Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 236: Chủ bá phát đường, chú ý



“Không sao, khi nào anh tiện mang nó đi cũng được.”

Tô Yên cười một chút, hai mắt cong cong, nhìn rất ngoan ngoãn.

Lộ Cảnh Minh sửng sốt trong một cái chớp mắt, gật đầu: “Vậy thì tốt quá, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn cho mèo qua đây, tạm thời làm phiền cô vậy. Đúng rồi, tôi là Lộ Cảnh Minh, nếu có việc gì, cô có thể gọi vào số điện thoại này.”

“Tôi là Tô Yên.”

Tô Yên ngoan ngoãn nhận danh thiếp, tấm thiếp có chất liệu cứng cáp màu đen mạ vàng, bên trên đơn giản chỉ có một dãy số di động cùng một cái tên.

Còn nghề nghiệp, địa chỉ linh tinh đều không có.

Có lẽ đây là số điện thoại cá nhân của anh.

Lộ Cảnh Minh gật đầu, đi tới cửa, xách túi rau xanh của mình lên.

Dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Cô Tô, thường xuyên ăn cơm hộp không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tô Yên giật mình, nhìn thoáng qua túi lớn túi nhỏ mà anh đang xách trong tay.

Cô chớp chớp mắt một cách vô tội: "Nhưng mà, tôi không biết nấu cơm…”

Lộ Cảnh Minh giật giật môi, anh muốn nói: Cô có thể qua nhà tôi ăn.

Chỉ là lý trí kịp thời ngăn cản anh nói như vậy, vốn dĩ chuyện hôm nay cũng đã ngoài ý muốn. Nếu anh lại nói lời này, đối phương chắc sẽ nghĩ anh là tên biếи ŧɦái hoặc là tên lưu manh có âm mưu gì đó cũng nên?

Rất nhanh sau, Lộ Cảnh Minh liền đưa bát ăn cùng nhà vệ sinh của Tiểu Hắc qua cho Tô Yên.

Vào ban đêm, khi Tô Yên ngủ nửa tỉnh nửa mê.

Hình như cô cảm giác được có một cục bông chui vào trong lòng cô, cọ cọ cằm của cô rồi mau chóng nằm yên bất động.

Cảm giác mềm mại ấm áp dễ chịu hơn cả gối ôm một ngàn lần, Tô Yên mở mắt he hé, thấy rõ cục bông kia là gì liền yên tâm mà ngủ tiếp.



Hôm sau.

Văn phòng của Lộ Cảnh Minh.

Lộ Kiêu đi vào với hai quầng thâm to đùng dưới mắt thì thấy chú út nhà mình đang cầm di động, nhíu mày, vẻ mặt đau khổ thù hận, không biết đang làm cái gì.

Khác với xử lý văn kiện ngày thường, hoặc là mở hội nghị quốc tế từ xa qua video.

Bộ dạng chú út cầm di động mà thưởng thức thật sự quá hiếm thấy.

“Chú út, chú đang làm gì vậy?”

Lộ Kiêu tò mò thò lại gần.

Giữa mày Lộ Cảnh Minh giật giật, lạnh nhạt liếc cậu một cái, nhanh chóng tắt di động, tùy ý ném lên bàn làm việc.

“Chuyện hôm qua chú giao cho đã làm xong chưa?”

Lộ Kiêu chấn động tinh thần, vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ, làm xong rồi! Chú út, cháu thức cả đêm đó, mệt muốn chết rồi!”

Cậu cảm thấy mình quá đáng thương, nhìn về phía Lộ Cảnh Minh một cách vô cùng tội nghiệp, hy vọng có được chút lòng xót thương từ chú của mình.

Kết quả chỉ thấy đối phương gật đầu một cách hờ hững, chiếc cằm cương nghị khẽ nâng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Chú biết rồi, cháu ra ngoài đi.”

Lộ Kiêu: “…”

A a a tức giận quá mà!

Lộ Kiêu lê từng bước chân nặng nề đi ra khỏi văn phòng, Lộ Cảnh Minh gọi vào điện thoại nội tuyến cho phòng thư ký.

“Imie, vào đây một lát.”

Người phụ nữ trẻ tuổi với trang phục văn phòng chuyên nghiệp lắc lư bước vào, thuận tiện liếc nhìn đồng nghiệp với ánh mắt đầy đắc ý.

Cô ta nhẹ nhàng nói: “Boss, ngài gọi em có việc gì ạ?”

Nhưng mà ——

Lộ Cảnh Minh không ngẩng đầu mà đẩy điện thoại di động đến trước mặt cô ta.

Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp: "Tải một phần mềm giúp tôi."

“Dạ? Cái gì?”

Nụ cười đầy mê hoặc của Imie đông cứng trên mặt trong nháy mắt, khóe miệng giật giật, nhìn điện thoại cảm ứng màu đen trước mắt.

Trong lòng không giấu được sự thất vọng, cô ta còn tưởng boss kêu cô ta vào là có “chuyện khác” chứ ——