Năm Tháng Vội Vã

Quyển 8 - Chương 15



Thờigian đó Trần Tầm rất dễ nổi cáu, thường xuyên xích mích với Thẩm Hiểu Đường.Hai đứa không thể tìm được tiếng nói chung trong những chuyện nhỏ, Thẩm HiểuĐường chưa yêu bao giờ nên không có kinh nghiệm xử lí, còn Trần Tầm thì có kinhnghiệm nhưng không có đầu óc nào để giải quyết. Những lúc cãi nhau căng thẳng,họ thường giải quyết bằng cách làm tình. Trong dục vọng nguyên thuỷ nhất, baonỗi phiền muộn và nỗi bi thương đều biến thành tâm trạng hư vô, chỉ có điều saukhi kết thúc, ôm cơ thể ấm áp của người yêu, vẫn cảm thấy có gì đó hẫng hụt, sựhưng phấn của cơ thể và chán chường trong tâm hồn đã khiến tình yêu của họ chứađầy vẻ kì quái, họ đắm chìm trong đó mà không thể thức tỉnh.

Đầutháng 4-2003, Kiều Nhiên lại về nước, bà nội cậu ốm nặng, cả nhà về để gặp bàlần cuối.

***

Saukhi lo xong mọi việc trong nhà, Kiều Nhiên lại tổ chức một bữa cơm mời mọingười, vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng Vũ Hoa. Triệu Diệp ở Trường Xuân nên khôngvề được, nghe nói cậu đang lo thủ tục mở một quán Internet, tương lai khá sángsủa, cậu cũng đã có người yêu, tình yêu, sự nghiệp trọn vẹn cả đôi đường. ThẩmHiểu Đường đi cùng Trần Tầm, cô nói là muốn gặp bạn thân của Trần Tầm, nhưngthực ra là không yên tâm khi thấy Trần Tầm gặp Phương Hồi, gần đây giác quanthứ sáu loáng thoáng mách bảo cô rằng, giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó. TốngNinh cũng bám đuôi đến, lúc giới thiệu với Kiều Nhiên, Trần Tầm và Lâm Gia Mạtthoái thác cho nhau, không ai chịu thừa nhận mình kéo cậu ta đến, khiến KiềuNhiên ngơ ngác một hồi, cuối cùng Tống Ninh đành lên tiếng: “Thôi, tôi là bạncủa Trần Tầm và Gia Mạt, toàn người trong nhà cả mà”.

Hômđó Phương Hồi là người đến sau cùng, sắc mặt cô không ổn cho lắm, nhìn hớt hahớt hải, lúc vào cũng không chào hỏi gì với Trần Tầm mà chỉ mỉm cười với KiềuNhiên. Trong lúc nói chuyện với Tống Ninh và Trần Tầm, thỉnh thoảng lại ngóPhương Hồi, cậu sợ sự có mặt của Thẩm Hiểu Đường làm Phương Hồi buồn, nhưng cậukhông thấy Phương Hồi thể hiện ra điều gì, chỉ có điều ánh mắt cô rất trốngtrải, tâm hồn như để đâu đâu.

“Hồiđó các cậu ngày nào cũng ở bên nhau nhỉ? Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơibóng, cùng về nhà, còn cùng đánh nhau nữa đúng không?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi vớivẻ sửng sốt: “Sao Trần Tầm không kể gì với tớ nhỉ?”.

“Đólà do hắn ta trác táng quá nên ngại kể”. Kiều Nhiên nhìn Trần Tầm cười nói:“Hồi ấy bọn mình lang thang khắp Bắc Kinh rồi đúng không? Quán ăn nhỏ quanhtrường, quán bi-a biến thành lớp học!”.

“Vậyhả?”. Tống Ninh hào hứng hỏi Lâm Gia Mạt.

“Ừ, thật”. Lâm Gia Mạt nở một cười ấm áp, nghĩ lạinhững ngày tháng đó mà vô cùng tiếc rẻ.

“Chỉthích chơi với bọn con trai! Ngố thật!”. Tống Ninh cười nói.

“Tớthích thế đấy!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói.

“PhươngHồi, hồi đó Gia Mạt có vụ gì kinh khủng không, kể cho bọn tớ nghe đi”. TốngNinh quay sang nói với Phương Hồi.

“Cũng...chẳng có gì, tớ ra ngoài một lát đã!”. Phương Hồi vội đứng bật dậy chạy rangoài.

Mấyđứa nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Hiểu Đường theo dõi Trần Tầm từ nãy đến giờ, cònTrần Tầm lại không nhìn cô, cậu thẫn thờ nhìn ra cửa, tựa hồ đang nghĩ ngợi gìđó.

Mộtlát thì Phương Hồi quay vào, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả lúc trước, Kiều Nhiênđưa cho cô một cốc nước ấm nói: “Cậu sao vậy? Không khoẻ à?”.

“Mộtthôi, không sao”. Phương Hồi đón lấy cốc nước và đáp với vẻ biết ơn.

“Haylà lát nữa cậu về sớm chút đi, hôm nay bọn mình đừng đi hát nữa”. Kiều Nhiênnhìn mọi người với vẻ dò hỏi.

“Ừ,bảo nhà hàng cho bát canh gì nóng đi, món súp thịt bò Tây Hồ ấy”. Trần Tầm quaysang gọi cô phục vụ.

“Khôngcần đâu, các cậu cứ chơi đi, tớ về đây”. Phương Hồi không nhìn Trần Tầm mà đứngdậy nói.

“Ănbát súp đã rồi hãy về, tay cậu lạnh ngắt rồi đây này”. Lâm Gia Mạt nắm chặt taycô nói.

“Ừ,ăn xong súp rồi tớ đưa cậu về, ngồi thêm một lúc nữa đi”. Kiều Nhiên nói.

Khóxử quá, Phương Hồi đành phải gật đầu và ngồi xuống.

“Thôithế này nhé, bọn mình cùng nâng cốc đi, ai có bia uống bia, ai không có bia thìuống nước ngọt”. Tống Ninh nâng cốc lên nói.

TốngNinh giàn xếp như vậy, bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn, mọi người lại tiếptục nói chuyện, Phương Hồi ăn một ít súp, chỉ ngồi được một lát lại ra ngoài.Thấy cô liên tục chạy ra ngoài như vậy, Trần Tầm cũng không ngồi yên được nữa,cậu nhìn quanh rồi nói: “Hết thuốc rồi à, tôi đi mua đây”. Nói rồi Trần Tầmliền đứng dậy, Thẩm Hiểu Đường nhìn cậu, Tống Ninh bịt chặt túi quần đang đựngbao thuốc và không nói gì.

TrầnTầm biết lí do mà mình đưa ra rất ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ ra được cái cớnào hay hơn, tình trạng của Phương Hồi khiến cậu linh cảm có điều gì đó khôngổn, cảm giác đó rất tồi tệ, khiến cậu không thể yên tâm, mặc dù trong lòng nhủthầm không phải, không phải đâu, nhưng đứng ở cửa wc, nghe thấy tiếng nôn khanvọng ra từ bên trong, lời dự đoán ca cậu đã trở thành sự thật, khiến Trần Tầmcảm thấy như sét đánh ngang tai.

Lúcmở cửa đi ra, nhìn thấy Trần Tầm luống cuống, sắc mặt của cô từ trắng chuyểnsang đỏ, cuối cùng là chuyển sang tái nhợt đầy tuyệt vọng, cô cúi đầu, né sangmột bên đi qua chỗ Trần Tầm nhưng đã bị cậu kéo lại.

“Cóchuyện gì vậy?”.

“Khóchịu”.

“Thángnày em bị chưa? Đầu tháng có phải không? Bị chưa?”. Trần Tầm nói lớn.

Ánhmắt Phương Hồi lộ rõ vẻ thẫn thờ, cô giằng khỏi tay Trần Tầm, khóe mép hơi giậtgiật, nói: “Chưa”.

“M.kiếp!”.Trần Tầm lật đổ ngay bồn hoa bên cạnh rồi đá vào cửa nhà vệ sinh hai cái,Phương Hồi dựa vào tường và trượt từ từ, ngồi thụp xuống, cô nhắm mắt lại, nướcmắt lăn dài xuống má.

Nghethấy tiếng động, mọi người đều vội chạy ra, Lâm Gia Mạt đỡ Phương Hồi dậy, ThẩmHiểu Đường kéo Trần Tầm, Tống Ninh và Kiều Nhiên sốt sắng hỏi sao vậy, nhưng cảhai đều không nói gì.

Nhânviên phục vụ cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh đổ vỡ liền lên tiếng bắt đền, KiềuNhiên vừa xin lỗi người ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Gia Mạt và nói: “Vàotrong ngồi đã! Có chuyện gì sẽ nói sau!”.

LâmGia Mạt gật đầu, dìu Phương Hồi vào phòng, nhưng chưa đi được hai bước, PhươngHồi lại nôn, lần này cô không còn kịp giấu giếm gì, đẩy Lâm Gia Mạt ra đi đượcmột hai bước thì lại chống tay vào tường nôn, nhưng không nôn ra được gì.

Lầnnày tất cả mọi người đều sững lại, Lâm Gia Mạt run run bước đến vỗ lưng choPhương Hồi hỏi: “Cậu sao vậy? Có uống gì đâu mà...”.

“Chắc...tớ có bầu rồi”. Phương Hồi ngước mắt lên, cười thảm hại nói, Trần Tầm đứng saucô hít một hơi rất sâu.

“PhươngHồi, cậu đừng nói linh tinh, cậu thấy trongkhó chịu thì để tớ đưa cậu về, đợichút nhé...”. Kiều Nhiên sốt sắng nói, cậu móc ví tiền ra rồi nhét cho nhânviên phục vụ 200 tệ rồi vội chạy đến.

“Chắclà tớ có bầu thật rồi”. Phương Hồi tránh khỏi tay Kiều Nhiên, loạng choạng đứngdậy nói.

“Làmgì có chuyện đó! Con của ai! Cậu đi đâu mà có bầu được!”. Lâm Gia Mạt cũngcuống lên.

TốngNinh đứng bên cạnh kéo tay cô: “Thôiđừng nói linh tinh nữa, để Phương Hồi tự giải quyết, đây là chuyện riêng củacậu ấy”.

“Cậuđừng nói linh tinh! Chuyện riêng gì hả! Phương Hồi không thể...”.

LâmGia Mạt chưa nói hết thì bị Phương Hồi ngắt lời, cô cúi đầu xuống nói: “Tớkhông nói đùa đâu, tớ lên giường với người khác nên mới có bầu”.

“Cáithai là của tôi!”. Đột nhiên Trần Tầm lên tiếng: “Cái thai này là của tôi!”.

PhươngHồi sửng sốt nhìn cậu, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn cậu, mọi người đềusững sờ vì câu nói của cậu, một lúc lâu sau, Thẩm Hiểu Đường - người từ nãy đếngiờ không nói gì mới thẫn thờ bước đến trước mặt Trần Tầm nói: “Trần Tầm, anhvừa nói gì vậy? Anh nói một lần nữa nghe coi!”.

“HiểuĐường, về anh sẽ giải thích cho em, anh...”.

ThẩmHiểu Đường giơ tay lên tát bốp một cái vào má Trần Tầm, mắt cô đỏ hoe, trừngtrừng nhìn Trần Tầm rồi hét lớn: “Trần Tầm! Tôi sẽ chia tay với anh! Chia taytừ bây giờ, chia tay ngay lập tức! Chuyện của mình chấm dứt rồi! Tôi hận anh!Tôi hận anh!”.

ThẩmHiểu Đường quay đầu chạy ra ngoài, Trần Tầm khựng lại nhưng không đuổi theo,Kiều Nhiên bước đến túm lấy cổ áo cậu và gầm lên: “M.kiếp, ông làm gì vậy! Ôngbỏ Phương Hồi rồi mà còn àm chuyện đê tiện này à! Ông có còn là con người nữakhông!”.

TrầnTầm không trả lời, Phương Hồi gắng gượng đứng dậy kéo Kiều Nhiên nói: “Khôngphải đâu, không phải vậy đâu, đứa bé không phải...”.

“Thôiđừng nói gì nữa!”. Trần Tầm hất Kiều Nhiên ra nói: “Tôi đưa Phương Hồi đến bệnhviện kiểm tra, mọi người đừng có đi theo, đây là chuyện của tôi và Phương Hồi,bọn tôi sẽ tự giải quyết!”.

***

TrầnTầm kéo Phương Hồi chạy ra khỏi nhà hàng Vũ Hoa, trên xe taxi, Phương Hồi nhìnTrần Tầm giữa hai hàng nước mắt nhạt nhoà: “Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”.

“Đúng,anh điên rồi, em cũng điên thật rồi! Anh không thể chịu đựng những câu nói tựhành hạ của em được nữa! Anh không thể chịu được một từ nào nữa, anh cũng khôngmuốn nghe! Em là con gái, không thể như thế được! Em nói như thế bọn họ sẽkhông tha thứ cho em đâu, anh nói như thế này, bọn họ cũng sẽ không tha thứ choanh đâu. Nhưng anh chấp nhận việc để bọn họ hiểu lầm, chỉ trích anh. Vì hìnhảnh Phương Hồi trong trái tim anh không phải như vậy! Anh cũng không muốn đểbọn họ nghĩ em là người như vậy! Em sẽ mãi mãi là cô gái trong sáng! Không thể vì yêu anh mà em thay đổi,không thể thay đổi như vậy được!”. Trần Tầm nói rất quả quyết.

PhươngHồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà nước mắt giàn giụa.

ThẩmHiểu Đường rời nhà hàng Vũ Hoa rồi về thẳng ngôi nhà thuê cùng Trần Tầm, đồ đạccủa chị Tân anh Kiệt đã thu dọn xong xuôi, đặt giữa phòng khách, túi xách, hộpgiấy to nhỏ tạo cảm giác thời khắc chia tay đã đến, ga trải giường vẫn là chiếcga hôm đập chết con gián đó, gối của hãng Anna mua giảm giá, nói là gối nhưng thựcra là hai miếng đệm hình vuông, 19 tệ/chiếc, rất rẻ. Tấm rèm hoa tài giườngđược mua ở chợ, 30 tệ, bên trên có hình trái tim, Trần Tầm nói nhìn cái này cócảm giác giường nằm rất dễ chịu và rất không trong sáng. Trên bàn có đặt khungảnh hai người chụp hôm đi ngắm hoa anh đào ở công viên Ngọc Uyên Đàm, hôm đó côthấy hơi tiếc vì không được chứng kiến cảnh hoa rụng như mưa như trong phim củaNhật, thế là Trần Tầm liền đ thân cây, cánh hoa anh đào liền rụng xuống ràorào, sau đó bọn họ còn bị anh bảo vệ công viên mắng cho té tát. Để che đi chiếctủ cũ kĩ bên cạnh, bọn họ đã dán lên đó rất nhiều rất note bình thường viết chonhau, tựa như trong nhật kí, “Thẩm Hiểu Đường nấu món súp trứng thất bại!”,“Trần Tầm về muộn, bị phạt cọ rửa wc một lần, trực nhật ba ngày, rửa bát nămngày!”, “kỉ niệm một năm ngày quen nhau!!! Trần Tầm yêu Thẩm Hiểu Đường!!! ThẩmHiểu Đường yêu Trần Tầm...!!!”.

ThẩmHiểu Đường bật khóc, cô bóc hết các mẩu giấy note xuống, đọc mẩu nào, xé mẩuđó, cuối cùng dưới chân cô chỉ còn lại một đống giấy vụn xanh đỏ vàng, vừa khóccô vừa thu dọn đống giấy vụn đó và đổ hết chúng vào thùng rác. Sau đó cô lạivừa khóc vừa thu dọn phòng ốc, lấy hết quần áo và đồ dùng của mình ra, ba lôđựng không hết, cô liền xé tấm ri đô hình trái tim treo trên tường xuống để góiđồ. Khi đã thu dọn hết đồ đạc, Thẩm Hiểu Đường mới phát hiện ra rằng hoá ra tạiđây, trong những tháng ngày sống chung với Trần Tầm, cô đã mang đến rất nhiềuđồ đạc, một mình không thể khuân nổi. Cố gắng kéo đồ đạc ra đến cửa, nhưng túi đồto nhất cuối cùng lại bị kẹt ở cửa, không kéo ra được, cô liền ngồi phịch xuốngđất, tựa hồ mất hết sức lực, rồi cô bật khóc nức nở.

LúcVương Thâm Chiêu nhận được điện thoại của Thẩm Hiểu Đường và có mặt ở căn hộ màcô và Trần Tầm đang thuê, Thẩm Hiểu Đường đã mệt đến mức đang tựa vào tườngchuẩn bị ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt xinh xắn. VươngThâm Chiêu bước đến với vẻ xót xa, vỗ vào vai cô nói: “Dậy đi, sao lại ngủ ởcửa vậy, không sợ mất đồ à?”.

ThẩmHiểu Đường giật nảy mình và mở mắt ra, cười với vẻ hẫng hụt nói: “Đại ca, ngoàithân tớ ra, tớ đã để mất hết mọi thứ có thể mất rồi…”.

“Đừngnghĩ linh tinh! Có chuyện gì thì nói tớ nghe xem nào!”. Vương Thâm Chiêu đỡ côdậy nói.

“Khôngthể nói được, Phương Hồi có bầu rồi, đứa bé... là của Trần Tầm”. Mắt Thẩm HiểuĐường lại ngân ngấn nước.

“Hả?”.Vương Thâm Chiêu sững sờ, cậu nhớ đến vụ xung đột giữa Trần Tầm và Quảng Cườnglần trước, tính ra cũng mới chỉ hơn một tháng trước.

ThẩmHiểu Đường đã xách hai túi nhỏ và xuống đến giữa cầu thang, rồi cô ngoái đầulại nói với Vương Thâm Chiêu: “Đại ca, đi thôi, cậu xách hộ tớ túi to nhất đó,còn lại bọn mình sẽ làm thêm chuyến nữa là hết”.

“HiểuĐường...”. Vương Thâm Chiêu ngập ngừng nói: “Chắc cái thai đó không phải củaTrần Tầm đâu... đợt vừa rồi... Phương Hồi đã... với một cậu khác... QuảngCường, cậu biết chứ? Chính là cậu ta, một kẻ rất lăng nhăng... Sau khi biếtchuyện, Trần Tầm còn đánh nhau với hắn”.

ThẩmHiểu Đường sửng sốt nhìn Vương Thâm Chiêu, nét mặt đã lấy lại được sinh khí,nhưng sau đó lại sầm xuống nói.

“Đithôi, trời sắp tối rồi”.

“Cậuvẫn đi ư?”. Vương Thâm Chiêu nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.

“Ừ”.Thẩm Hiểu Đường rơm rớm nước mắt gật đầu nói: “Tình yêu mà tớ cần phải vô cùngtuyệt vời, trong lúc tớ cần, người ấy phải ở bên tớ, trong lúc tớ buồn, ngườiấy phải bảo vệ tớ. Nhưng Trần Tầm không làm được điều đó, cậu ấy không kéo tớlại cũng không bảo vệ tớ, cậu ấy đã nói với tớ những điều tớ không muốn nghenhất, cậu biết không, vừa nãy lúc cậu đến, tớ còn có ảo giác rằng chắc là cậuấy đã quay về rồi, nhưng không phải... Tớ biết cậu ấy là người tốt và tớ cũngbiết là cậu ấy yêu tớ, nhưng cậu ấy quá nặng lòng với Phương Hồi, nặng đến nỗitớ không thể chịu nổi...”.

“HiểuĐường...”.

“Tớphải để cho hắn hối hận và không có cơ hội níu kéo nữa! Hối hận đến tột độ!Đáng đời hắn ta!”. Thẩm Hiểu Đường lại bước lên nói, cô mở ba lô và lấy ra mộttập giấy note, bóc ra một trang, viết gì đó rồi dán lên cửa: “Lúc đầu tớ hậnhắn vô cùng, không muốn nói gì với hắn nữa, thôi giờ vẫn phải để lại cho hắnlời nhắn gì đó! Đại ca, bọn mìnhvề thôi!”.

ThẩmHiểu Đường kiên quyết ra về, căn phòng ấm áp, tuyệt vời đó đã mãi mãi ở lại saulưng cô, Vương Thâm Chiêu liền khoác vai cô nói: “Hiểu Đường! Sẽ có một ngườinhư thế yêu cậu! Trong lúc cậu cần sẽ xuất hiện ngay lập tức, trong lúc cậubuồn sẽ bảo vệ cậu, không để cậu thất vọng, và chắc chắn cũng sẽ không nóinhững điều khiến cậu phải buồn!”.

“Ừ!”.Thẩm Hiểu Đường gục vào vai Vương Thâm Chiêu và khóc.

LúcTrần Tầm từ bệnh viện trở về căn phòng họ thuê đã là hơn chín giờ tối, dưới ánhtrăng, cậu nhìn thấy mẩu giấy cuối cùng mà Thẩm Hiểu Đường để lại cho cậu, bêntrên chỉ viết hai chữ “bye bye” rất đơn giản, bên cạnh đó, Thẩm Hiểu Đường cònvẽ thêm một chú gấu nhỏ dễ thương, chỉ có điều lần này chú gấu không cười màtrên mi có đọng một giọt nước mắt.

TrầnTầm đứng trước cánh cửa khép kín và bật khóc, trong tay cậu là tờ giấy xétnghiệm của Phương Hồi, bên trên đóng dấu (+) đỏ chói.