Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 28



Khi tay Mục Cao Cách khỏi cũng là lúc sinh nhật anh đã gần kề, Lâm Vĩnh Gia gần đây mỗi ngày đều ra ra vào vào cực kỳ bận rộn. Xem ra cậu đã lén lút chuyển không ít đồ đạc về nhà, Mục Cao Cách cũng không hỏi cậu đang làm gì, muốn giữ lại cảm giác kinh ngạc.

Vào ngày sinh nhật của mình, Mục Cao Cách xin nghỉ phép ở công ty như đã hứa với Lâm Vĩnh Gia, để cho Lâm Vĩnh Gia sắp xếp cả ngày.

“Anh Mục, dậy đi nào.” Lâm Vĩnh Gia ríu rít bi ba bi bô trên mặt Mục Cao Cách như chú chim gõ kiến nhỏ vào buổi sáng, đánh thức Mục Cao Cách khỏi giấc ngủ bằng giọng nói rất ngọt ngào. 

Mục Cao Cách nhìn khuôn mặt rất ngoan ngoãn trước mặt rồi hôn cậu mấy phát. Sau khi được Lâm Vĩnh Gia ân cần chu đáo phục vụ tắm rửa skincare, anh tràn ngập mong đợi cho ngày hôm nay của mình.

“Nào nào nào, anh Mục, để em cho anh xem món quà đầu tiên của anh.” Lâm Vĩnh Gia nắm lấy tay Mục Cao Cách chạy lên phòng kính trên tầng thượng, hiện giờ nơi này đã được Lâm Vĩnh Gia cải tạo thành phòng tập thể hình riêng của Mục Cao Cách.

Mặt sàn được trải thảm thấm mồ hôi và cách âm, các thiết bị tập thể dục mới toanh được đặt ngăn nắp ở mọi ngóc ngách trong phòng, giữa phòng có treo một bao cát, trên đó có hình đầu heo và hai người mà Lâm Vĩnh Gia đã vẽ lên.

“Lá gan của em to phết nhỉ.” Mục Cao Cách xoa tóc Lâm Vĩnh Gia, cũng không tức giận, anh rất thích phòng tập thể thao này, mọi chỗ đều được bố trí rất hợp gu của anh.

Rèm cửa màu xám đậm, hợp với màu sơn đen tuyền và hài hòa với lối trang trí của toàn bộ căn phòng, chỗ duy nhất không hợp lý là một góc nhỏ.

Ở góc phòng kính trải một tấm thảm nhung trắng, trên đó đặt một chiếc ghế bập bênh bằng mây và một chiếc bàn cà phê nhỏ, trên bàn cà phê còn có một bộ ấm trà thủy tinh, không hợp với toàn bộ phòng kính, cũng không hợp với khí chất của một chàng trai rắn rỏi mạnh mẽ.

“Lâm Vĩnh Gia, em thấy chỗ đó thế nào?” Mục Cao Cách chỉ vào khu Lâm Vĩnh Gia đặc biệt sáng tạo cho mình.

Lâm Vĩnh Gia chạy tới, nằm xuống ghế bập bênh, lắc lư, nhàn nhã trả lời: "Đây là khu vực của khách quý, là địa bàn của em. Khi anh Mục tập thể dục, em có thể nhìn anh ở đây, sau đó cổ vũ cho anh."

“Như thế này này.” Lâm Vĩnh Gia nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế bập bênh và nhảy lên nhảy xuống như thể cậu có hai quả bóng cổ vũ trong tay.

“Anh Mục cố lên! Anh Mục tuyệt nhất!”

Nhìn Lâm Vĩnh Gia nhảy nhót, Mục Cao Cách dở khóc dở cười dọa nạt: “Lần sau anh tới phòng tập mà em chưa học được các bài cổ động, anh sẽ ném ghế của em ra ngoài biết không.”

“Được rồi được rồi, em đã biết. Chúng ta đi ra ngoài xem quà sinh nhật khác đi!” Lâm Vĩnh Gia đem nắm tay Mục Cao Cách kéo anh vào phòng vệ sinh.

“Không phải em bảo muốn đi ra ngoài à?”

“Bên ngoài nắng quá, anh xem em hai ngày nay bị rám nắng chưa này.” Lâm Vĩnh Gia chỉ khuôn mặt trắng trẻo của mình.

Mục Cao Cách ngó trái ngó phải cũng chưa phát hiện Lâm Vĩnh Gia đen chỗ nào, thò lại gần gặm một ngụm lên mặt Bé Gây Rối: “Không sao, không rám nắng, trắng lắm.”

Lâm Vĩnh Gia kéo tay áo lên, cho Mục Cao Cách xem đường ranh giới trắng đen trên cánh tay mình, hy vọng cảnh báo anh về tầm quan trọng của việc chống nắng, lại không ngờ rằng Mục Cao Cách trực tiếp cúi đầu cắn một ngụm vào cánh tay cậu, để lại một dấu răng mờ nhạt.

“Cánh tay nhỏ rất trắng, đóng dấu.” Mục Cao Cách nói.

Lâm Vĩnh Gia đỏ mặt buông tay áo xuống, bóp một đống kem chống nắng rồi thoa lên mặt Mục Cao Cách.

Lâm Vĩnh Gia ban đầu muốn mang ô ra ngoài, nhưng bị Mục Cao Cách ra mệnh lệnh cấm, đành phải mang theo mũ rồi lên xe Mục Cao Cách, chỉ huy Mục Cao Cách lái xe về phía trung tâm thành phố.

“Tới đây làm gì?” Mục Cao Cách nhìn bảng hiệu công ty nhà mình, không hiểu Lâm Vĩnh Gia muốn làm gì.

“Nghe lời em là được rồi!” Lâm Vĩnh Gia bảo Mục Cao Cách đỗ xe trong gara của công ty, sau đó hai người đi bộ đến bến xe buýt.

Mục Cao Cách nhìn mặt trời chói chang trên đầu và ngã tư giao thông đông đúc cách đó không xa, nhấc mũ của bé Lâm Vĩnh Gia đang ở cúi đầu đếm số tiền xu: “Em muốn đi đâu vậy, chúng mình lái xe không phải được rồi sao?”

“Không được! Chúng mình hôm nay đến đây để trải nghiệm cuộc sống!” Lâm Vĩnh Gia giật chiếc mũ trong tay Mục Cao Cách, vuốt tóc mình rồi đội lại.

“Trải nghiệm cuộc sống?” Không biết có gì trong hồ lô của Bé Gây Rối, nhưng cho dù Lâm Vĩnh Gia ra quân bài gì anh cũng sẽ chiều theo cậu, bây giờ anh chỉ có thể theo dõi và xem cậu có những chiêu trò gì.

“Ừm, đến cuối ngày anh sẽ biết.” Lâm Vĩnh Gia đứng ở bên đường, duỗi nửa chân ra đường như chơi đùa, quơ quơ tay để giữ bình tĩnh. Mục Cao Cách nhìn cánh tay của Lâm Vĩnh Gia đung đưa như chiếc chong chóng, bước lên nắm eo cậu, lỡ đâu không cẩn thận ngã xuống, giống như một đứa trẻ vậy.

Lâm Vĩnh Gia được Mục Cao Cách ôm lấy đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, thành thật cho đến tận khi lên xe.

Chiếc xe buýt mà Lâm Vĩnh Gia đang chờ là một chiếc trông khá tồi tàn, loại xe này thường đi qua một số ga chính trong thành phố và cuối cùng chạy loạng choạng về vùng nông thôn. Nhìn lớp bùn dày trên bánh xe buýt, Mục Cao Cách nhận ra đã lâu rồi mình không đi xe buýt.

Ngày thường, miễn là không phải giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối thì trên xe buýt không có nhiều người. Mục Cao Cách lên xe trước, trong xe điều hòa đã thổi khí lạnh cóng. Lâm Vĩnh Gia đút tiền xu, nghe âm thanh giòn tan của đồng xu rơi vào khe đựng, Mục Cao Cách cảm thấy thỉnh thoảng đi phương tiện giao thông công cộng cũng không tệ.

Lâm Vĩnh Gia sợ làm bà già ngồi bên cạnh sợ hãi nên không nắm tay Mục Cao Cách mà chỉ vào chiếc ghế dành cho hai người ở phía sau. 

“Muốn đi nông thôn? Trang trại?” Mục Cao Cách suy đoán ý đồ của Lâm Vĩnh Gia.

“Không sai lắm.” Lâm Vĩnh Gia nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh mơ hồ nói, kỳ thật cậu có chút ngượng ngùng khi nói về sắp xếp ngày hôm nay, nhìn đôi mắt thăm dò của Mục Cao Cách, cậu cúi đầu vào vùi mặt vào.

Chuyến xe buýt kéo dài hơn hai giờ, nửa sau của chuyến xe hoàn toàn là vùng nông thôn, thỉnh thoảng thân xe bị những tảng đá lớn trên đường va vào nhau, hai người phụ nữ trung niên ngồi trên xe sợ đến mức không khỏi vỗ ngực.

Lâm Vĩnh Gia mấy ngày nay chạy qua con đường này đã quen, phía trước vẫn còn có chỗ phải lắc lư. Quả nhiên, không lâu sau, chiếc xe buýt lại lắc lư lên xuống như đang gặp phải một cơn sóng lớn, Lâm Vĩnh Gia đã sớm cơ trí khéo léo dựa nửa người vào Mục Cao Cách, tay nắm chặt vào lưng ghế trước, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thực ra anh cũng không thích thú gì nhiều với việc đến thăm trang trại, nhưng nghĩ đến Bé Gây Rối phải chịu xóc nảy vài ngày, tình nguyện phơi nắng đen da cũng muốn tặng cho mình một bất ngờ, Mục Cao Cách không muốn lộ ra một tia thất vọng nào khiến cho Bé Gây Rối cảm thấy uể oải.

Sau khi xuống xe, trước khi đến nơi, Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia đang dẫn đường như một hướng dẫn viên du lịch, tự nhắc nhở bản thân lát nữa lát nữa bất kể nhìn thấy cái gì cũng đều phải tỏ ra bất ngờ, để giữ thể diện cho Bé Gây Rối nữa.

Cuối cùng, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh thật sự thấy ngạc nhiên. Điểm đến mà Lâm Vĩnh Gia chỉ là một nhà kính lớn trồng nho do những người dân làng gần đó xây dựng, ở lối vào nhà kính nho có hai quả cầu khí hình người đứng bên trái và bên phải, tay và chân của họ đang bay lộn xộn theo luồng không khí của quạt gió vùng quê, phía trên còn có một biểu ngữ ghi: Nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật ông Mục Cao Cách!

“Cái này, nghe nói dân làng làm để chúc mừng sinh nhật anh……” Lâm Vĩnh Gia ngượng ngùng giải thích.

“Họ làm sao mà biết sinh nhật anh?” Mục Cao Cách không biết có nên cảm thấy may mắn vì hai quả cầu khí kia không phải hình mình và Lâm Vĩnh Gia.

“Bởi vì ban đầu em đến để thuê một vườn nho, sau đó thấy trường tiểu học trong làng trông rất hoang tàn nên đã quyên góp toàn bộ số tiền kiếm được từ mấy buổi phát sóng trực tiếp, nhưng cuối cùng em lại không thuê được vườn nho.” Lâm Vĩnh Gia nói có chút nhụt chí mà cúi đầu.

“Tự nhiên không có việc gì em thuê vườn nho làm gì?” Mục Cao Cách nhìn vẻ mặt ủy khuất của Lâm Vĩnh Gia, chẳng thấy giận chút nào.

Thấy Mục Cao Cách không tức giận vì tấm biểu ngữ xấu xí, Lâm Vĩnh Gia khôi phục sức sống. Anh vốn nghĩ treo biểu ngữ như vậy thật xấu hổ, nhưng đó là lòng tốt của dân làng, cậu thật sự không nỡ từ chối.

“Tuy em chưa bắt đầu kinh doanh nhưng lần này em rất nghiêm túc. Anh Mục, anh thích uống rượu nên em muốn làm sản phẩm đầu tiên là rượu. Em nghe nói nho ở đây rất ngon nên em muốn thử nguyên liệu sản phẩm trước. Sau đó, em sẽ bao tất cả các nhà kính để xem nhà kính nào có nho ngon nhất. Em sẽ dẫn anh đi hái, phần còn lại sẽ dùng làm nguyên liệu sản xuất rượu vang. Dù sao, đây là lần đầu tiên anh đến trang trại nên em muốn anh có cảm giác thành tựu".

Giọng nói Lâm Vĩnh Gia càng ngày càng thấp, cậu sợ Mục Cao Cách cảm thấy mình không coi trọng anh lại vội vàng giải thích: “Người dân ở đây tốt lắm, tuy rằng em không thuê được chỗ này, nhưng nghe nói em muốn chọn cho anh loại nho ngon nhất, họ sẵn sàng cho em ăn thử từng quả một mà không thu tiền. Ở đây có nhiều giàn nho đến nỗi em phải mất hai ngày mới thử hết các giống nho đấy. Em cảm thấy mình hai ngày nay đã béo lên.”

Lâm Vĩnh Gia cúi đầu nhéo nhéo vào mỡ thừa không tồn tại của mình, cậu cũng nhận thấy Mục Cao Cách lúc trên đường hứng thú không cao. Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cảm thấy mình hơi thất bại, khiến sinh nhật Mục Cao Cách biến thành như này.

Nhìn Lâm Vĩnh Gia héo rũ cúi đầu, Mục Cao Cách thở dài một hơi hỏi: “Em quyên góp bao nhiêu?”

“A? Không nhiều lắm, chỉ tám vạn. Nhưng đây là tất cả tiền tiết kiệm của em. Anh mục ơi anh phải nuôi em nhé.” Lâm Vĩnh Gia mới bắt đầu làm phát sóng trực tiếp không lâu, phần lớn trong số tám vạn là do Mục Cao Cách đưa cho cậu, nên lúc cậu quyên góp đã viết tên Mục Cao Cách ở phía trước.

“Anh sẽ trả tiền nho.”

Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia còn đang sững sờ ở tại chỗ, cầm lấy kéo và một bên rổ cùng xách với cậu: “Bé Ngốc Nghếch, còn sững sờ ở đó làm gì, đưa anh đi hái nho nào.”

Thấy Mục Cao Cách không tức giận, những chiếc lá trên đầu Lâm củ cải ngay lập tức từ trạng thái héo rũ chuyển sang đứng thẳng lên: “Anh Mục anh thật quá đáng, đã gọi em là Bé Gây Rối thì chớ còn gọi em là Bé Ngốc Nghêch. Anh như vậy là đang công kích cá nhân.”

“Anh Mục anh nhìn xem, trong vườn nho nhiều muỗi quá. Dù lần nào em cũng quấn chặt nhưng vẫn bị cắn lớn như vậy, nhỡ để lại sẹo thì sao bây giờ!” Lâm Vĩnh Gia chỉ vào vết muỗi đốt đỏ mờ nhạt nhìn mãi mới ra, làm nũng với Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia vì ngại nặng mà đã đưa hết rổ và kéo cho mình cầm, anh chỉ muốn dùng dây thừng buộc Lâm Vĩnh Gia lên eo mình.

Nếu không lỡ đâu Bé Ngốc Nghếch một ngày nào đó bị người khác lừa đi mất thì phải làm sao bây giờ.

Trường tiểu học nông thôn thường trông rất cũ nát là vì hiện tại thôn dân đều gửi con em đi học trên thị trấn, không ai sử dụng thì đương nhiên sẽ cũ nát. Chỉ có thiếu gia chân chính cao quý như Lâm Vĩnh Gia mới không biết điều này, còn đòi mang mình tới trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường.

Đúng vậy, trải nghiệm cuộc sống của những người bình thường.

Mục Cao Cách cũng mới phát hiện bản thân mình thực sự hiểu Lâm Vĩnh Gia nhiều hơn anh tưởng, lúc ở trên xe buýt, anh đã đoán được ý định của Lâm Vĩnh Gia hôm nay, đại khái là cậu muốn cho mình “Nhà giàu mới nổi bị xa lánh” trải nghiệm cuộc sống chân thực nhất của người dân bình thường. 

Mục Cao Cách dùng một bàn tay nắm tay cầm của hai cái sọt tre, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Vĩnh Gia, các ngón tay đan vào nhau, rõ ràng bé ngốc nghếch này mới là người nên trải nghiệm cuộc sống thực tế nhất.

Sau khi hái nho xong, thừa dịp Lâm Vĩnh Gia vui sướng tìm người đóng gói quả nho, Mục Cao Cách bước ra bên ngoài gọi điện thoại cho một người bạn chuyên môn làm từ thiện: “Vợ tôi mới quyên góp một ít tiền cách đây không lâu, cậu giúp tôi trông chừng và đừng để họ sử dụng vào những việc không liên quan.”

Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ ngạc nhiên với việc Mục Cao Cách đột nhiên có vợ, Mục Cao Cách cười giải thích nói: “Trong nước không cho kết hôn, đến lúc đó tôi đưa cậu ấy ra ngoài ăn một bữa với mọi người là được.”

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Mục Cao Cách lại nhịn không được dặn dò thêm lần nữa: “Đừng quên giúp tôi để ý.”

Dù không phải số tiền lớn, nhưng Mục Cao Cách chỉ không muốn lòng tốt của Bé Gây Rối bị phản bội.

“Anh Mục, em khiêng không nổi, anh tới giúp em với.” Lâm Vĩnh Gia gọi Mục Cao Cách ở cửa nhà kính.

“Chậc, em yếu quá.” Mục Cao Cách đút điện thoại vào túi, giúp Lâm Vĩnh Gia cầm một thùng nho lớn ra khỏi trang trại mà không hề phàn nàn.

Sau khi bắt xe buýt trở lại thành phố, anh đặt nho lên xe, trời đã ngả tối nhưng Lâm Vĩnh Gia còn có kế hoạch khác, cậu lại nắm tay Mục Cao Cách dẫn anh lên xe bus đi đêm một nơi khác.

Lúc Mục Cao Cách xuống xe, nhìn đám đông náo nhiệt và ánh đèn rực rỡ cách đó không xa, điều này càng khẳng định suy đoán của anh, Bé Gây Rối muốn đưa đi anh đi trải nghiệm một ngày của một người bình thường nhân dịp sinh nhật.