Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 28: Huấn luyện học sinh mới



Trong doanh trại nhất thời hỗn loạn, huấn luyện viên mặt không đổi sắc, giơcái loa liên tiếp kêu"Còn có ba phút, ba phút không điểm số xong lạichạy thêm ba cây số."

. . . . . .

Lần đầu tiên Thượng Tâm tham gia sức chạy nặng, khi trên lưng cô đeo gầnhai mươi cân trang bị, thì cô suýt nữa đứng không vững, nhưng người khác đã cõng nó lên chạy ra ngoài, cô không thể không cứng rắn đuổitheo.

Nam sinh được huấn luyện ở trướcmặt, nữ sinh thì ở phía sau, qua ba vòng phần lớn mọi người đều có thểđuổi theo đồng đội, lại qua ba vòng nữa mỗi đoạn lại có người bị bỏ rơi ở phía sau. Thượng Tâm cảm giác gót chân giống như là đổ chì, càng ngàycàng chìm xuống không thể nào nhấc lên được.

Đội ngũ cách cô càng ngày càng xa, mấy cô gái cùng phòng cũng chạy trước , nhưng thế nào côcũng không đuổi kịp, càng ngày càng nhiều người vượt qua cô, cô lạikhông thể nào cố gắng vượt qua được, trời sinh thể chất cô không khỏemạnh như vậy.

Nơi xa Lý Hiệu Trưởng và phụ trách trường cảnh sátđứng trên đài ngắm nhìn bọn họ được huấn luyện nhập ngũ "Nhóm học sinhnày kém hơn so với năm trước, không qua được mấy cái cản trở này, sợrằng không quá ba tháng thì phải nghỉ học."

Lý Hiệu Trưởng nhận lấy kính viễn vọng nhìn học viên rơi ở phía sau, chỉchỉ người cuối cùng đang kéo trang bị nói: "cậu xem đem người nào giàyvò đi đều được, chỉ là phải giữ lại cô ấy, cô ấy mà có chuyện gì, trở về sợ là Thiệu chính ủy sẽ không tha cho cậu."

Hách Liên cau mày,nhìn gương mặt học sinh kia ghét bỏ. Loại thiếu gia công chúa này, đừngnói trường cảnh sát, trong quân khu cũng không thiếu, chỉ là Thiệu chính ủy, người kia không phải cái loại đi cửa sau sao, anh biết Thiệu giacòn có người em trai, nghe nói thời điểm đầu quân, đi khổ luyện mệt mỏinhất, khó khăn nhất.

Nha đầu này có quan hệ gì? Có thể được Thiệu chính ủy quan tâm như vậy đây .

Lý Hiệu Trưởng cười cười cho hắn biết bí mật, "Cô ấy là em dâu Thiệu chính ủy, gọi là Thượng Tâm."

"Em?" Tuy nói mọi người đều biết ông có một em trai, nhưng năm nay tuổi cũng tương đối rồi, làm sao tìm được cô vợ nhỏ như vậy?

"Cậu nhất định biết Ông nội Thượng Tâm." Lý Hiệu Trưởng để kính viễn vọngxuống, đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm cùng với học sinh mới đi đến bãi tập phía trước, anh cùng Hách Liên thả chậm bước chân ở phía sau,"Thượng Vệ Quốc."

"Lão thủ trưởng!" Hách Liên rất kinh ngạc, từ trước đến giờ băng sơn cũng có vẻ mặt.

Lý Hiệu Trưởng gật đầu một cái, "Cháu gái Lão thủ trưởng, khóc nháo muốntới trường cảnh sát, nghe nói còn tuyệt thực. Thủ trưởng hết cách rồi,chỉ đành phải đưa cô ấy tới đây, chỉ là thủ trưởng nói muốn đối xử nhưnhau không thể cho cô ấy bất kỳ đặc quyền gì, thể chất không được liềntrực tiếp khuyên rút lui. Nhưng. . . . . . Thiệu chính ủy đã chào hỏirồi."[

Hách Liên giận tái mặt, cười lạnh "Lý Hiệu Trưởng tích cực như vậy, hướng quân khu điều tôi đi huấn luyện, chính là đào cái hố này cho tôi nhảy rồi chờ xem!"

Lý Hiệu Trưởng cúi đầu cười cười, thủ trưởng và Thiệu chính ủy dù là ai hắn cũng không đắc tội nổi, chỉ đànhphải ra hạ sách này."Hách Liên, chuyện này cậu mới có thể thuyết phụcđược."

Hách Liên rất không cấp cho hắnchút mặt mũi không nói tiếp, trực tiếp nhìn xuống dưới. Đến bãi tập, đại đa số mọi người đã chạy đủ mười km rồi, huấn luyện viên chỉ huy, họcsinh hoàn thành nhiệm vụ đi ăn cơm, còn lại thì chạy tiếp.

ThạchXuân Húc sờ sờ mồ hôi trên đầu, không có vội vã đi phòng ăn, ngược lạichế giễu Thượng Tâm, "Lúc này còn có vị hôn phu giúp cô?"

Trì Đan vừa đi qua, đúng lúc nghe thấy lời này, lau mồ hôi trên đầu, đẩy cô một chút nói: " ăn nhanh đi." Thạch Xuân Húc"Đúng" một tiếng, kéo một cáighế ngồi chồm hổm trên mặt đất thở, ba người cùng nhau vào phòngăn.

Trong thao trường người càng đi càngít, có ba học sinh ngồi trên đất không chạy, huấn luyện viên nói chobọn họ biết, nếu không chạy xong, thì sẽ bị nghỉ học. Một học sinh nữ"Oa" khóc lên, kêu"Nghỉ học liền nghỉ học", rồi bỏ trang bị chuyển bước hướng đến ký túc xá đi. Bên thao trường chủ nhiệm đứng lại liền đikhuyên cô.

Thượng Tâm cúi đầu đứng tại chỗ thở, một đôi ủng quânnhân đứng ở trong tầm mắt của cô, một âm thanh lạnh lùng vang lên trênđỉnh đầu, "Dừng lại liền đại biểu buông tha, cô cũng muốn đi theo cô tanghỉ học sao?"

Cái này"cô" dĩ nhiên là học sinh nữ, Thượng Tâmđứng lên "Tôi sẽ chạy xong." Nói xong, kéo trang bị tiếp tục tiếnlên.

Hách Liên híp mắt nhìn cô gái khôngbiết là cố chấp hay là quật cường gian nan đi về phía trước, một giây kế tiếp, xoay người đi theo đại bộ đội vào phòng ăn. Chờ Thượng Tâm chạyxong 5km, cả người cũng tê liệt, đặt mông ngồi xuống dưới đất không thểdậy được nữa rồi.

Cô cứ ngồi như vậy, nhìn đội ngũ vào học lâurồi, cô không để ý bị những người khác cười nhạo, bởi vì cô thật khôngđứng lên nổi. Mọi người cũng đã đi xa, một đôi ủng quân nhân lại đứng ở bên người cô nói "Không thích hợp thì nên buông tha."

Thượng Tâm ngước đầu nhìn hắn, thở hổn hển không phục lắm phản bác, "Tôi có thể làm Được."

"Có thể làm liền đứng lên đi nghe giảng."

Người này đáng ghét như vậy, trong lòng Thượng Tâm đang lầm bầm, nếu cô cóthể đứng lên thì cô đâu có ngồi ở đây."Tôi nghỉ một lát liền đi qua."

"Huấn luyện viên Lý." Hách Liên quát to một tiếng, huấn luyện viên phụ tráchđội nữ sinh lập tức thét lên "người này muộn khóa học lý luận quân sựtrừ điểm."

"Dạ!"

"Anh!" Thượng lòng tham không phục đứng lên "Làm sao anh có thể như vậy . . . . . .".

Hách Liên nhìn cũng không nhìn cô nói"Bây giờ đứng lên, có thể vào nghegiảng. Còn có ba phút nếu không đi coi như là cô tới trễ."

Thượng Tâm ngẩn ra, bắp chân trong nháy mắt lại bắt đầu mềm nhũn, chỉ là bịmột kích như vậy, ngược lại cô cố hết sức lực, đi vào lớp học

Hách Liên ý bảo huấn luyện viên Lý đuổitheo, còn hắn ngồi chồm hổm nhặt lên trang bị Thượng Tâm để đó, đưa vềchỗ đồ dự trữ, đây chính là tài sản quốc gia.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày bốn giờ, đúng lúc bắt đầu chạy sức nặng 5km. Dược caovà thuốc Thiệu Phi Phàm chuẩn bị cho cô, tất cả đều được dùng tới, mỗibuổi tối trở lại ký túc xá, cô đều vừa khóc vừa xoa thuốc lên vết thương cho mình. Hết sức nhớ nhung Thiệu Phi Phàm cùng người nhà. Điện thoạidi động bị mất rồi, ngay cả thẻ điện thoại cũng bị lấy đi, cô hoàn toànbị giam ở trường học, cái người huấn luyện viên biến thái kia mỗi ngàybiến đổi các loại hình đa dạng hành hạ bọn họ, đừng nói cô không hay vận động nên không chịu nổi, ngay cả Thạch Xuân Húc là vận động viên, đềucó chút không chịu nổi liền bắt đầu oán trách.

"Đây là huấn luyện đại học sao? Người kia sẽ không thật coi chúng ta thành lính của họ đi!"

" tôi xem các cô nên tận dụng ít sức lực mà ngủ đi, còn không biết ngàymai mấy giờ chúng ta bị triệu tập khẩn cấp đấy." Đàm Siêu tức nói chưađủ , nghiêng mắt xem Thượng Tâm một chút "Cô cũng đừng khóc, khóc xongvẫn bị huấn luyện, có sức lực khóc thì nên chạy mau lên, ngày ngày côđều là người chạy xong cuối cùng, cô cũng không ngại mấtmặt."

Thượng Tâm hít hít lỗ mũi, khôngphải cô muốn khóc, cũng không phải là cô không ngại mất mặt, mà là mỗingày huấn luyện xong vào phòng ngủ nhìn thấy đồ Thiệu Phi Phàm lưu lạicho cô, nước mắt cô liền không nhịn được rơi xuống, nhịn đều nhịn khôngđược.

"Thượng Tâm, tôi xem cô cũng đừngkiên trì, dứt khoát nghỉ học là được rồi. Dù sao cô có vị hôn phu nuôi,sợ cái gì?" Mấy ngày nay, đã có không ít học sinh nghỉ học.

Thượng Tâm di chuyển thân thể, bọc chăn thật chặt, thật giống như mình bịngười khác ôm một dạng, cô nói, "Tôi tuyệt đối sẽ không nghỉ học, tôi có thể làm được."

Hai tiếng cười khẽ lên, có người nói"Tắt đèn chớ nói" trong phòng liền an tĩnh lại.

Thượng Tâm cắn góc chăn, không biết mình đắc tội Thạch Xuân Húc cùng cô ấy khi nào, hai người nói chuyện với cô luôn mang theo giễu cợt, trong lòng cô càng thêm uất ức, nước mắt lại bắt đầu chảyxuống.

Cô liền nhắm mắt lại, cô nóithầm"Tôi có thể làm được, tôi có thể làm được, tôi có thể . . . . . .Thiệu Phi Phàm, tôi có thể làm được."