Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 24-6: Bạn nhỏ mới thích làm nũng (6)



Lên xe, Vinh Tranh không nói một lời.

Vinh Nhung mới vừa rồi chủ động bắt chuyện với anh, anh cũng chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng.

Vinh Tranh còn ‌giận cậu

Vinh Nhung không nghĩ ra đối sách ứng phó.

Cậu thử nhớ lại.

Cậu đã thử bắt chuyện với anh trên du thuyền cũng vô dụng. Cậu đặc biệt hy vọng Tôn Khỉ có thể nói gì đó.

Ít nhất có thể để không khí không nặng nề.

Tôn Khỉ sau khi lên xe vẫn luôn gọi điện thoại.

Vinh Nhung cũng không biết làm sao phá vỡ yên lặng giữa cậu và Vinh Tranh. Cậu phát hiện so với làm một người em trai xấu vẫn dễ dàng hơn là một đứa em ngoan.

Kiếp trước không chỉ một lần cậu chọc Vinh Tranh tức giận

Một lần cũng chưa từng nghĩ ‌đến việc xin lỗi anh, càng đừng nghĩ đến việc chủ động làm lành với Vinh Tranh.

Những cặp anh em trai khác khi em trai làm anh trai tức giận sẽ làm sao để làm hòa?

Vinh Nhung sờ quần túi, bất giác nhớ ra mình đã thay một cái quần khác.

Cái quần ướt đó sau khi cởi ra đã được bọc lại trong khăn tắm

Cậu lục bốn cái túi trước sau một lần vẫn không tìm được điện thoại di động. Vinh Nhung quấn khăn tắm bọc lại quần lần nữa rồi thả trở về.

Điện thoại của cậu hẳn là khi nhảy xuống cứu người đã rơi xuống biển rồi.

Tôn Khỉ đã gọi điện thoại xong.

Vinh Nhung mở miệng ‌hỏi: "Anh Khỉ, có thể cho em mượn điện thoại một chút không?"

Tôn Khỉ quay đầu đưa điện thoại tới, "Sao không mượn anh trai cậu? Thế nào, chọc anh cậu mất hứng thì dỗ cậu ta đi, sao phải dùng dằng với hắn làm gì."

Nói xong còn cố ý liếc Vinh Tranh một cái.

Ý là, nhìn đi, em trai cậu thà mượn điện thoại của người khác cũng không mượn của cậu, giờ thì ai xem sắc mặt của ai nào

Vẻ mặt Vinh Tranh nghiêm túc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, vòng eo cũng thẳng tắp

"Không có. Cám ơn anh Khỉ."

Vinh Nhung không nhận thấy mâu thuẫn ngầm giữa Tôn Khỉ và anh trai mình, nhận điện thoại từ tay gã.

Cúi đầu chuyên chú gõ chữ

"Chọc anh trai tức giận thì phải làm sao?"

Cậu vốn nghĩ có khả năng sẽ không có người trả lời một câu hỏi nhàm chán như vậy.

Thế nhưng trái với dự liệu, kết quả lại có rất nhiều từ khóa liên quan.

Vinh Nhung nhấn vào.

"Nếu anh trai của bạn tức giận, bạn có thể đấm vai hoặc đấm bóp chân gì đó! Nhưng nhớ là bạn phải xin lỗi trước! Xin lỗi xong thì hôn một cái, căn bản là hôn một cái hắn sẽ không tức giận nữa. Sau đó, kéo anh trai mình ngồi xuống ghế, bóp vai, bóp chân, xin lỗi rồi nói bạn yêu anh ấy. Lúc này hắn sẽ không có cách nào tức giận nữa! Tất nhiên nếu bạn có tiền, bạn cũng có thể mua một món quà nhỏ cho anh trai mình. Tiếc là tiền mừng tuổi đều bị mẹ lấy đi rồi, mua không nổi (╥﹏╥)o."

Vinh Nhung nhìn câu trả lời này, vừa nhìn thấy cái gì hôn một cái da đầu đã tê dại, lại thấy còn phải nói với anh trai là bạn yêu anh ấy liền nghĩ thầm người chủ comment này thật kì quặc.

Lại nhìn thấy phía sau đề cập đến tiền mừng, cuối câu còn có kaomoji khóc lóc liền nói thầm tiếng xin lỗi đối phương.

Cậu đoán có lẽ chủ comment vẫn là một học sinh tiểu học.

Vừa nghĩ đến người trả lời rất‌ có thể là học sinh tiểu học, Vinh Nhung lại cảm thấy câu trả lời chẳng những không ngốc nghếch mà ngược lại còn có chút đáng yêu

Cậu tiếp tục kéo xuống, hy vọng có thể tìm thấy comment mang tính xây dựng

Kết quả ở những bình luận sau, ngoại trừ lầu hai hỏi tại sao lại làm anh trai tức giận, biết rõ anh ấy sẽ tức giận, vậy tại sao còn chọc giận anh ấy thì những comment khác đều là đề nghĩ làm nũng, tỏ ra đáng yêu

Lầu 5: "Chủ bài có cách tuổi anh trai nhiều không? Nếu nhiều vậy thì càng tốt, ôm chân làm nũng, tỏ ra đáng yêu thì anh cậu chắc chắn không chống cự nổi"

Lầu 6: "Lầu trên nói không sai, túm lại là thái độ nhận sai nhất định phải thành khẩn, muốn hiểu quả hơn thì tốt nhất là giả bộ đáng thương, nặn một chút nước mắt, suy nghĩ chuyện buồn bã hoặc tự nhéo đùi mình là có thể khóc liền! Nhưng mà đừng có khóc thét, thế thì giả quá, anh cậu nhất định chê cậu phiền rồi đuổi cậu đi. Tốt nhất là đi tới bên người hắn nói một tiếng anh ơi em sai rồi rồi thuận thế rơi nước mắt. Phải biết nắm bắt thời cơ, nếu cậu khóc đến đáng thương, anh trai ngược lại sẽ lau nước mắt cho cậu, tìm đủ cách dỗ cậu! Hahaha hỏi tôi vì sao biết ư? Bởi vì anh trai là ngôn tình trời cho, phải biết quý trọng cẩn thận đó!

Vinh Nhung: "..."

Kéo sang trang cũng chẳng nhìn thấy comment nào đàng hoàng mang tính xây dựng.

Vinh Nhung có chút phiền muộn.

Rốt cuộc nhìn thấy một chủ comment giọng điệu rất nóng nảy, "Mấy người bên trên có phải đều là các em gái không! Em trai thì nũng nịu kiểu gì chứ! Nếu làm nũng đáng yêu với anh trai khéo mấy người đó còn vặn đầu em mình xuống!

Rốt cuộc cũng có người nói đúng trọng điểm!

Vinh Nhung nhấn vào.

"Thử qua rồi!!! Ha ha ha ha! Anh trai tui thế mà chịu cái dạng này thiệt! Mấy người có tin không? Ha ha ha! Khó trách con gái mấy cô thích làm nũng vậy!!! Thật sự hữu dụng!!! Anh trai vốn đã một tuần không để ý đến tôi rồi vậy mà dùng cách này chúng tôi lại hòa thật! Ha ha ha ha! Oh yeah! Tui yêu anh trai! Anh trai tui yêu tui!"

Vinh Nhung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay vô thức kéo tới kéo lui, rơi vào trầm tư

Có tác dụng thật?

Cậu thủ tiêu lịch sử duyệt web, trả điện thoại lại cho Tôn Khỉ

Tôn Khỉ cố ý nói to, "Dùng xong rồi?"

Vinh Tranh quay đầu, nhìn phong cảnh hải đảo lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ

"Vâng. Cám ơn anh... Hắt xì hắt xì."

Vinh Nhung liên tiếp hắt hơi mấy cái.

"Anh Khỉ có giấy không?"

Vinh Nhung ồm ồm hỏi xin khăn giấy

Tôn Khỉ đưa cho cậu.

Vinh Nhung cúi đầu xì nước mũi, Vinh Tranh đưa tay chỉnh điều hóa phía sau về phía mình tránh để nó thổi về chỗ Vinh Nhung đang ngồi. Cậu ở trên xe hắt hơi liên tục, lúc trở lại khách sạn liền bắt đầu chảy nước mũi, đầu cũng có chút mơ màng.

Miễn cưỡng dùng nước ấm lau thân thể thân thể.

Cậu đi đến trước gương, chỗ bị dị ứng đã càng đỏ hơn, hẳn là có liên quan đến việc cậu xuống nước.

"Cộc cộc cộc —— "

Nghe tiếng gõ cửa, Vinh Nhung mặc quần áo vào.

Mở cửa.

Là Vinh Tranh.

Vinh Tranh buông đồ trong tay xuống liền đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối không nói một câu với Vinh Nhung.

‌ Trên xe cũng vậy.

Từ lúc xuống xe đến khách sạn trở về phòng nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này, Vinh Tranh không nói với Vinh Nhung một lời nào.

"Thử qua rồi!!! Ha ha ha ha! Anh trai tui thế mà chịu cái dạng này thiệt! Mấy người có tin không? Ha ha ha! Khó trách con gái mấy cô thích làm nũng vậy!!! Thật sự hữu dụng!!! Anh trai vốn đã một tuần không để ý đến tôi rồi vậy mà dùng cách này chúng tôi lại hòa thật! Ha ha ha ha! Oh yeah! Tui yêu anh trai! Anh trai tui yêu tui!"

Vinh Nhung nghiến răng.

Bất cứ giá nào!

"Anh hai."

Vinh Tranh đã đi đến cửa liền dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vinh Nhung.

Ngay trước mặt Vinh Tranh cậu cũng thể tự nhéo đùi mình, hơn nữa đoán chừng dù cậu có nhéo bầm tím thì cũng không rơi nổi một giọt nước mắt.

Tốt, cậu vừa mới soi gương, bởi vì dị ứng và cảm mạo nên dáng vẻ tự buff thêm vẻ yếu đuối thương xót.

"Anh hai, em‌ sai rồi."

Thái độ nhận lỗi thành khẩn.

Vẻ mặt Vinh Tranh không có bất cứ thay đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Đáy lòng cậu tự giễu cười một tiếng.

Hẳn là anh trai của mấy chủ comment kia tuổi tác cũng không lớn lắm đi, chỉ có bạn nhỏ mới thích bộ dáng nũng nịu.

Đối với kiểu đàn ông thành thục như Vinh Tranh, làm sao sẽ có hiệu quả.

Vinh Nhung vốn cho là một giây kế tiếp Vinh Tranh sẽ quay đầu rời đi.

Nhưng mà, người vẫn đứng ‌tại chỗ‌.

Ngọn lửa nhỏ vừa nãy bị tưới tắt lịm liền "phụt" lần nữa bùng lên.

Cậu thử nắm lấy tay của anh.

Ban đầu, Vinh Nhung có chút không tự nhiên.

Suy cho cùng thì kiếp trước ngoại trừ việc nắm tay anh trai khi còn rất nhỏ thì khi lớn lên, những cử chỉ trìu mến rất ít.

Vinh Tranh không hất tay cậu ra.

Trái tim cậu đập nhanh hơn.

Hai tay cậu khẽ run ôm lấy hông của anh.

Vinh Tranh không có đẩy cậu ra.

Giống như một con diều bị gió mạnh thổi bay lên trời bỗng nhiên bị một bàn tay giữ chặt.

Trái tim lâng lâng cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong phòng nghỉ của công ty Vinh Tranh có rất nhiều nước hoa, ngay cả phòng nghỉ của anh cũng tràn ngập hương liệu, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, anh rất hiếm khi dùng nước hoa.

Vì thế, kỳ thực rất dễ dàng phân biệt được Vinh Tranh đang ở trạng thái tư nhân hay công sở.

Ngửi trên người anh có nước hoa hay không liền có thể biết được hôm nay anh ấy thuộc về dạng thái nào.

Vinh Nhung ngửi thấy mùi hương hoa quen thuộc của nhiều loại hoa và trái cây. Đó là mùi nước giặt gia dụng mà dì Ngô thường sử dụng. Hương đầu là các loại hương trái cây, hương giữa là hương thơm nồng nàn của hoa, còn hương cuối là hương gỗ ấm áp trầm tĩnh.

Giống như việc đi dạo qua một vườn cây ăn trái vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ.

Trong không khí truyền tới vị ngọt của đào, táo, lê, vườn cây ăn trái. Cách đó không xa có một gian nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ bên cạnh trồng trắng tinh hoa lài cùng sơn chi, hoa hồng cùng tường vi, điểm xuyết thêm những đám mây trắng của mùa thu.

Gió nổi lên, quần áo trên dây phơi bay trong gió mang theo hương đào và lê ngọt ngào, hương hoa dành dành, hoa nhài, hoa hồng, cùng bầu không khí u sầu của cây thông và cây bách.

Hương thơm quen thuộc thường ngày này khiến Vinh Nhung rơi xuống biến thành hạt bồ công anh, nhanh chóng nảy mầm, nở thành nhụy hoa.

Khi gió thổi, hạt bồ công anh bay đi.

Không còn bị thổi bay lên trời cao mà được làn gió nhẹ nhàng cuốn đi và bồng bềnh xung quanh.

Dịu dàng như mây, nhẹ nhàng như làn gió.

Cả cơ thể và tâm trí đều ở trạng thái thư giãn tột độ.

Mỗi nơi hơi thở đều có một mùi hương mà cậu quen thuộc.

Là hơi thở của Vinh Tranh.

Là dáng vẻ quen thuộc hàng ngày, hơi thở của người nhà.

Tay Vinh Nhung nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Vinh Tranh, "Lúc đó em thực sự không nghĩ nhiều đến vậy, em hứa, lần sau nếu xảy ra tình huống tương tự em nhất định sẽ gọi người đến giúp"

Vinh Nhung ngẩng mặt lên, "‌Bảo đảm không có lần sau. Anh hai, anh đừng giận em nữa."

- -----------------------------------

Em lo gì, ảnh đệ khống mà =)))) Chứ người khác khéo ảnh vặn đầu thiệt đó em =))))))))

Mình sẽ đăng thêm một bản full của chương 24 nữa nha