Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 246: Chủ bá phát đường, chú ý



Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp cũng hoàn toàn tối đen.

Một hàng chữ màu trắng cũng xuất hiện.

【Phòng phát sóng trực tiếp này đã bị nhân viên quản lý đóng cửa tạm thời.】

Tô Yên vứt con chuột, cười khinh thường.

Nhìn những phát ngôn không thể nào chịu nổi trên phần bình luận.

【6666 (*), gian lận mà còn dám kiêu ngạo như vậy, đáng đời!】

(*) 666: Lợi hại

【Quả nhiên là gian lận, thật kinh tởm. 】

【Kỹ thuật kém thì chuyển qua khu giải trí đi, chạy qua khu kỹ thuật làm gì, muốn chết sao!】

【Các mày đều bị mù à? Không thấy quản lý nói chỉ tạm thời đóng cửa thôi sao? Đừng nói những streamer chơi game khác không gặp tình huống như thế này, cũng không biết ai báo cáo, dù sao tôi vẫn tin Yên Yên không gian lận, cứ chờ mà coi ai mới là người bị vả mặt! 】

Sau khi phòng phát sóng trực tiếp bị cưỡng chế tắt đi thì trong game Tuyệt địa cầu sinh, quản trị viên cũng đã gửi một email hệ thống.

Vì cô đã gϊếŧ quá nhiều người, bị người khác báo cáo rất nhiều lần nên nhân viên quản lý của Lam Động chú ý tới chuyện này. Lần này, tài khoản của cô bị thẩm tra riêng.

“Thanh giả tự thanh, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi xuống trước đây, gặp lại sau.”

Nói xong, Tô Yên dứt khoát lưu loát mà tắt cửa sổ của phòng phát sóng trực tiếp.

Trên con đường đi đến thành công đương nhiên sẽ có vô số chướng ngại vật, nếu bạn có thể bước đi dễ dàng thì cuối cùng sẽ càng dễ dàng sa ngã

Lộ Cảnh Minh nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại một màu đen ư thì cười một cách bất đắc dĩ, lắc đầu.

Cô gái nhỏ kia nhìn bề ngoài thì bình tĩnh nhưng không biết trong lòng sẽ buồn như thế nào nữa.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, đương nhiên biết cách để nhìn nhận một con người. Cô gái nhỏ kia nhìn tưởng chừng như nhỏ yếu, có một gương mặt rất dễ lừa gạt người khác nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương thì lại không hề ít chút nào.

Màn đêm buông xuống.

Trong văn phòng siêu to khổng lồ ở tầng hai mươi tám, đèn đuốc sáng trưng, Lộ Cảnh Mình vừa kết thúc một hội nghị quốc tế, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ một chút.

Imie lặng lẽ bước vào, nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ta muốn nín thở.

Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh đang dựa lưng vào ghế một cách lười biếng, ngón tay thon dài móc vào gọng kính dây vàng mỏng, áo sơ mi trắng cùng cà vạt sọc màu xanh nước biển rất thường thấy không hề có một chút nếp gấp.

Giống như chính con người của anh vậy, chững chạc trầm ổn, làm việc luôn có quy tắc của riêng mình.

Tim Imie đập nhanh hơn, nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô ta đỏ mặt, ánh mắt không thể nào dời khỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế được.

Kiểu dáng bình thường nhất, lại có thể thể hiện sự quyến rũ của một người nhất.

Nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì lại giống như một người bán bảo hiểm. Chỉ có anh mới có thể toát ra khí chất lạnh lùng xa cách khi mặc chúng, ngay cả từng sợi tóc đều rất tỉ mỉ nghiêm túc, không chút cẩu thả.

Trong vô thức, cô ta không tự chủ được mà tới gần ——

“Ai?”

Hơi thở của người xa lạ làm cho Lộ Cảnh Minh lập tức ngước mắt, ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo, nhìn qua một cách sắc bén.

“A…”

Imie hoảng sợ, đại não vừa nãy bị mê hoặc rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Nhận ra mình vừa làm cái gì, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Imie trở nên trắng bệch, nói lắp bắp: “Rất xin lỗi sếp, em, em tới thông báo buổi tối sếp còn có một bữa tiệc…”

“Vì sao không gõ cửa?”

Chân mày sắc như kiếm, đen rậm của Lộ Cảnh Minh hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt, lộ rõ anh đang không vui.

“Em…” Imie há miệng thở dốc, có chút xấu hổ

“Tự đến bộ phận tài chính kết toán tiền lương, từ ngày mai cô không cần tới nữa.”

Cả người Imie run rẩy kịch liệt: “Boss ——”

Lộ Cảnh Minh bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.

Trưởng thư ký nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới hỏi: “Boss, ngài…”

“Hủy bữa tiệc buổi tối.” Lộ Cảnh Minh sải bước, giơ tay lên không quay đầu lại ra lệnh.

Trưởng thư ký: “Vâng, vậy bây giờ boss muốn đi đâu? Có cần tôi đi theo không?”