Nam Xấu Khó Gả

Chương 57



Editor: demcodon

Khi Phương Vân Tuyên chạy đến Hồi Vân sơn trang đã hết hơi gọi người mở cửa phủ, vọt vào chính đường, thở hồng hộc mà xông vào.

Khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, các quan khách đã sớm ra về, trong nhà chính đang dọn dẹp tàn cuộc. Lão Lục đang nhìn mấy tên nô tài nô tỳ quét dọn phòng và thu dọn chén đũa.

Y vừa quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Vân Tuyên, thấy hắn chạy cả người đầy mồ hôi, trên eo vẫn còn mang một chiếc tạp dề bóng nhẫy. Cả đoạn đường cũng không biết tại sao sốt ruột đến như vậy, đã đến nơi rồi vẫn còn thở hổn hển rất nhiều.

Lão Lục đi đến đón không khỏi cười trêu nói: “Nhớ tới?”

Phương Vân Tuyên xấu hổ đến đỏ mặt, xem ra ai cũng nhớ rõ, duy nhất mình hắn là người nên nhớ rõ lại quên đi. Nói quanh co một lúc lâu mới hỏi: “Ích Sơn… Hầu gia đâu?”

Lão Lục cười trộm chỉ chỉ phía sau, nhỏ giọng nói: “Ở trong nhà thủy tạ.”

Phương Vân Tuyên cảm ơn lão Lục xong xuyên qua hành lang gấp khúc bước nhanh về phía nhà thủy tạ.

Hồi Vân sơn trang dựa vào núi mà xây, còn giữ lại không ít cảnh đẹp vốn có trong núi. Tòa nhà thủy tạ này xây bên cạnh chòi nghỉ mát lần trước đám người Phương Vân Tuyên thưởng thức trà. Từ ngọn núi dẫn qua một con sông tinh tế, ở chỗ này hội tụ thành một dòng nước xanh bích, xây một hành lang gấp khúc trên nước, liên thông với hai bên nhà thủy tạ.

Phương Vân Tuyên đi đến bên ngoài nhà thủy tạ xa xa đã nhìn thấy Đỗ Ích Sơn ngồi dựa vào lan can, một mình dựa vào rào chắn làm bằng gỗ, nhìn hồ nước yên lặng không chút gợn sóng ngoài cửa sổ.

Phương Vân Tuyên thả chậm bước chân, trong lòng tự trách không thôi, không chỉ bởi vì hắn quên sinh nhật của Đỗ Ích Sơn còn bởi vì mấy ngày nay chậm trễ và sơ sẩy.

Hôm nay ánh trăng thật tròn, bầu trời treo một vòng trăng sáng sáng tỏ, ánh trăng rõ ràng khắc ở trong nước, tròn tròn một mảnh. Từ gợn nước run rẩy thì ánh trăng cũng rung động theo, có vẻ đặc biệt mơ hồ yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ nhàng một cái nó sẽ vỡ vụn.

Phương Vân Tuyên đi vào đứng ở phía sau Đỗ Ích Sơn, một hồi lâu cũng không nói ra một câu. Dọc theo đường đi hắn suy nghĩ tìm rất nhiều cớ: bận quá, quên mất, xin lỗi…

Nghìn lời nói vạn câu thề vào lúc này giờ phút này cũng trở nên tái nhợt vô lực, đối mặt với bóng dáng cô đơn của Đỗ Ích Sơn tim Phương Vân Tuyên đột nhiên đập thật nhanh. Hắn há miệng thở dốc, tất cả lời xin lỗi đều hóa thành không tiếng động thở dài.

Phương Vân Tuyên hít một hơi chậm rãi tới gần, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Ích Sơn, nhẹ nhàng nắm tay y. Tim Phương Vân Tuyên lập tức căng đến tràn đầy, cái loại cảm xúc tên là thích này quanh quẩn trong lòng đầu, làm cho trong ngực Phương Vân Tuyên cổ động trào dâng lên sóng nhiệt.

Phương Vân Tuyên đưa tay kia đặt ở bên môi chạm vào nhẹ nhàng: “Về sau ta sẽ nhớ kỹ. Mỗi năm, không, về sau mỗi một ngày ta đều làm một món ngon cho huynh ăn.”


timviec taitro


Phương Vân Tuyên không có xin lỗi, mọi chuyện đã bỏ lỡ xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì. Phương Vân Tuyên chỉ biết dùng hành động trong tương lai của hắn để chứng minh với Đỗ Ích Sơn, hắn yêu y, rất yêu. Hắn không có bản lĩnh khác, chỉ có một việc nấu ăn này là Phương Vân Tuyên cảm thấy tự hào và kiêu ngạo. Hắn phải làm đồ ăn cho người yêu của hắn ăn, mỗi ngày, mỗi ngày, cho đến khi hắn không thể chạm vào nồi sạn mới thôi. Cứ như vậy cho đến già đầu bạc, làm bạn không vứt bỏ, có lẽ không có chút lãng mạn đáng nói nhưng lại là biểu hiện tình yêu chân thật nhất của Phương Vân Tuyên, là tấm lòng chân thành nhất hắn bộc lộ ra.

Đỗ Ích Sơn vốn dĩ không có trách hắn, nghe thấy Phương Vân Tuyên tiến vào y vốn định lập tức xoay người, nhưng nghĩ lại suy nghĩ nếu như để việc này dễ dàng trôi qua thì chỉ sợ về sau người này lại càng không để y ở trong lòng. Bởi vậy mới làm bộ như tức giận, cố gắng lạnh lùng không để ý tới hắn.

Đỗ Ích Sơn nghe xong lời Phương Vân Tuyên nói trong lòng đã sớm vui như nở hoa. Y tin tưởng con người Phương Vân Tuyên, hắn có thể nói ra thì nhất định làm được. Đây là lần đầu tiên Phương Vân Tuyên đưa ra lời hứa hẹn với y. Mỗi năm, mỗi ngày, lời hứa hẹn chân thật như vậy so với những lời ngon tiếng ngọt còn đáng tin cậy hơn nhiều.

Trong lòng Đỗ Ích Sơn ngọt ngào không thôi, nhưng không có biểu hiện vui sướng trong lòng ra ngoài. Vui vẻ là vui vẻ, nhưng việc hôm nay cũng không thể cứ cho qua như vậy.

Đỗ Ích Sơn nhấp mở môi, trên mặt càng thêm không đổi sắc. Y lạnh lùng nói với Phương Vân Tuyên: “Trong lòng chàng để ý quá nhiều việc. Hôm nay hứa hẹn có lẽ ngày mai sẽ bị việc vặt vãnh trong Thực Cẩm lâu thay thế, làm sao ta có thể tin tưởng chàng?”

Phương Vân Tuyên lập tức luống cuống, hắn vội vàng lắc đầu: “Trên đời này không có việc gì là quan trọng hơn huynh. Ta thích huynh, mỗi giờ mỗi phút đều ước gì có thể ở bên cạnh huynh. Không có Thực Cẩm lâu ta có thể mở lại, nhưng nếu mất huynh, ta…”

Phương Vân Tuyên cười khổ một tiếng, hắn cúi đầu, tỉ mỉ suy nghĩ nếu như hắn thật sự mất người trước mắt này hắn phải làm sao. Răng

chapter content