Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 75.3: Người đoạn trường trên Đoạn Trường nhai



Cổ công công nghe được âm thanh, không hề do dự, vội vàng chạy vội tới, quỳ gối trước mặt Cố Khinh Hàn: "Bệ hạ!"

"Nhanh, nhanh giúp ta cứu hắn đi, nhanh lên!" Hàm răng nghiến kèn kẹt, ngay cả cô cũng không biết lời mình nói ra lộ ra nhè nhẹ run rẩy, cùng với sợ hãi.

Cổ công công như suy tư gì, cúi xuống nhìn Vãn Dung công tử nằm như chết, sau khi bắt mạch xong, sắc mặt đại biến: "Bệ hạ, vị công tử này vốn đã trọng thương, hiện giờ lại thương đến tận tâm mạch, đại la thần tiên cũng không cứu được!"

Nghe câu nói như thế, Cố Khinh Hàn, trực tiếp ngã xuống. Run rẩy ôm Vãn Dung công tử, hét lớn về phía Cổ công công: "Đi, gọi tất cả đại phu, thái y, đều mời đến cho trẫm, đúng rồi, còn có Sở Dật, y thuật của Sở Dật cao siêu, có lẽ hắn có biện pháp cứu Vãn Dung!"

"Còn thất thần làm gì, mau đi đi!"

Nhìn Cố Khinh Hàn có chút điên khùng, Cổ công công ngây ra trong nháy mắt, nơi này cách cung xa như vậy, trở về một chuyến, tính mạng của vị công tử này sớm đã không còn nữa!

Nhưng mà mệnh lệnh của bệ hạ, y cũng không dám cãi lời, huống chi hiện giờ bệ hạ còn đang trong cơn bạo nộ.

Vội vàng đứng dậy, phân phó mấy thị vệ và ám vệ trong đó, vội vàng hồi cung, đi mời thái y.

"Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi cố chịu đựng, chờ đại phu tới, thì sẽ không sao, nhất định phải cố chịu đựng!" Ôm sát Vãn Dung công tử, nhìn máu tươi trong ngực hắn không ngừng chảy ra. Trong lòng Cố Khinh Hàn từng trận chua xót, càng thêm cảm thấy mình vô dụng.

Ở trong lòng Cố Khinh Hàn, Vãn Dung giương khóe miệng lên, cười cười, chỉ là tươi cười, thêm vào một chút bất đắc dĩ, không nỡ. Suy yếu vô lực nói: "Ngươi là nữ hoàng bệ hạ?"

Cố Khinh Hàn giật mình, ăn ngay nói thật: "Đúng vậy, ta chính là đương kim nữ hoàng!"

"Vệ Thanh Dương ca ca là thị quân của ngươi?"

"Ừ, đúng vậy, quý quân trong hậu cung!"

"À, ta vẫn luôn biết thân phận của ngươi không đơn giản, không nghĩ tới thế mà ngươi lại là nữ hoàng!"

"Thật xin lỗi, không phải ta cố ý muốn lừa ngươi!"

Vãn Dung muốn cười, lại làm sao cũng không cười nổi, trên người, càng ngày càng không có sức lực, thậm chí muốn nói một câu, đều vô lực: "Cố tiểu thư, ngươi có thể trả lời thật lòng ta một câu không?"

"Vãn Dung, ngươi đừng nói chuyện, muốn nói cái gì chờ về sau lại nói, ngươi cố chịu đựng trước, đại phu ngay lập tức tới đây, dưỡng tốt tinh thần trước được không?"

Vãn Dung nhẹ nhàng ho khan một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi sắc mặt đại biến, hét lớn: "Cổ công công, đại phu làm sao còn chưa tới, không phải bảo ngươi đi mời đại phu sao?"

Cổ công công và thị vệ từ lúc đến vẫn luôn bảo vệ Cố Khinh Hàn ở bên trong, lúc nào cũng chú ý đến cô, lúc này nghe được cô bạo rống, trong lòng không nhịn được run lên, rất muốn nói một câu, bệ hạ, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, cho dù chạy kịch liệt tám trăm dặm, đi tìm đại phu, trong một chốc lát cũng không thể về đâu!

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm kia của bệ hạ nhà mình, Cổ công công nuốt câu nói sắp bật thốt lên trở về, cười cười nói: "Bệ hạ, lão nô đã sai người đi mời thái y, một lát nữa sẽ tới thôi!"

"Chuẩn bị xe, ngay lập tức chuẩn bị xe, tự trẫm đưa hắn đi tìm đại phu!"

Vãn Dung công tử vội vàng kéo vạt áo Cố Khinh Hàn, suy yếu nói: "Đừng đi, nói chuyện cùng ta được không, ta sợ về sau không bao giờ có thể nói chuyện với ngươi nữa!"

"Sẽ không, sẽ không, ta đã nói rồi, chỉ cần vượt qua được kiếp này, về sau chúng ta đều sẽ rất hạnh phúc!" Nhìn Vãn Dung công tử kéo tay áo cô, trên cổ tay của hắn, dùng vải bố trắng băng một vòng lại một vòng, nhưng vết máu đỏ thắm vẫn là chậm rãi chảy ra, vết thương kia, chính là bởi vì mình khát, muốn uống nước, hắn mới tự cắt cổ tay mình ra sao? Hắn đã chảy bao nhiêu máu?

Tại sao phải năm lần bảy lượt, không quan tâm đến tính mạng của mình tới cứu cô? Hắn làm sao lại ngốc như vậy? Không nhịn được dựa cằm mình trên đỉnh đầu hắn.

"Thân thể của ngươi làm sao càng ngày càng lạnh? Vãn Dung, ngươi đừng làm ta sợ được không? Mở to mắt, nhìn ta!" Cố Khinh Hàn đỡ khuôn mặt tái nhợt vô lực của hắn lên.

"Cố tiểu thư, ngươi trả lời ta một câu trước được không? Những lời này, đối Vãn Dung rất quan trọng!"

"Lần sau lại hỏi, được không?"

"Không, ta sợ ta mà không hỏi, về sau bèn không có cơ hội hỏi, khụ khụ.." Há mồm lại là phun ra một ngụm máu.

"Ngươi vừa mới nói, muốn cưới ta về, là thật sự, hay là vì an ủi ta?"

Cố Khinh Hàn nhìn ánh mắt chờ mong của Vãn Dung công tử, vô cớ, trong lòng chua xót: "Thật đấy, còn thật hơn cả trân châu, không phải an ủi, không phải đùa giỡn, là thật sự muốn cưới ngươi về nhà, ngươi ôn nhu như vậy, săn sóc như vậy, chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ thích ngươi, cho nên, ta phải nhanh cưới ngươi về nhà, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước!"

Nghe câu nói như thế, Vãn Dung công tử thỏa mãn cười cười, dựa vào ngực của nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, khóe miệng giương lên cao.

Thật tốt, y không phải một mình cô đơn, còn có người yêu y, còn có người thích y, y không có uổng công đến kiếp này một chuyến, y không hối hận, y rất vui vẻ!

Ngẩng đầu, nhìn sắc mặt lo lắng của Cố Khinh Hàn, chậm rãi nhắm mắt lại, y rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.. Y thỏa mãn.. Chỉ là hiện tại y rất mệt, y muốn ngủ một giấc. Khóe mắt, một giọt nước mắt chảy xuống.

Cố Khinh Hàn nhìn Vãn Dung công tử chậm rãi nhắm mắt lại, rơi xuống một giọt nước mắt, cánh tay cũng vô lực rũ xuống, mắt co rụt lại, không dám tin tưởng.

Không, Vãn Dung sẽ không cứ như vậy rời khỏi cô, cô còn chưa thay hắn chuộc thân, còn chưa hề cưới hắn về nhà, cô còn có thật nhiều lời nói muốn nói với hắn, hắn sao lại có thể cứ như vậy mà đi rồi?

"Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi tỉnh lại, đừng ngủ, sắc trời còn sớm, không thể ngủ sớm như vậy, mau tỉnh lại nha!"

Vãn Dung không tỉnh, hắn làm sao còn chưa tỉnh? "Vãn Dung, đừng ngủ, ngoan, tỉnh lại được không?"

Cổ công công lau một giọt nước mắt, đau lòng mà nhìn bệ hạ nhà mình, không nhịn được ngồi xổm xuống: "Bệ hạ, ngài đừng lay, Vãn Dung công tử, đã đi!"

Cố Khinh Hàn ngơ ngẩn, thân thể lảo đảo mấy cái, cúi đầu nhìn gương mặt lộ ra tươi cười Vãn Dung, trong lòng thống khổ như bị dao cắt.

Ngẩng đầu, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng hắn.

Khi lại lần nữa ngước mắt lên, không có bi thương, không có hoài niệm, chỉ là lạnh lùng nhìn thích khách che mặt vẫn đang dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự, âm thanh từ trong miệng truyền đến giống như địa phủ âm u, nói: "Giết!"

Sau khi Cố Khinh Hàn lạnh lẽo phun ra những lời này, một đám ám vệ, cùng với thị vệ, tất cả đều dốc hết bản lĩnh lớn nhất, bao vây tiễu trừ toàn bộ sát thủ che mặt.

Mắt thấy trên mặt đất, một bãi màu đen, tất cả đều là vết máu và xác chết, từ vài trăm đến hơn một ngàn sát thủ che mặt, cũng chỉ còn lại mấy người vẫn đang dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự.

Đột nhiên, phía xa truyền một tiếng rống to: "Dừng tay, không dừng tay lại, ta bèn giết hắn!"

Cố Khinh Hàn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một sát thủ che mặt bắt cóc Vệ Thanh Dương, cầm một thanh trường kiếm đặt ở trên cổ Vệ Thanh Dương, có lẽ là dùng sức quá lớn, cổ Vệ Thanh Dương bị cắt một vết thương nhỏ, từng giọt vết máu tràn ra.

Thân thể Vệ Thanh Dương như tùng như trúc đứng thẳng tắp, không hề co rúm, không hề sợ hãi, chỉ là không thể tưởng tượng nổi nhìn Vãn Dung công tử ngã vào trong vũng máu. Mắt co rụt lại, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra được tự trách, bi thương, phẫn hận trong mắt hắn.

Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng đặt Vãn Dung công tử ở trên mặt đất.

Tiến lên hai bước, lạnh băng vô tình phun ra một câu: "Một kẻ cũng không giữ lại!"

Ám vệ và bọn thị vệ sau khi nghe được Cố Khinh Hàn nói, không hề do dự, vài người hợp lực vây công một người, sát thủ che mặt còn lại, một người cũng không giữ lại, tất cả ngã vào trong vũng máu, máu tươi chảy ra đầy đất.

"Ngươi, ngươi không sợ ta giết hắn sao?"

"Ngươi có bãn lĩnh này thì cứ việc giết." Lạnh lùng nhìn sát thủ che mặt, không lộ ra một chút cảm tình.

Sát thủ che mặt có chút ngây ra, nhìn người một nhà bị bao vây ở bên trong, không nhịn được lại dùng lưỡi dao sắc bén trong tay cắt một đao trên cổ Vệ Thanh Dương, máu tươi ngay lập tức xuất hiện.

Vệ Thanh Dương, vẫn là không có phản ứng, chỉ là giật mình hoài nghi mà nhìn Vãn Dung công tử, dường như trời đất này, ngoài Vãn Dung ra, lại không có một người nào có thể vào được trong hắn mắt, đau đớn trên cổ, hắn cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Đám thị vệ, đám ám vệ khác, bởi vì Cố Khinh Hàn không nói gì, mỗi người đều là ngưng thần tĩnh khí, đứng ở một bên, không dám xen miệng.

"Cổ công công, giết nàng ta cho trẫm!"

Không chờ Cố Khinh Hàn nói xong, phất trần của Cổ công công rung lên, chỉ bạc nhè nhẹ che trời lấp đất đánh về phía sát thủ che mặt.

Sát thủ che mặt trừng to mắt, ảnh ngược của sợi chỉ bạc trong mắt, trong lúc nhất thời thế mà lại quên tránh né, cho dù tránh né, cũng không tránh khỏi, bởi vì tốc độ của từng sợi chỉ bạc này thật sự quá nhanh.