm thú.

Đương nhiên bản thân cậu ta cũng

chẳng tốt lành gì, cho dù có chết cậu ta

cũng phải giết Mạc Du Hải trước rồi

mới chết được.

Mặc dù Lục Hằng không tránh né,

nhưng thần sắc cũng không hề có chút

khẩn trương, giống như đoán chắc

Tiên Phong sẽ không nổ súng, loại

người liêu mạng như thế này hắn gặp

nhiều rồi, giọng điệu tùy hứng còn

điềm tĩnh hơn cả Tiên Phong: “Muốn

giữ mạng?”

“Muốn” Tiên Phong cắn răng đáp

lại: “Anh Hằng tôi rất biết ơn anh lúc đó

đã cứu giúp tôi, nhưng tôi tự biết như

vậy chưa đủ, trên người tôi còn mối thù

của vợ con, không báo thù tôi không

phải là người”

“Cho nên cậu vẫn muốn giết Mạc

Du Hải báo thù?” Lục Hằng có vẻ hứng

thú hỏi.

Tiên Phong dùng sức gật đầu một

cái, trong mắt tràn đầy phẫn hận ý:

“Đúng, không giết được hắn, tôi không

làm người.”

Lục Hằng có thể cảm nhận được

Tiên Phong căm hận Mạc Du Hải sâu

đến mức nào: “Nếu đã vậy, cậu thả tôi

ra trước, chúng ta nói chuyện.”

Tiền Phong có hơi do dự, nếu thả

Lục Hằng ra, thuộc hạ của Lục Hằng

thẳng tay nổ súng, cậu ta sẽ bỏ mạng

ở đây, nhưng nếu không thả Lục Hằng

cậu ta cũng chạy không thoát, dứt

khoát đánh cược một phen, cậu ta

buông súng trong tay ra.

Vừa được tự do, Lục Hằng trở tay

bẻ ngược cổ tay Tiền Phong, chỉ nghe

Tiền Phong hét lên một tiếng, súng

trong tay đã rơi vào tay Lục Hằng, hắn

lại vung chân đá văng cậu ta xuống

đất, lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Lục Hằng, anh lại giở trò lật lọng!”

Tiên Phong vừa đau vừa tức, không

quan tâm đến vết thương trên tay.

Đáp lại là một cú đá trực tiếp vào

mặt, người đá không phải Lục Hằng

mà là thuộc hạ của hắn, cú đá này so

với cú đá vừa rôi của Lục Hằng còn

hung hãn hơn mấy phần, đau đến nỗi

cậu ta thở không ra hơi.

Chỉ thấy tên đàn ông khinh thường

liếc mắt một cái, rẻ rúng nói: “Thứ đồ

rác rưởi như mày mà cũng dám gọi tên

của anh Hằng sao?”

“Được rồi, lui xuống trước đi”

Lục Hằng nhận lấy chiếc khăn

sạch người phụ nữ đưa qua, lau lau hai

tay, rôi tùy tiện nhét chiếc khăn lên bộ

ngực đầy đặn của người phụ nữ, vẻ

mặt của người phụ nữ từ đầu đến cuối

vẫn không thay đổi, như thể hành động

của Lục Hằng chỉ là chuyện bình

thường hằng ngày.

Hắn vung tay ra hiệu cho tên đàn

ông lui xuống.

Tên đàn ông không dám trái lời, gật

đầu đứng sang một bên.

Lục Hằng đứng trước mặt Tiền

Phong, nhìn xuống Tiền Phong đang

nằm thở hổn hển dưới đất: “Lúc trước

tôi có thể cứu cậu, bây giờ cũng có thể

giết cậu, tuy Lục Hằng tôi chẳng phải

người tốt gì, nhưng nói lời thì vẫn phải

giữ lời”

Biết trong lòng Tiền Phong vẫn

muốn giết Mạc Du Hải, hắn lập tức

thay đổi ý định giết Tiền Phong.

Tiền Phong ôm ngực không nói gì,

cậu ta biết Lục Hằng vẫn còn chuyện

muốn nói.

Quả nhiên Lục Hằng thong thả

chậm rãi nói: “Tôi có thể không giết

cậu, nhưng cậu phải để người của tôi

giám sát, theo dõi động tĩnh của cậu

mọi lúc, đề phòng cậu làm ra chuyện gì

đó không có lợi cho cả đôi bên”

Ngừng một chút, hắn cười khế một

tiếng, vẻ mặt kia giống hệt như vẻ ôn

nhu hiền lành thường ngày, nhưng Tiền

Phong nhìn vào mắt lại thấy cực kỳ

đáng sợ.

Chính là khuôn mặt nhìn có vẻ như

thân thiện với tất cả mọi người này, lừa

gạt tất cả mọi người, lòng dạ độc ác

đen tối hơn bất cứ ai trên đời.

“Về phần cậu muốn làm gì tôi

không quan tâm, cho dù cậu muốn tự

sát, tôi cũng sẽ không cản”

“Chỉ như vậy?” Tiền Phong cho

rằng sẽ không dễ dàng trốn thoát như

vậy, không ngờ Lục Hằng lại đưa ra

một yêu cầu không hẳn là yêu cầu,

điều này khiến cậu ta có cảm giác bất

an trước giờ chưa từng có.

Lục Hằng thu hồi biểu cảm trên

mặt, lạnh lùng nói: “Tiền Phong, cậu

cho rằng cậu vẫn còn tư cách thương

lượng với tôi sao”

Quả thực, cậu ta bây giờ chính là

một con chó nhà có tang, là con cá

trong chậu, cậu ta làm sao có tư cách

thương lượng với Lục Hằng, nghiến

răng nghiến lợi nói: “Anh Hằng, tôi biết

phải làm gì rồi”

“Ừm” Lục Hằng hất cằm một cái,

người phụ nữ liên đỡ Tiền Phong dậy,

thân hình quyến rũ quấn quanh người

Tiền Phong, giống như không nhìn thấy

bộ dạng nhếch nhác của cậu ta, vẫn nở

nụ cười đầy mê hoặc như trước: “Ôi,

anh Phong, vết thương này chắc đau

lắm, có cần đến nhà em bôi thuốc

không?”

Tên đàn ông bên cạnh vừa cười

vừa chửi: “Lý Hồng, sao mới mấy ngày

không có đàn ông đã chịu không nối

vậy, loại hàng này mà cô cũng thích

được.”

Trên mặt Tiền Phong không có

biểu cảm gì, nếu hận thù có thể khiến

người ta trưởng thành, thì nhục nhã có

thể kiến người ta tê liệt hết mọi cảm

xúc, tất cả nhục nhã hôm nay, sau này

nếu có cơ hội cậu ta nhất định trả lại

gấp mười gấp trăm lần.

“Liên quan gì đến mày chứ, Tang

Cẩu, cút đi liếm chó mẹ của mày đi, tao

thích anh ta đấy có được không” Lý

Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, lúc

quay đầu nhìn sang Tiền Phong lại là

gương mặt quyến rũ phong tình, giơ tay

rút chiếc khăn trên ngực xuống, lau lau

vết máu trên trán cậu ta.

Nếu cậu ta nhớ không lầm, chiếc

khăn này chính là chiếc khăn vừa rồi

Lục Hằng lau tay rồi vứt đi, bây giờ

dùng để lau mặt cho cậu ta, đây chính

là đánh thẳng một bạt tai lên mặt, còn

Lục Hằng thì ở bên cạnh vừa nhìn vừa

cười lạnh. Cậu ta không dám từ chối,

chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.

Lý Hồng đứng gần cậu ta nhất, một

tia tàn độc lướt qua đáy mắt Tiền

Phong, quả thật dọa cô ta giật này,

nhưng cô ta mặt không biến sắc nhịn

xuống, cũng bỏ khăn tay xuống.

“Con đàn bà thối tha, mày muốn

chết hả” Tang Cẩu bị mất mặt đến

mức phát hỏa, thì ra hắn cũng vừa mắt

Lý Hồng, nhưng con đàn bà này lại

không biết xấu hổ từ chối hết lần này

đến lần khác, nhưng vì ngại một số

chuyện, hắn cũng chẳng làm gì cô ta.

Nhưng hôm nay thấy Lý Hồng thà

dụ dỗ một thằng rác rưởi, cũng không

thèm đoái hoài tới hắn, sao hắn có thể

không tức giận.

Nói xong liền muốn tiến lên dạy

cho Lý Hồng một bài học.

Trong mắt Lý Hồng chỉ có Tiền

Phong, giống như không hề sợ Tang

Cẩu sẽ làm bừa.

“Tang Cẩu” Lục Hằng xem chán

cảnh này rồi, giọng điệu không nặng

không nhẹ gầm lên một tiếng.

Tang Cẩu lập tức giống hệt một

con chó chết ngoan ngoãn cụp đuôi lùi

ra sau, Lục Hằng tàn nhẫn như thế nào,

đám thuộc hạ bọn chúng đều biết, từ

trước đến nay không có kẻ nào dám

làm trái lời Lục Hằng, nếu có thì đã

sớm chết rục xương từ lâu rồi.

Hơn nữa những người trong giới

này đều có một vài quy tắc, không

được tùy tiện tổn hại người nhà, nhưng

Lục Hằng thì khác, hắn luôn có khả

năng sử dụng cái giá thấp nhất, để đạt

được lợi ích lớn nhất.

Ví dụ như khống chế người bên

cạnh mà đối phương quan tâm nhất,

đây cũng là cách cơ bản vừa hiệu quả

vừa ít tốn kém nhất.

Lấy danh nghĩa hỗ trợ chăm sóc

người nhà đối phương, để đối phương

không còn vướng bận lo lắng, thực

chất cũng là để cảnh cáo đối phương,

làm việc gì cũng phải cân nhắc một

chút, đừng liên lụy người nhà không

được chết yên ổn.

“Đưa cậu ta về trước đi” Lục Hằng

xua tay nói, đêm nay hắn vẫn còn

chuyện chưa làm.

Lý Hồng cung kính đáp lại một

tiếng, đỡ Tiền Phong từ từ biến mất

giữa màn đêm.

“Anh Hằng, tôi không hiểu sao lại

tha cho thằng rác rưởi đó, hắn căn bản

không có chút tác dụng nào cả” Tang

Cẩu thật sự không hiểu ý đồ của hắn.

Lục Hằng liếc nhìn bóng lưng bọn

họ dần biến mất, sắc mặt mơ hồ khó

đoán: “Mày không cần hiểu, làm tốt

chuyện của mày là được rồi”

“Dạ, anh Hằng” Tang Cẩu không

dám hỏi tiếp, ngoan trả lời.