Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 182: Nhận Chuyển Phát Nhanh



“Chuyện của tôi không liên quan

đến cô.” Hàn Công Danh nhanh chóng

khôi phục vẻ xa cách hờ hững.

Lòng Mạc Du Uyên thấy khó chịu,

cô lớn như vậy cũng chưa từng bị đàn

ông tỏ thái độ đó, nhưng cô ta thích sự

kín kẽ, tức giận cũng không chạy lấy

người: “Anh không phải đến thăm con

điếm đê tiện kia hả?”

“Cô gọi ai là con điếm đê tiện cơ?”

Mạc Du Uyên giật mình hoảng sợ,

chưa từng có ai dám hung dữ với cô ta

như vậy, ngay cả anh trai cũng hiếm

khi: “Tôi gọi Hạ Nhược Vũ là con điếm

đê tiện thì đã sao? Nếu ả ta không phải

con điếm đê tiện thì sao cả đám các

người từng người từng người một đều

bị ả ta mê hoặc thần hồn điên đảo?”

“Tôi không cho phép cô nói Nhược

Vũ như vậy!” Vẻ mặt Hàn Công Danh

lập tức trầm xuống.

Tính tình Mạc Du Uyên bị kích

động: “Tôi nói, tôi chính là muốn nói,

Hạ Nhược Vũ chính là…”

Lời còn chưa nói xong, một bóng

người khác đã quay lại bước đến,

giọng nói còn lạnh lùng hơn Hàn Công

Danh: “Mạc Du Uyên, em dám sao?”

“Anh..” Mạc Du Uyên nhìn ánh mắt

phẫn nộ trên mặt Mạc Du Hải, sợ hãi

co rúm lại, nhưng nghĩ đến việc anh trai

lại vì con con điếm đê tiện kia ra mặt,

cô ta không thể giữ bình tĩnh.

Hàn Công Danh đã như vậy, anh

trai mà cô ta kính yêu nhất cũng như

vậy, Hạ Nhược Vũ, lại là Hạ Nhược Vũ.

Nếu không có Hạ Nhược Vũ, Hàn

Công Danh sẽ là bạn trai cô ta, anh trai

cô ta cũng không hung dữ với em gái

như vậy, đều là lỗi tại Hạ Nhược Vũ.

“Hai người càng bênh vực ả ta, tôi

càng muốn làm cho ả ta đẹp mặt”

“Nếu cô dám động vào Nhược Vũ,

tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô” Hàn

Công Danh lớn tiếng quát.

Mạc Du Uyên chau mày, lạnh lùng

mở miệng: “Đi về tự giam mình suy

nghĩ đi, không nhận sai thì không được

ra khỏi nhà”

“Dựa vào đâu chứ? Trong nhà còn

ông nội, không đến phiên anh làm chủ

đâu” Mạc Du Uyên thật tức tối, cái gì

cũng dám nói, đợi đến lúc phát hiện

mình nói gì, trong mắt lướt qua một tia

hối hận, nhưng lòng tự trọng khiến cô

ta dựng thẳng lưng đối đáp.

Mạc Du Hải càng bình tĩnh thì

chứng minh là anh càng tức giận, cười

thay vì giận: “Em nói đúng, trong nhà

không đến phiên anh làm chủ, em

muốn làm gì anh cũng không quản

được”

Giọng anh thay đổi, lạnh lùng băng

giá: “Một khi đã vậy thì vê sau em cũng

tự học cách tay làm hàm nhai đi”

Cả Thịnh Hoa đều do anh quản lý,

mỗi một chi nhánh của nhà họ Mạc

đều là do anh tự tay kiếm về, nếu biết

lần trước cô đi làm ở chỗ Lục Khánh

Huyền là vì tên cặn bã Hàn Công Danh,

anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Xem tình huống này hẳn là có một

đoạn thời gian vui vẻ.

Cô ta núp sau cửa lớn, anh đã sớm

biết, nhưng mà muốn nhìn xem cô ta

định làm gì, không ngờ lại để anh nhìn

thấy cảnh như vậy. “Dựa vào cái gì?

Công ty lại không phải là của một mình anh” Mạc Du

Uyên lúc này bùng nổ.

Mạc Du Hải nhếch miệng, nói ra lời

lạnh lùng: “Muốn biết anh dựa vào cái

gì, trước tiên hãy tự mình đủ lông đủ

cánh mới nói đi, có chuyện gì bất mãn

thì để ông nội nói chuyện với anh, nếu

ông không đồng ý miếng cơm của anh,

vậy thì cứ lấy lại công ty tự mình quản

lý”

“Anh, anh vì một người phụ nữ mà

đối xử với em gái mình như vậy sao?

Anh có còn là anh trai của em không

vậy?” Mạc Du Uyên không nghĩ đến

Mạc Du Hải vì Hạ Nhược Vũ mà đi đến

bước này, trong lòng sợ vừa tức.

Một tia u ám bí ẩn hiện lên trong

mắt Mạc Du Hải làm người ta không

kịp nắm bắt, sau liền trở lại như cũ,

thản nhiên nói: “Là anh ngày xưa

nuông chiều em, để em ngày càng coi

trời bằng vung”

Nhân cơ hội lần này giáo huấn đứa

em gái kiêu ngạo ương ngạnh, cũng tốt.

Mạc Du Uyên thấy tủi thân, lại

không còn cách nào, dậm chân khóc

lóc chạy đi.

Trên Thiên Thai chỉ còn lại hai

người, Hàn Công Danh cũng ngạc

nhiên khi thấy Mạc Du Hải nói với Mạc

Du Uyên như vậy, nhìn thấy vẻ lạnh lùng

của Mạc Du Hải, không biết vì sao anh

ta lại có chút không dám đối mặt: “Tôi

không có…”

“Tôi biết, Du Uyên nó tùy hứng

không phải ngày một ngày hai” Mạc

Du Hải biết Hàn Công Danh muốn nói

gì, về mặt này anh không giận cá chém

thớt, vốn dĩ là Mạc Du Uyên quấn lấy

người ta.

Tuy rằng không thích Hàn Công

Danh nhưng anh vẫn phân biệt được rõ

ràng.

Hàn Công Danh không biết nói gì,

Mạc Du Hải căn bản không định để ý

anh ta, Mạc Du Uyên vừa đi thì anh

cũng xoay người đi theo.

Còn lại một mình Hàn Công Danh

không thốt nên lời, đánh giá thái độ

của Mạc Du Hải với Mạc Du Uyên,

không thể không thừa nhận Mạc Du

Hải thật sự quan tâm đến Nhược Vũ.

Ít nhất là làm tốt hơn anh ta, nếu

người thân của anh ta không thích

Nhược Vũ, anh ta sẽ như thế nào, nghĩ

đến khả năng đó thì nhất thời anh ta

không thể trả lời được.

Đứng thêm mười phút nữa, Hàn

Công Danh mới xuống khỏi sân

thượng, lái xe trở về công ty.

Xuất viện liền như chim sổ lồng, Hạ

Nhược Vũ ở nhà vui muốn điên.

“Vẫn là ở nhà tốt hơn”

Đường Hồng Xuân nghe cô cảm

thán, cười mắng: “Nếu cảm thấy ở nhà

tốt, sao không thấy con thường xuyên

về nhà?”

“Mẹ xem này không phải con đã về

rồi sao?” Hạ Nhược Vũ biết mẹ mình

hay nói đùa, cũng hi hi ha ha đáp.

“Con đó, để mẹ xuống bếp bưng

con gà mái đang ngồi chồm hổm trong

nồi đem lên cho con” Đường Hồng

Xuân bất lực lắc đầu.

Hạ Nhược Vũ sờ bụng cười hắc

hắc: “Vừa hay con cũng đang đói bụng”

Về phần ba cô không biết nhận

cuộc điện thoại của ai đã đi rồi, không

hiểu sao lòng cô có một dự cảm không

lành, lúc ba nghe điện thoại thì sắc mặt

ông cũng không tốt, còn khó coi hơn

cô từng thấy.

Vốn muốn hỏi một chút, nhưng

nhìn thấy biểu cảm liền biết chuyện đó

không có chỗ cho cô nhúng tay vào.

Chỉ có thể nhàm chán dựa vào sô

pha, vắt chéo chân, cầm điều khiển từ

xa giết thời gian.

Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên

mấy lần, cô thuận tay cầm lên, tay kia

vẫn đang chuyển kênh.

Chính là đợi cô bắt máy lên thì bên

kia lại không có tiếng động, Hạ Nhược

Vũ a lô vài tiếng cũng không có ai trả

lời, cô hoài nghi nhìn điện thoại hiện

lên, vẫn thấy đang trong cuộc gọi, lại

thấy dãy số lạ, là số không được hiển

thị.

Mày liễu hơi chau lại, lần nữa đặt di

động lên tai, thu hồi lại vẻ thờ ơ, giọng

trầm xuống: “Rốt cuộc là ai vậy, nếu bị

tôi bắt được thì chết chắc, tôi đếm ba

lần, nếu không nói lời nào thì tắt máy.

“Bạ”

“Hai”

Khi cô sắp đếm đến một, thì có

một âm thanh phì phò phì phò thở dốc,

chứng minh là điện thoại chưa tắt máy.

“Hạ Nhược Vũ nhận chuyển phát

nhanh”

Chỉ bảy chữ ngắn ngủn như âm

thanh cưa gỗ, làm người ta dựng tóc

gáy nổi da gà.

Hạ Nhược Vũ còn chưa mở miệng,

đối phương đã tắt điện thoại.

“Nhược Vũ, sao mặt con tái mét

vậy?” Đường Hồng Xuân vừa bưng

canh gà ra, thấy Hạ Nhược Vũ ngồi đó

cứng đờ, sắc mặt cũng tệ, không khỏi

lo lắng hỏi.

Hạ Nhược Vũ nắm chặt di động,

mặt giả bộ như không có chuyện gì:

“Đâu có sao, con thấy điều hòa hơi

lạnh!”

“Vậy để mẹ tăng nhiệt độ lên một

chút”

“Dạ được” Hạ Nhược Vũ lơ đễnh

trả lời, đầu óc vẫn dán vào cuộc điện

thoại quái lạ.