Nam Thiền

Chương 95: Phản môn



Tịnh Lâm giống như lời Thương Tễ nói, sau tám ngày liền được ra ngoài. Y trước tiên đứng ngoài cửa nghe Cửu Thiên Quân dạy bảo, sau đó lại đến viện của Thanh Dao. Đông Quân sợ y lại phát điên, lòng bàn chân như bôi dầu trốn đi trước.

Thanh Dao ngả người lên chiếc ghế kê dưới mái hiên, lục lạc vang tiếng leng keng, nàng mệt mỏi nghe Tuyết Mị nhỏ nhẹ nói chuyện, ngay cả cười cũng rất miễn cưỡng.

"Ta có rất nhiều ca ca." Thanh Dao nhỏ giọng nói với Tuyết Mị, "Huynh lớn hơn ta nhiều, cũng coi như là ca ca."

Tuyết Mị dựa vào ghế tựa, khuôn mặt hắn hư huyễn, nhất cử nhất động đều xen lẫn hoa tuyết rơi xuống từng mảnh từng mảnh, cùng với màn sương dày đặc cũng không có gì bất đồng. Hắn nghe tiếng liền bò lên, nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế tựa nắm lấy tay ghế, nhìn Thanh Dao.

Thanh Dao khẽ cười, "Khi nào thì ta mới có thể trưởng thành? Ta chưa từng được đi ra ngoài, bên ngoài là cảnh tượng như thế nào, ta thật sự muốn được nhìn một chút."

Tuyết Mị nói: "Đợi muội khỏi bệnh rồi, ta mang muội ra ngoài chơi."

"Được a..." Thanh Dao ngẩn ngơ mà chảy nước mắt, "Lan ca cũng nói như vậy."

Tuyết Mị quỳ xuống đất muốn lau đi giọt nước mắt của Thanh Dao, nhưng tu vi hắn còn thấp, giọt lệ kia xuyên qua bàn tay hư ảo của hắn rơi xuống tay ghế chỗ hắn đặt tay. Hắn đành thu tay về, có chút không biết phải làm sao.

Tịnh Lâm chậm rãi đi trên hành lang, Tuyết Mị sợ hãi kiếm khí của y, nằm rạp xuống đất lùi về một góc. Thanh Dao quay đầu sang, chỉ nhìn Tịnh Lâm mà không nói gì.

Tịnh Lâm biết đêm đó đã làm nàng sợ hãi, cũng không ép buộc, chỉ ngồi xổm xuống, "Cửu ca tới để xin lỗi."

Thanh Dao có chút sợ sãi nhìn y: "Cửu ca giận ta sao?"

Tịnh Lâm trầm thấp nói: "Ta sao lại giận muội được."

Thanh Dao chống tay lên gối, gọi: "Cửu ca."

Tịnh Lâm cúi đầu: "Ở đây."

Thanh Dao mắt đỏ hoe: "Ta mơ thấy huynh... ta thường xuyên mơ thấy huynh. Lần sao huynh xuất môn, nhớ trở về sớm một chút, có được không?"

Tịnh Lâm ừ một tiếng, Thanh Dao thò ngón tay út ra, cùng Tịnh Lâm móc ngoéo. Tịnh Lâm thấy nàng có vẻ rất mỏi mệt, liền ngồi đấy bồi nàng ngủ. Chuông đồng treo dưới mái hiên theo gió đung đưa, Tuyết Mị lặng lẽ ngẩng đầu lên, theo dõi cái vị Lâm Tùng Quân khiến người khác không thể hiểu nổi này. Tịnh Lâm lập tức đảo mắt nhìn sang, Tuyết Mị cuống quít cúi đầu, tâm lý cả kinh không còn dám thăm dò.

Tịnh Lâm cũng không làm khó hắn, chỉ là ngồi đấy nửa ngày, mới đứng dậy rời đi.

Mấy ngày sau, phương bắc nổi lên phân tranh, Đào Trí bị Ngọc Lâm giam giữ, không rõ nguyên nhân, đệ tử Cửu Thiên môn sốt ruột cứu người, liền động thủ với người của Thương đế. Tin tức là Vân Sinh trình lên, Lê Vanh nhận được, Cửu Thiên Quân liền phái Tịnh Lâm đi theo.

"Ngươi không phải luôn có ý định muốn lên phía bắc sao?" Cửu Thiên Quân khẽ gảy chén trà, "Vậy thì đi nhìn một cái xem, cứ cấm cản không cho ngươi đi mãi cũng không được. Sự vụ trong môn phái chưa bao giờ qua tay ngươi, rất nhiều chuyện ngươi không rõ ràng bằng Vân Sinh, tùy tiện hạ lệnh, cũng sợ là ngươi trở tay không kịp, không bằng cùng Lê Vanh đi một chuyến, có hắn trông chừng ngươi, ta cũng yên tâm."

Tịnh Lâm gật đầu, Cửu Thiên Quân còn nói: "Trăn Cảnh cùng Đại Thành bất chỉ cách nhau một ranh giới, tu vi của ngươi cao như vậy, cũng nên vì chúng sinh thiên hạ mà tận tâm tận lực. Ta tuy đã nhập Đại Thành, nhưng tương lai sau này cũng có lúc cạn kiệt sức lực, đến lúc đó ngươi chính là tấm gương cho các huynh đệ, vạn lần không thể giữ cái tính càn quấy ấy được."

Lời ấy của hắn có ý dẫn dắt từng bước, nhưng lại nhìn ra được thần sắc khác nhau giữa mấy người con trai này. Tu vi của Tịnh Lâm không phải là giả, nhưng xưa nay không được lòng người, đối nhân xử thế so với Lê Vanh Vân Sinh thì càng không bằng, Cửu Thiên Quân đột nhiên nói ra những lời này, khiến cho lòng người lo sợ, càng nghe ra được ý tứ muốn để cho Tịnh Lâm kế vị. Trong lúc nhất thời mỗi người hai mặt nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Tịnh Lâm vốn nên cảm kích rớt nước mắt mà biểu hiện một phen, nhưng mà y chỉ vẻn vẹn tiếp mệnh, rồi lui người đi ra ngoài. Ở bên ngoài đứng suốt nửa canh giờ, mới thấy Lê Vanh cùng Vân Sinh đi ra.



Vân sinh vẫn còn đang mặc y phục mùa hè, bên ngoài gió lạnh, hắn không nhịn được run cầm cập, đứng dưới tàng cây nói với Tịnh Lâm: "Phụ thân có thể coi như là đã hết giận rồi, thi thể của Lan Hải vẫn chưa tìm được, biết trong lòng ngươi vẫn luôn trông ngóng chuyện này, phía bên này ta sẽ kiểm tra tỉ mỉ lần môt lần nữa. Mặc dù không biết kẻ đánh cắp thi thể là có dụng ý gì, nhưng vạn lần cũng không thể bỏ qua chuyện này. Một khi tra ra được, nhất định sẽ lập tức thông báo cho hai người các ngươi."

"Có ngươi tọa trấn ở phía sau, hơn nửa là không còn gì đáng ngại." Lê Vanh nói, "Ta cùng với Tịnh Lâm đi lần này, thời gian không cho phép. Đông minh hội cũng sắp đến ngày rồi, nếu như Thương đế còn gây rắc rối nữa, e rằng còn phải dây dưa đến tận năm sau mất."

"Trời đông khắp nơi hành động bất tiện, hắn dù có điên cuồng cỡ nào thì cũng không lật được trời." Vân Sinh xoa xoa lòng bàn tay, nhìn về phía bao kiếm của Tịnh Lâm, "Bao kiếm này cũng là do Lan Hải chế ra, hiện giờ nhìn thấy lại làm cho người ta đau buồn."

Lê Vanh nói: "Ngày hôm đó tặng bao kiếm, các huynh đệ hiếm thấy hòa hợp được một lần, ta nhớ tới kiếm tuệ này của y cũng chính là ngươi đưa."

Vân Sinh nở nụ cười: "Vốn tưởng rằng Tịnh Lâm rồi sẽ làm mất, nào ngờ y đã đeo được rất nhiều năm."

Tịnh Lâm tay vịn bao kiếm, hồng tuệ kia nhẹ nhàng lay động theo gió, cùng với ống tay áo trắng bị hất bay bên người.

"Cái này gọi là cười một cái xóa bỏ mọi thù oán." Vân Sinh nói, "Ta hy vọng lần này ngươi trở về, có thể cùng các huynh đệ tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước. Đều là người một nhà, đến thời điểm này rồi, không thể không đoàn kết với nhau được. Thôi không nhiều lời nữa, hai ngươi mau đi đi."

Tịnh Lâm cùng Lê Vanh đồng loạt bái chào, quay người chuẩn bị ngựa xuống núi.

Trên đường đi, thời tiết ngày càng lạnh giá, chỉ là tuyết chậm chạp không rơi xuống. Lê Vanh cùng Tịnh Lâm cố gắng đi càng nhanh càng tốt, bất quá qua ba ngày đã chạy tới phương bắc. Lê Vanh vội vàng nhảy xuống ngựa, đụng vào đệ tử Cửu Thiên môn, đến nghỉ ngơi cũng không cần, lập tức bắt tay vào xử lý chính sự.

Tịnh Lâm lại thu hút sự chú ý của mọi người, y đi ở phía sau, các đệ tử tranh nhau muốn xem Yết Tuyền kiếm. Nhưng nét mặt Tịnh Lâm không mang theo bất cứ ý cười nào, người khác lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo y đi qua.

"Ta đi trước đến gặp Ngọc Lâm, ngươi ở chỗ này chờ ta." Lê Vanh dặn dò Tịnh Lâm, "Nơi này đều là nhân mã của Thương đế, đừng có tùy tiện động thủ với người khác, hắn cực kỳ bao che khuyết điểm, người bình thường ở địa bàn của hắn không chiếm được tiện nghi đâu."

Tịnh Lâm nhìn bên ngoài cửa sổ đường đi đã bị dân đói vây kín đến nước chảy không lọt, y lưu tâm quan sát, lại không thấy có đứa trẻ con nào, liền chỉ ừ một tiếng với Lê Vanh.

Lê Vanh liền vội vã mà đi.

"Ngọc Lâm trước giờ luôn có quy tắc, sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt người. Đào đệ đã làm chuyện gì rồi? Các ngươi không được phép giấu diếm, hãy nói hết cho ta nghe." Lê Vanh dùng khăn lau tay, hỏi đệ tử đi theo.

Đệ tử sắc mặt trắng xanh, bị ánh mắt của Lê Vanh quét qua vài lần, cũng không dám giấu nữa, nói: "Bát công tử... Bát công tử lúc trước ở Lệ thành chọn trúng một cô nương, đã có hôn phối rồi, các đệ tử tìm đủ mọi cách khuyên can, nhưng công tử lại khăng khăng muốn có cô nương này..."

"Nuông chiều thành tật xấu!" Lê Vanh đột nhiên quẳng khăn tay ra, hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tất cả những người đứng ra khuyên ngăn đều bị Bát công tử ném cho chó ăn, cô nương kia từ khi bị cướp đoạt về, không chịu uống một giọt nước nào, một lòng muốn chết, mắt thấy không sống được lâu." Đệ tử thở hổn hển, "Binh sĩ hứa hôn với nàng từ Lệ thành đuổi tới trước cửa chúng ta, bị Bát công tử bắt, bắt..."

"Bắt cái gì?" Lê Vanh sắc mặt tái nhợt.

Đệ tử giận dữ giậm chân: "Bắt vào cưỡng ép mặc nữ trang, cùng bị làm nhục! Hai người chịu khuất nhục bực này, nào còn muốn sống nữa? Người trong nhà cũng không chịu nổi, mẫu thân của cô nương này đã già cả rồi còn phải chạy mấy trăm dặm đường để đến đòi lại thi thể, cũng bởi vì nhổ nước bọt vào mặt Bát công tử, bị Bát công tử cưỡi ngựa sống sờ sờ tha chết rồi!"

Lê Vanh nghiến răng ken két, một câu mắng chửi cũng không thể thốt ra được, hắn cắn răng nói: "Trong nhà một chút tin tức cũng không có! Là do không có ai thông báo sao? Súc sinh này gây chuyện như vậy, còn muốn bao che cho gã."

Đệ tử lập tức quỳ xuống, rưng rưng nói: "Ai mà dám thông báo chứ! Bát công tử bắt người cho chó ăn, cùng là huynh đệ mà bị chặt thành từng miếng, nào còn ai dám đi đưa tin nữa chứ! Nếu không phải lần này chọc giận Ngọc Lâm, e rằng cũng hết cách."

"Gã sao lại chọc giận Ngọc Lâm?"



"Bát công tử nhìn trúng vị cửu vĩ hồ muội muội kia, tỷ muội nhà này không phải rất xinh đẹp sao? Nhưng họ có thể chọc vào sao, họ đều là người dưới trướng Thương đế! Bát công tử dùng chút thủ đoạn, hạ dược vào trong bát của người ta, bị đồ đệ của Ngọc Lâm bắt được, liền đánh cho long trời lở đất, việc này truyền đi, Ngọc Lâm liền trực tiếp bắt người rồi!"

Lê Vanh đã không còn nghe nổi nữa, hắn đã đến trước giám hình ti của Ngọc Lâm. Yêu quái trông coi hẳn là nhận được tin tức, cũng không cản lại, hắn liền đi thẳng vào trong đó, từ đằng xa đã nghe được tiếng mắng chửi của Đào Trí.

Đào Trí bị nhốt đã mấy ngày, quần áo đã bốc mùi chua, nhăm nhúm trên người. Gã hiển nhiên là bị giáo huấn rất tàn nhẫn, nằm trên đất miệng còn không ngừng mắng chửi người khác.

"Đồ hồ ly khoác da người, cởi quần áo ra thì cũng chỉ là loại thối tha! Mẹ mày, đồ kỹ nữ hèn hạ ti tiện! Đợi ta ra ngoài rồi, có cho ta làm giữa ban ngày ta cũng không cần!"Đào Trí hèn nhát âm u nói, "Dưới tay Thương đế cũng chỉ là cái giày rách, con mẹ nó còn bày ra cái vẻ trinh tiết liệt phụ! Các ngươi so với ta còn bẩn thỉu hơn nhiều. Ngọc Lâm! Mẹ nó ngươi dám dùng roi quất ta, tương lai ta nhất định phải lột da của ngươi! Cửu vỹ khó tìm, da của bạch hồ ly còn khó tìm hơn. Đợi đến lúc ngươi phải khóc lóc cầu xin ta, ta liền nhổ nước bọt vào mặt ngươi!"

Hắn mắng còn chưa dứt lời, liền nghe được tiếng leng keng vang lớn, quay đầu nhìn lại, thấy Lê Vanh mang theo sát khí đi vào trong.

Đào Trí lập tức thay đổi sắc mặt, nước mắt lưng tròng mà bò tới, hét lên: "Huynh trưởng cứu ta! Thương đế cố ý muốn trị ta, bày ra cái bẫy để ta nhảy vào! Con hồ ly tinh đó muốn dụ dỗ ta, ta nhất thời bị mê hoặc tâm trí... huynh trưởng cứu ta!"

"Ngươi không phải là bị mê hoặc tâm trí." Lê Vanh giận tím mặt, một cước dẫm lên tim Đào Trí, cầm gậy gỗ đánh xuống liên tiếp, "Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả?!"

Đào Trí trong lòng biết không che giấu nổi, liền ôm lấy chân Lê Vanh, khóc lóc thảm thiết: "Ta sai rồi! Huynh trưởng! Ta biết sai rồi! Ta vốn không cố ý hại nàng, ta là, ta là thật tâm yêu nàng! Ta là muốn từ từ đối tốt với nàng ấy, nhưng mà lại quá sốt ruột!"

Một gậy của Lê Vanh khiến Đào Trí đau đến lăn lộn, khóc lóc, hắn nói: "Chuyện đến nước này, ngươi còn dám bịa chuyện qua loa lấy lệ!"

Đào Trí làm sao chịu được lực đạo của Lê Vanh, trên người bị đánh đến chảy cả máu, gã ôm đầu nghẹn ngào, gào khóc: "Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta thật sự biết lỗi rồi! Huynh trưởng đừng đánh ta nữa...Ta nhận sai!"

Mặt gã bầm tím, nước mắt đầy mặt, vẫn còn mang dáng vẻ thiếu niên, cùng với hồi nhỏ ở nhà gây sự phạm sai lầm vẫn là bộ dạng đó không khác nhau chút nào. Gã so với Tịnh Lâm còn nhỏ hơn, liền quen thói làm nũng với các huynh trưởng, so với Tịnh Lâm càng được người ta yêu thích hơn, bây giờ gã khóc thảm thiết như vậy, càng khiến Lê Vanh nhớ lại, hắn cũng là như thế này tay dắt tay mang theo đệ đệ tu đạo.

Lê Vanh bi thương trong lòng, cũng đỏ cả vành mắt, trên tay đánh càng nặng hơn: "Sao ngươi lớn lên lại trở thành như vậy? Ngươi trời sinh thích chơi đùa, vốn không có lỗi lầm gì, nhưng sao lại có thể làm chuyện táng tận thiên lương đến vậy! Ngươi cướp đoạt dân nữ, làm nhục binh sĩ, giết người mẹ già, ngươi sao còn gọi là chính đạo? Ngươi tên nghiệt súc này! Ngươi rõ ràng là đã rơi xuống ma đạo!"

Đào Trí ho ra máu, gã khom người cuộn mình, nức nở: "Ta sai rồi... Ta thay đổi! Ta chắc chắn sẽ thay đổi... Huynh trưởng đừng đánh ta nữa..." Gã bi thương nói, "Ca ca chẳng lẽ muốn ta chết à!"

Cây gậy của Lê Vanh bị gãy đôi, hắn nói: "Ngươi làm chuyện như vậy, ngươi còn có thể sống sao? Huynh đệ trong môn phái, không thể tha cho ngươi! Tuổi ngươi cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Tịnh Lâm, ngươi lại cứ muốn sa vào con đường đại gian ác! Ngươi bảo phụ thân làm sao mà chịu nổi!"

Đào Trí cả người co giật, gã nói "Phụ thân... Ta về môn phái rồi... Mặc cho phụ thân xử lý... Ca ca... Ta sai rồi!" Gã nhịn đau, bỗng nhiên dùng sức bò tới, "Nhưng mà không phải chỉ có mình ta phạm lỗi! Tịnh Lâm... Tịnh Lâm thì có bản lĩnh gì chứ! Ta phạm tội, y cũng chẳng khác gì ta!"

"Ăn nói linh tinh!" Lê Vanh giơ tay muốn đánh tiếp, "Tịnh Lâm chuyên tu kiếm đạo, sao lại giống như ngươi được! Ngươi căn bản không biết sai, còn muốn cắn người khác mưu đồ lẫn lộn tốt xấu!"

"Ta nói sự thật!" Đào Trí bỗng nhiên gằn giọng, gã nuốt máu xuống nghẹn ngào, "Ta ta từng hạ dược dục mi bạc đầu tán cho Tịnh Lâm, nếu như y chưa từng làm chuyện kia, thì làm sao còn sống được?!"

Trong đầu Lê Vanh ầm vang, như có sét đánh. Hắn đột nhiên chống vào vách tường, miệng nói không rõ: "Ngươi... Ngươi quả nhiên là..."

"Y cùng với Thương đế kia tằng tịu với nhau!" Đào Trí mất khống chế nói, "Lúc ta mới tới đây, đã bị Thương đế khắp nơi gây khó dễ! Huynh trưởng! Ta là làm chuyện sai lầm, còn Tịnh Lâm... Tịnh Lâm thì lại làm sao? Y có từng nói cho huynh biết? Y giấu kỹ như vậy, y đã phản bội môn phái, y đã sớm ngấm ngầm cấu kết cùng với Thương đế rồi!"

Lê Vanh thất thanh nghẹn ngào, hắn không thể đoán được, hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng được! Người Đào Trí nói là ai? Đó là Tịnh Lâm! Đó là bộ mặt của Cửu Thiên môn, là đệ đệ mà nhiều năm hắn không thể nào bớt lo được! Thương đế lại là ai chứ? Là yêu quái chiếm giữ phương bắc họa loạn đại nghiệp! Tịnh Lâm làm sao có thể luân đến nỗi này? Tịnh Lâm làm sao có thể?!

"Ngươi câm miệng..." Trong mắt Lê Vanh dâng lên sát ý, ngón tay hắn vạch ra dấu vết trên tường, "Ngươi câm miệng!"

Đào Trí đánh vào trên đùi Lê Vanh, lôi kéo quần áo Lê Vanh, khoái cảm trả thù nháy mắt biến mất. Gã khàn giọng cười khúc khích, chói tai nói: "Y cùng yêu vật tằng tịu với nhau! Y sao có thể cao ngạo như vậy? Y cũng chỉ là hạng đê tiện thấp hèn mà thôi! Huynh trưởng... Huynh trưởng! Tịnh Lâm y đã sớm phản môn phản đạo rồi!"