Nam Sắc Như Đao

Chương 9: Cứu Viện



Tiếng còi inh ỏi không ngừng, kim động hồ tốc vặn kịch nắc, trong lòng Thẩm Hàm run sợ.

Đường Tử Ngôn nhìn kính chiếu hậu, ném điện thoại di động cho Thẩm Hàm, "Gọi cho Phỉ Thất, đến bao giờ cậu ta nghe máy mới thôi."

Thẩm Hàm nhận lấy, đúng lúc này Hứa Vãn Hà gọi tới.

"Hứa Vãn Hà, nhận không?"

Đường Tử Ngôn trầm mặc một lát, "Nghe."

Thẩm Hàm áp điện thoại vào tai Đường Tử Ngôn.

Giọng nói đầu bên kia lạnh lùng vang lên: " Đang làm gì?"

Đường Tử Ngôn quay mạnh vô lăng, quẹo gấp vào một đường khác, "Lái xe."

Thẩm Hàm nhìn thấy theo sát tại phía sau hai chiếc xe thẳng lao ra, đón lấy quẹo vào đến ba chiếc như trước đi theo phía sau.

"Đang quay phim à? Tôi nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát với mặt đất."

Lông mày Đường Tử Ngôn cau lại, nhưng ngữ khí lại ôn hòa, "Chuyện gì."

Đầu bên kia tức giận một cách kì lạ, "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là Điền Bảo, cái tên cướp mối với cậu ba năm trước hôm nay ra tù rồi, nhác cậu một câu coi như không phụ bữa trước cậu mời."

Nội tâm Đường Tử Ngôn nắm chắc.

Dù sao trong thành phố này, những kẻ dám chọc hắn đều đang lo lấy lòng hắn.

Quả nhiên là nợ cũ tìm đến.

May là Đường Tử ngôn cũng rõ tên chủ nợ cũ này, xấu nhưng không ác, tuy nói khí thế đòi tính sổ quả thật là hung ác, nhưng ít nhất chắc vẫn giữ được các mạng

Xem như trong cái rủi có cái hên.

Người trong điện thoại cười cười, "Sợ ngu người rồi à? Không nên a?"

Giọng điệu của Đường Tử Ngôn thờ ơ, "Cảm ơn anh đã nhắc nhở." . Truyện Trọng Sinh

Sau đó liếc Thẩm Hàm, "Ngắt đi."

Thẩm Hàm đang muốn thu tay lại, chỉ nghe sau xe nổ bành một tiếng, xe rung lên dữ dội, tay Thần Hàm trượt, điện thoại di động rơi xuống sau ghế xe.

Màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc trò chuyện.

Đường Tử Ngôn nắm chặt vô lăng, đáy mắt trầm xuống, "Nguy rồi."

Thẩm Hàm nhìn chằm chằm đuôi xa đang bấp bênh, nghi là nổ lốp xe rồi, "Tấp sang bên lề, nếu không thì lật xe mất."

Kế đó xe lại lắc lư một trận, ngả nghiêng trượt dài..

Đường Tử Ngôn tháo dây an toàn của Thẩm Hàm, "Không phải thủng xăm, đằng sau nổ súng."

Thẩm Hàm sững sờ, máu dồn lên não, "Dùng súng....Sẽ chết người a.."

"Sẽ không, bọn hắn bất quá là muốn xe dừng lại, " Đường Tử Ngôn nhìn chăm chú vào đằng trước, "Thấy cửa hàng đằng trước rồi chứ?"

Thẩm Hàm tận lực cúi đầu thấp xuống, sợ đằng sau có viên đạn nào bay tới, "Muốn nhảy xe?"

Thân thể Đường Tử Ngôn cũng có chút không ổn, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Ừ".

Thẩm Hàm hơi ngẩng đầu lên quan sát.

Chiếc xe trượt về phía lan can bên đường, xung quanh là hàng quán đóng cửa.

May mà tốc độ xe đã giảm xuống rồi, lệch sang trái, nhảy xuống cũng thuận tiện hơn nhiều, nhưng vị trí lái xe của Đường Tử Ngôn thì không thuận lợi cho lắm.

Thẩm Hàm đang suy nghĩ, bỗng nhiên trên lưng bị vỗ một cái, liền nghe được Đường Tử Ngôn thấp giọng quát, "Nhảy nhanh!"

Hít một hơi sâu, Thẩm Hàm bật mở cửa xe, hạ quyết tâm nhảy xuống, lăn trên đường mấy cái liền đụng vào lề đường bên đường.

Bên tai vang lên tiếng phanh xe, Thẩm Hàm chịu đựng đau đứng dậy, đầu óc rối bời.

Cũng không biết Đường Tử Ngôn đã xuống được chưa.

Thẩm Hàm đứng thẳng lên, nhìn xung quanh.

Đang mơ mơ hồ hồ, đột nhiên tay bị ai đó nắm lấy, kéo vào trong một con hẻm nhỏ.

Đường Tử Ngôn cũng không quay đầu lại, "Đứng ngây ngốc ở đấy làm gì!"

Chiếc xe mất kiểm soát húc vào lan can, tiếng vang lớn nhấn chìm tiếng bước chân đang đuổi theo phía sau, hai người lấy đà chạy qua trong con hẻm mất 10 phút, quẹo qua hai ba con hẻm, Đường Tử Ngôn lại dừng lại một lần nữa bên ngoài một bức tường.

"Cứ chạy như vầy không phải là một cách hay, " thanh âm sau lưng hổn hển, "Từ chỗ này trèo sang bên đó."

Thẩm Hàm không hỏi nhiều, đặt tay lên tường, dùng sức nhảy lên..

Bức tường cao khoảng một người rưỡi, không quá khó trèo lên, chẳng qua là chủ nhân cố tình đặt mấy mảnh thủy tinh trên đầu tường để phòng trộm cắp, cho nên Thầm Hàm vừa mới đặt tay lên liền bị những mảnh thủy tinh in sâu vào.

~~ Mọi người qua wattad mình nha OwO:@IrisElisen2010

Lòng bàn tay đau đớn, Thẩm Hàm trong lòng đem gia chủ này chửi mấy ngàn lượt, buồn bực không lên tiếng nhảy xuống.

Đường Tử Ngôn cẩn thận, hai ba lần liền trèo qua

Hai người vừa đáp xuống đất, hành động đầu tiên là mượn ánh trăng kiểm tra lòng bàn tay, rút mảnh thủy tinh ra.

May mắn thay, sân nhỏ không có chó, ít bồn chậu, giống như sân sau của một nhà hàng nào đo, có nhiều bồn rửa và thùng phuy đựng dầu ở các góc.

Thần Hàm tim đập như trống, bình tĩnh lại một lúc lâu mới hoàn hồn.

Bên ngoài tiếng bước chân ngày càng gần, Đường Tử Ngôn đứng yên như tượng, gần như ngừng thở, ánh trăng chiếu vào mặt hắn, cả khuôn mặt trắng bệch.

Thẩm Hàm lúc này mới phát hiện ra hắn bị trầy ra, chảy ra một ít máu, nổi bật như tranh vẽ.

Bên ngoài một nhóm người đang la hét, chạy qua bức tường, thỉnh thoảng có tiếng vũ khí sắc nhọn va vào nhau.

Cho đến khi bên ngoài hoàn toàn im lặng, Đường Tử Ngôn mới quay đầu nhìn Thẩm Hàn, khẽ thở dài.

Thẩm Hàm lúc này đang nhìn ngây người chợt tỉnh lại, ngại ngùng quay mặt đi.

Giọng Đường Tử Ngôn rất nhỏ, "Điện thoại."

Thẩm Hàm vội vàng lấy điện thoại ra.

Đường Tử Ngôn gọi một cú điện thoại, vẫn là không bắt máy.

Thẩm Hàm liền hiểu ra, thấp giọng hỏi một câu, "Không phải Hứa Vãn Hà vừa mới gọi điện thoại sao?"

Đường Tử Ngôn lắc đầu, "Tôi chỉ tin tưởng Phỉ Thất."

Thẩm Hàm liếc mắt nhìn bốn phía, "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ."

Đường Tử Ngôn yên lặng một lúc, "Một mực ở lại đây cũng phải cách hay......đợi một lúc nữa rồi đi."

Hai người lâm vào trầm mặc, Thẩm Hàm cúi đầu tiếp tục lấy thủy tinh trong tay ra.

Đường Tử Ngôn thấy thế liền đưa tay tới, "Giúp tôi một chút, mắt tôi không tốt."

Thẩm Hàm hơi nhếch khóe miệng, "Được.."

Sau đó, anh siết chặt các ngón tay, cẩn thận rút những mảnh vụn nhỏ ra khỏi lòng bàn tay.

Tay Đường Tử Ngôn mềm mại, mát lạnh, Thẩm Hàm rút một hồi liền cảm thấy không thích hợp lắm, nghĩ đến chính mình nếu hà hơi nữa thì thật giống một cặp tình nhân.Đúng lúc đang cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhấc mắt lên lại vừa vặn thấy đôi mắt đối phương như đang cười với mình, như có như không, không có ý tốt.

Thẩm Hàm buông ra, hắng giọng, "Tôi cũng bị cận. Chính là cận mấy trăm độ."

Sau lại nói, "Chúng ta đang bị đuổi giết, ở chỗ này lựa không tốt cho lắm....."

Đường Tử Ngôn bất đắc dĩ thu tay, "Vậy trở về lại nhặt tiếp"

Hai người ở đó một lúc, Thẩm Hàm liền liền xung phong ra trước.

Nửa đêm, trên đường vắng lạnh đừng nói người, một cái bóng xe cũng không có, Thẩm Hàm xem yên tâm, nhẹ giọng gọi Đường Tử Ngôn đến.

Ai ngờ, Thẩm Hàm vừa nhảy xuống, mấy người trong ngõ nhỏ đã đón lấy, ba chân bốn cẳng đem Thẩm Hàm đè xuống đất.

"Con mẹ nó mày là Đường Tử Ngôn a, loại ngu vkl,có còn nhớ Điền Bảo không hả"

Thẩm Hàm đang muốn mở miệng phản bác lại bị người phía sau đạp cho mấy cước, gần muốn ngất đi.

"Nhất định là hắn, Điền ca nói nó ở trên xe, có hai người, cái tên tiểu bạch kiểm xem như bọn bán mông, dùng phương pháp bài trừ cũng biết là tiểu tử này ah."

"Điền ca cũng thiệt là, đuổi theo mọi người mà cũng bị lạc."

"Vừa mới ra tù, hai năm qua thành thị quy hoạch quá nhanh, không quá nhận đường rồi.."

"Đợi tao cho Điền ca gọi điện thoại, gọi hắn tới nhìn nhận chút, chúng mày đem hai thằng này coi chừng cho tao"

Vừa dứt lời, đối diện có ba xe SUV đỗ ở ven đường.

Tóc vàng đang gọi điện thoại quay sang nhìn, "Nhanh như vậy đã đến rồi?"

Người bên cạnh nhìn nhìn nam nhân mặc áo hoa, "Không phải đâu... Điền ca không cao như vậy."

Hứa Vãn Hà trong miệng ngậm điếu thuốc, móc súng lục ra nhắm vào chân tên tóc vàng bắn một phát.

Vừa nhanh vừa chuẩn, không chút do dự.

Tóc vàng NGAO một tiếng co lại trên mặt đất, gào thét quả thực không ai dám động đậy.

Nhóm người đang chế trụ Thẩm Hàm thấy người mới đến vậy mà nổ súng thât, kinh hồn bạt vía chạy trối chiết.

Hứa Vãn Hà đánh bay cánh tay đâm dao tới, nhất thời nổi trận lôi đình, "Đ*t! Đuổi theo cho tao!"

Đường Tử Ngôn nhìn những người em phía sau Hứa Vãn Hà đuổi theo như thể họ bị đánh hộc máu.

Sắc mặt Hứa Vãn Hà khó coi, hướng về phía Đường Tử Ngôn mà bắt đầu rống, "Đều mẹ nó tại cậu, con mẹ nó cậu biết cái áo này đắt ra sao không! Buổi tối vừa mới mua đấy!"

Thẩm Hàm đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, giương mắt nhìn " trang phục biểu diễn" của vị đại ca này.

Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm vào vết rách trên áo sơ mi hoa của Hứa Vãn Hà, ".... Bằng không thì tôi trả anh một bộ."

Hứa Vãn Hà nhổ tàn thuốc trong miệng, "Cái áo này giá vài ngàn, cậu không trả tôi cái áo nào được như cái này."

Đường Tử Ngôn có chút buồn cười, ngược lại rất là cảnh giác, "Sao anh cũng tới."

Hứa Vãn Hà cau mày, "Chính là điện thoại, thời điểm xe cậu bị thủng xăm điện thoại vẫn treo, tôi tìm cậu nửa cái buổi tối đây này."

Đường Tử Ngôn liếc Thẩm Hàm, lại hướng Hứa Vãn Hà cười cười, "Anh thật có lòng."

Hứa Vãn Hà cũng cười giả một tiếng, "Tiểu Đường, cậu thật đẹp, tôi không thể cứu cậu sao."

Đường Tử Ngôn nhẹ nhàng thở dài, "Nói đi, anh muốn thế nào."

Hứa Vãn Hà do dự thật lâu, giả bộ vui đùa, "Bằng không tôi và cậu cùng đi?"

Đường Tử Ngôn im lặng.

Thẩm Hàm ở bên cạnh có chút không vui.

Ngược lại cũng không phải bởi vì cái khác, chỉ có điều thật sự không quen nhìn người của mình bị người khác lấy đi.

Dù sao cũng không đuổi theo chính mình, cứ như vậy bỏ dở nửa chừng thật sự không có ổn thỏa.

Thẩm Hàm lạnh mặt, "Không được."

Đường Tử Ngôn trên mặt không có biểu cảm gì.

Hứa Vãn Hà mặt đen như đáy lồi.

Thẩm Hàm nhìn Hứa Vãn Hà, "Cậu ấy sợ tối lại sợ lạnh, anh đen như vậy sẽ làm cậu ấy sợ."