Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 245: Chủ bá phát đường, chú ý



Con mèo với cái đuôi trắng muốt xõa tung đang híp mắt nằm một cách lười biếng trong lòng thiếu nữ, nhìn thế nào cũng thấy giống y đúc con mèo mình nuôi!

Khóe miệng Lộ Cảnh Minh giật giật, có chút không thể tin được, trên thế giới còn có loại duyên phận này.

Tiểu Hắc nhảy vào trong ngực Tô Yên, tìm một vị trí thoải mái, nằm trong vòng tay của cô.

Việc này làm cho ý định chơi thêm một ván game nữa của Tô Yên lập tức biến mất, cô vừa vuốt lông Tiểu Hắc một cách nhẹ nhàng vừa yên lặng xem phần bình luận.

Nhìn thấy có fans hỏi, vì sao con mèo này được gọi là Tiểu Hắc.

Cô nghĩ đến cú sốc của mình khi nghe được tên nó vào tối hôm qua, bật cười, khóe môi cong lên nói: "À... Chuyện này tôi cũng không biết, con mèo này là của hàng xóm, tôi vừa mới dọn tới đây thôi, ai mà ngờ thằng nhóc này đột nhập vào nhà tôi không chịu đi."

Nghe đến đó, nếu Lộ Cảnh Minh vẫn không đoán ra đây là mèo của mình thì chính là chỉ số thông minh của anh có vấn đề.

Lộ Cảnh Minh không khỏi đau đầu ôm trán.

Rồi sau đó nghe được giọng nói chậm rì rì, lười biếng của thiếu nữ.

“Hừm… Còn nguyên nhân? Chắc là do tôi quá xinh đẹp nên nó thích tôi, đúng không?”

“Khụ…”

Mấy câu nói tự sướng này truyền vào tai Lộ Cảnh Minh khiến anh không nhịn được ho sặc sụa.

Cái cô gái này…

Ngoài kiêu ngạo, thì ra còn rất tự tin!

Anh nuốt nước miếng, hai tròng mắt như màn đêm rơi xuống con mèo trong ngực của thiếu nữ.

Trái tim luôn luôn không hề gợn sóng vậy mà lại có cảm giác: Tao nuôi mày nhiều năm như vậy thế mà còn không bằng một người mày chỉ mới thấy một lần.

Loại tâm trạng này, đại khái cũng chỉ có những con sen mới có thể hiểu và đồng cảm.



Ôm con mèo trong lòng, Tô Yên cũng không có ý định tiếp tục phát sóng trực tiếp.

Nói với các fan một tiếng rồi cô tắt livestream, chuẩn bị ăn cơm trưa.

Ngay khi cô đang ăn được một nửa thì điện thoại vang lên.

Đây cũng là lần đầu tiên sau một tuần đến đây mà cô nhận được điện thoại.

Cô nhướng mày, mới vừa bắt máy, bên trong liền vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“Tô Yên! Có phải cô quên luôn việc mình vẫn còn là sinh viên rồi không? Trốn học liên tục một tuần, bạn cùng bàn của cô nói cô bị bệnh, tôi muốn hỏi rốt cuộc cô bị bệnh gì mà lâu như vậy rồi vẫn chưa trị hết hả?!”

Tô Yên để điện thoại ra xa một chút, nghe một hồi lâu mới chậm rãi nói một câu: “Chắc là bệnh đi học sẽ chết?”

Trong miệng cô ngậm thức ăn, điện thoại lại để ở xa cho nên nghe rất mơ hồ.

Giảng viên của Tô Yên nói: “Cái gì?”

“Khụ…”

Tô Yên lập tức ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần.

“Thưa thầy bệnh của em đã khỏi, ngày mai em sẽ đi học, em rất xin lỗi thầy ạ!”

“Ngày mai đúng lúc có kiểm tra, nhớ đi học đó.”

Sau khi cúp máy, Tô Yên nằm dài trên bàn cơm một cách vô lực.

“A ——”

Vậy mà cô lại quên mất nguyên thân vẫn còn là sinh viên! Cho nên cô vẫn phải đi học.

Đi học = buồn tẻ = phải gặp tên tra nam kia.

Tưởng tượng như vậy, Tô Yên càng bực bội.

Cô gãi đầu, lê dép lê tới trước máy tính.

Qua một buổi trưa, các fan phát hiện, cảm xúc Tô Yên không được ổn.

【Ồ, buổi chiều cảm xúc của Yên Yên có chút gắt gỏng nha!】

【Nhưng mà vẫn rất sảng khoái là được.】

【Vân Yên: Từ bây giờ, hãy gọi tôi là chiến sĩ đệ nhất khu quân sự!】

【Có gian lận, báo cáo.】

【Liên tục ăn gà, một mình bốn team? Mẹ nó gϊếŧ người giống như xắt rau vậy, không phải gian lận thì tôi livestream ăn sh*t! 】



Chơi cả một buổi trưa, Tô Yên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cô xoa xoa mắt, vừa định chơi thêm một ván nữa, bỗng nhiên phòng phát sóng trực tiếp tối sầm.

Ngay sau đó, cô nhận được thông báo của người quản lý hệ thống.

【Bởi vì bạn bị quá nhiều người báo cáo gian lận, cho nên chúng tôi quyết định tạm thời đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp của bạn, mong bạn yên tâm chờ đợi, sau khi xác minh chúng tôi sẽ mở khóa lại cho bạn. Có vấn đề gì có thể liên hệ với người quản lý của chúng tôi bất cứ lúc nào, cảm ơn bạn đã ủng hộ.】