Nam Việt Đế Vương

Chương 379: Thiếu gia



"Vị Linh hữu này, trên mặt ngươi ta thấy có điều bất ổn, xem ra sắp có vận rủi quấn thân."

Từ xa xa một thanh niên chậm rãi bước tới, tu vi cũng không cao bao nhiêu, chỉ là Chân Linh cảnh hậu kì, nhưng miệng ngược lại rất gợi đòn.

Tô Cường hừ lạnh, trường đao khẽ lật, một đạo Đao quang bắn về phía hắn, nhưng Trần Phong đã khẽ búng tay, Kim kiếm vừa khéo chém Đao quang thành hai mảnh.

"Đã lâu không gặp, Quang Đức."

"Trần Phong?"

Thanh niên nọ ngạc nhiên đáp, hắn cùng Trần Phong từng có duyên gặp nhau ở Tam phủ thiên tài chiến. Lúc đó bọn hắn thực lực chênh lệch không lớn, nhưng hiện tại....

Quang Đức một hồi chém giết mới miễn cưỡng tiến đến đây, đã gần như sức cùng lực kiệt, vậy mà Trần Phong vẫn long sinh hoạt hổ, khí huyết tràn đầy, không có chút mệt mỏi.

Tô Cường nheo mắt nhìn quanh, chỉ thấy đã có gần chục tên thiên tài tiến đến, bàn tay siết chặt, một đao chém bay đầu một tên Huyết nhân mới hình thành, cũng không dám vọng động.

Vốn hắn thấy những kẻ ở đây so bản thân yếu nhược quá nhiều, dù bị vây công cũng không sợ, nhưng bây giờ Trần Phong thần thần bí bí xuất hiện, tu vi vậy mà cực kì hùng hồn, thực lực cao tuyệt, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.

Trong Chân Linh cảnh của Bắc Minh Đế quốc hắn cũng chỉ xếp hạng ngoài ba mươi, so ra nếu gặp mười thiên tài hàng đầu của Nam Việt Quốc thì cực kì dễ có khả năng treo!

Hắn ngậm lấy cơn giận, chậm rãi lui lại. Mà một đoàn bốn năm tên thiên tài dắt tay mà đến, bộ dáng cực độ thoải mái.

Trần Phong quay lại nhìn, chỉ thấy những kẻ này tu vi không tệ, đều là Chân Linh cảnh trung kì, đặc biệt có một tên là Chân Linh cảnh đỉnh cao.

"Ngũ Luân Giáo Phùng Vạn!"

"Tên này xuất thân chỉ là một thế lực Tôn Linh cảnh, nhưng mà không hề tầm thường, vậy mà chen được vào ba mươi hạn đầu của Chân Linh cảnh Nam Việt Quốc, rất không tầm thường!"

"Mấy tên đi cạnh hắn ngược lại chỉ là mấy thế lực nhị lưu tạm lưu, không đáng quan tâm."

Trần Phong nheo mắt nhìn gã, trong lòng có chút suy tư.

"Những kẻ này, hẳn là lập thành tổ đội đi cướp đoạt của những kẻ khác."

"Những tên còn lại không có bao nhiêu lực uy hiếp, nhưng tên Phùng Vạn này ngược lại tương đối khó chơi, lại có những kẻ khác hỗ trợ, thực lực tuyệt đối sánh ngang với những thiên tài Đại phái rồi."

Tô Cường cũng hiểu điều này, Cuồng đao trong tay thoáng nâng lên, luôn sẵn sàng chiến đấu.

"Các vị không cần căng thẳng như thế."

Phùng Vạn cười ha hả, thản nhiên nói:

"Các vị biết đấy, được tiến vào nơi đây, đúng là ai cũng muốn đạt được Lệnh bài, từ đó có thể tiến nhập vào Quốc Học viện. Tuy nhiên, ta lại khác."

"Với ta, truyền thừa cùng tài nguyên tu luyện vô tận nơi đây mới là cái ta quan tâm. Nơi đây vô số vị cường giả chết đi, không thiếu Tôn Linh cảnh cùng Linh Vương tử trận, truyền thừa bọn hắn để lại so ra còn quan trọng hơn là việc được vào Quốc học viện."

"Vì thế, các vị cứ tùy ý tranh đoạt lệnh bài, ta không quan tâm a."

Mấy tên thiên tài xung quanh cười khẩy, mười vạn lần không tin những lời hắn nói.

Trần Phong cùng Quang Đức chỉ khẽ mỉm cười, mà Quang Đức thì cười ha hả, nói:

"Vị Linh hữu này nói chuyện thật hay, ta cam đoan ngươi có thể đoạt được truyền thừa ở lần tham gia này."

Phùng Vạn nheo mắt, thoáng chốc có chút sát ý, nhưng rất nhanh đã bị gã che dấu mất.

"Nói cho các vị biết một tin, nơi đây có tới ba mặt lệnh bài!"

Đột nhiên từ nơi xa, chỉ nghe ầm vang một tiếng, sau đó một cái bóng quần theo Phong Lôi từ xa lao tới, thoáng chốc đã vượt qua nhóm người Trần Phong.

"Các vị cứ thoải mái nói chuyện, tại hạ vào tìm lệnh bài trước."

Ầm!

Mấy người bọn hắn thoáng ngơ ngác, sau đó giận tím mặt.

"Phong Lôi các Phan Ba, muốn chết sao?"

Tô Cường một đao chém tới, tại trên eo của tên kia cắt tới, nhưng chỉ chém tới một đám không khí, trong lòng ngạc nhiên.

"Nhanh như vậy?"

Trần Phong cũng không chậm trễ, chân đạp Long bộ, thân hình như Du long lướt đi, thoáng chốc đã tiến vào trong tòa Linh Tâm bí cảnh này.

Thình thịch!

Tiếng tim đập như cổ trống vang lên, tiếp đó Trần Phong cảm giác khí huyết bản thân kịch liệt kéo lên, Linh Tâm bí cảnh của bản thân cộng hưởng cùng nơi đây, Khí huyết sôi trào để lồng ngực hắn như nổ tung!

"A!"

Một tên thực lực tương đối yếu, không chịu nổi Khí huyết sôi trào, lập tức phun ra ngụm máu tươi!

Phan Ba hít sâu một hơi, chỉ thấy thân hình như cơn bão lướt đi, Khí huyết sôi trào ngược lại cung cấp cho hắn lực lượng vô cùng, để hắn càng đi càng nhanh!

Bọn hắn một đường đi vào, bên đường Huyết nhân ngày càng mạnh, mà xa xa...

Ba cái Lệnh bài treo lơ lửng trên không trung, xoay tròn, tản ra hào quang cực độ chói mắt!

"Của ta! Thâu Hoán Thủ!"

Một tên không biết của thế lực nào, hay tay bay múa, theo đó một bóng đen từ lòng bàn tay hắn bay ra, tốc độ nhanh đến cực điểm!

Xoẹt!

Trần Phong điểm ra một chỉ, đem hắc thủ chấn vỡ, lại xoay người lại, đón lấy Tô Cường một đao!

Keng!

Đao kiếm đối chiến, từng tia lửa cùng tiếng chát chúa vang lên, mà Trần Phong Kim Linh Kiếm Vũ quyết mở ra, mấy chục thanh Kim Kiếm hướng hắn công tới!

Keng!

Kim Kiếm một loạt bị đánh vỡ, Tô Cường vừa cười lạnh thì Trần Phong đã nâng lên Hắc đỉnh, một chiêu nện xuống!

Trấn trấn trấn!

Oa!

Gã kêu rên lên, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi định phun ra như đã nuốt xuống!

"Vị Linh hữu này, nhẹ tay chút a!"

Phong Lôi Các Phan Ba cười lớn, đột nhiên quay lại tung chưởng!

Chưởng Tâm Lôi!

Trong lòng bàn tay hắn Lôi đình đan xen, một kích đánh lên Hắc đỉnh, đem nó chấn đến rung động liên hồi!

"Cường hoành như vậy?"

Phan Ba sắc mặt tái mét, lập tức quay người liền đi, tốc độ nhanh đến cực hạn!

Trần Phong dẫm chân một cái, thi triển Thủy Lãng, từng đợt sóng nước lan ra tứ phương, đem Phan Ba kéo chậm lại!

Gã như con ruồi mắc vào lưới nhện, như người bơi giữa dòng nước lũ, phi thường tốn sức!

Phong trảm!

Gã hít sâu một hơi, sau đó phun ra một đạo Phong đao, chém lên Hắc đỉnh, đem nó đánh bay ra ngoài! Mà Tô Cường thuận thế đứng dậy, Cuồng đao chỉ lên trời!

Nhất Đao đỉnh thiên môn!

Đao Quang lóa mắt, để Trần Phong cũng hãi hùng, lập tức đem Hắc đỉnh tế lên, chỉ thấy vô số bén nhọn ánh đao chém tới, đem Linh lực hộ thể của hắn cắt thành mảnh vụn! May mắn có Hắc Đỉnh che chắn, nếu không một chiêu này đủ để hắn tổn thương!

Nhị Đao trảm Linh Đài!

Tô Cường vung đao liền chém, hai ánh Đao quang rực sáng, để Trần Phong không thể không dốc toàn lực, chiến lực toàn bộ khai mở!

Ma Ngục Cấm Điển! Hóa Ma chưởng!

Trần Phong bàn tay phủ đầy Hắc khí, một chưởng đánh ra, đón đỡ lấy một đạo Đao quang, tay còn lại biến ảo, Bí thuật Long của Thanh Long Giang tông vận dụng, Thanh Long chi khí bốc lên, hóa thành tầng tầng Long lân chặn lấy Đao Quang!

Ầm!

"Không thể nào!"

Tô Cường phun lấy một ngụm máu tươi, lập tức bay về sau, mà Trần Phong một ngón chỉ ra, Kim tiễn như gió bắn đi, thoáng chốc đem Phan Ba Linh lực hộ thể xuyên thủng, đem hắn trọng thương!

"Phùng Vạn, ngươi còn đợi gì nữa?"

Phan Ba quát lớn, mà Phùng Vạn từ đâu không biết chui ra, sau ót hiện ra Ngũ đạo Quang luân, mỗi đạo hiện lên Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đối ứng ngũ hành!

"Đây không phải là Ngũ Luân giáo công pháp!"

Một người hiểu biết hô lên, mà Phùng Vạn cười gằn, nói:

"Đương nhiên không phải Ngũ Luân giáo công pháp!"

Hắn một chưởng ấn xuống, hóa thành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm luồng sáng, công kích chấn lên Hắc Đỉnh đem nó đánh đến rung lên!

Ngũ Luân Giáo công pháp, tu luyện thành về sau ngưng tụ thành Ngũ Luân, ẩn chứa bản thân một phần tu vi, khi chiến đấu có thể hóa thành lực lượng hỗ trợ cho bản thân.

Nhưng mà để ngưng tụ Ngũ hành tại mỗi đạo Quang Luân thì không thể! Chắc hẳn tên này đã đạt được kì ngộ kinh người nào đó.

"Kẻ này không chơi được!"

Phùng Vạn cau mày, lập tức xoay người liền đi! Hắn lập tức hướng đến cái kia ba mặt lệnh bài, mà đám thiên tài khác lập tức lao lên đánh chặn Trần Phong.

Ầm!

Chân trước Phùng Vạn mới bước đi, chân sau đã nghe tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy Trần Phong như Cuồng Long, quanh thân hóa thành Thanh Long chân hình, Long vĩ quét ngang một mảnh thiên tài!

"Thanh Long Giang tông từ khi nào xuất ra thiên tài như vậy?"

Gã dùng năm đạo Quang luân bày trận, đem một tên Huyết nhân luyện thành cặn bã, rốt cục đem ba mặt lệnh bài đến tới tay!

"Của ta!"

Sắc mặt gã thoáng lộ vẻ hưng phấn, đem lệnh bài ném cho Phan Ba, nói:

"Mau đem đi cho thiếu gia!"

Trần Phong ngạc nhiên, năm ngón tay đang tóm cổ một tên nào đó liền hạ xuống.

Hắn cứ nghĩ đám người này lấy Phùng Vạn làm đầu lĩnh, tập trung lực lượng để thu hoạch lệnh bài cho hắn, nhưng không ngờ lại có một cái "Thiếu gia" mới là kẻ thống lĩnh tất cả bọn hắn.

"Để lại Lệnh bài, hoặc hai người các ngươi bị trục xuất khỏi Bí cảnh Bạch Đằng."

Trần Phong thản nhiên bước tới, mà Phan Ba lập tức năm chân bốn cẳng chạy đi, tốc độ nhanh đến mức để cho người ta giận sôi!

"Bản lĩnh bỏ chạy thực cao tuyệt a."

Bên ngoài Bí cảnh Bạch Đằng, Ngũ Luân giáo.

Ngũ Luân giáo Giáo chủ được xưng Ngũ Luân Tôn giả, đang trò chuyện cùng mấy vị Tôn giả của các thế lực khác, rất là vui vẻ, đột nhiên chỉ thấy một bóng người từ trong bí cảnh truyền tống đi ra, miệng phun máu tươi.

"Phùng Vạn!"

Đám người kinh hô. Phùng Vạn tu vi thực lực cực kì cường hoành, hơn nữa còn đạt được vị Thiếu gia kia chỉ điểm, tu vi đột ngột tăng mạnh, so ra gặp thiên tài Đại giáo cũng toàn thân trở ra, vậy mà vào bí cảnh chưa bao lâu liền bị đào thải rồi?

Phùng Vạn phun ra một ngụm máu tươi, sau ót Ngũ Đạo Quang Luân che kín vết rạn, bên trên còn cắm lấy hai ba thanh Kim Kiếm cắm lấy, còn có một cái Thanh Long Lân đem một cái Quang Luân suýt chém thành hai nửa!

"Đồ nhi, kẻ nào làm con bị thương đến thế này?"

Phùng Vạn hai mắt tối sầm, phun ra ngụm máu tươi, chỉ kịp nói:

"Thanh Long..."

Nói rồi Ngũ Đạo Quang Luân sau ót bể nát, lập tức ngã xuống.

Hết chương