Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 64.2: Nữ hoàng tàn bạo



Hóa ra còn chưa kết thúc!

Ở trong lòng y, nữ nhân vừa tàn bạo vô tình, vừa ôn hòa vô hại kia, đang dựng thẳng lưng, đứng ở giữa sân.

Trong mắt, vẫn là một mảng màu máu như cũ, hổn hển mà thở phì phò.

Thân mình Vua sói cũng là bị thương chồng chất, nhiều chỗ đều bị rách thành từng miếng to.

Mà sói đói còn lại, một đám đứng ở bên cạnh, ánh mắt màu lục nhàn nhạt hung tợn nhìn chằm chằm Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn cười có chút tà mị, có chút mê người.

Đặc biệt tại núi sâu rừng già này.

Trên mặt đất, dày đặc, cũng không biết có bao nhiêu xác sói, cành cây đứt gãy, máu chảy thành sông.

Xung quanh, còn có vô số con sói như hổ rình mồi.

Không thể không làm thân thể Vệ Thanh Dương hơi hơi co rúm lại.

Cố Khinh Hàn cầm lấy tay trái máu thịt lẫn lộn, nàng cười lạnh khát máu, lau chùi, rồi sau đó, há mồm phun ra một búng máu tươi.

Đem toàn bộ công lực tự nhiên dồn lại ở trên tay, "đùng" một tiếng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bổ ở trên đầu Vua sói.

Vua sói cũng rất xảo quyệt, biết một chưởng này mang sát khí ngập trời, nếu là trực tiếp tiếp đón, chắc chắn giữa đường đột tử.

Nhưng mà một chưởng này tới quá nhanh, mặc kệ thân hình Vua sói nhanh chóng di động, vẫn bị bổ nặng nề vào người như cũ.

Đau đến nó nhe răng trợn mắt, kêu rên thống khổ.

Đáng tiếc, nó còn chưa có kêu rên ra được, Cố Khinh Hàn một chưởng tiếp nối một chưởng, "bùm bùm" mà bổ trên người nó.

"Ngao ô.."

Những con sói khác, nhìn thấy Vua sói bị đánh hung hăng trên mặt đất, không nhịn được một đám tập kích tới.

Mỗi con lao như mũi tên, há răng nanh, lao như điên mà đến.

Vệ Thanh Dương, trong lòng lại là căng thẳng, tuy rằng y rất sợ hãi Cố Khinh Hàn toàn thân bạo ngược, con ngươi nhiễm màu máu kia, nhưng mà y lại không muốn nàng xảy ra chuyện.

Đáng tiếc, y lo lắng có điều là dư thừa.

Những bầy sói đó tuy rằng nhào tới hung tợn, nhưng Cố Khinh Hàn, cũng không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, hoàn toàn làm lơ bầy sói lao tới, chỉ là một quyền tiếp nối một quyền, hành hung Vua sói.

Tận đến khi Vua sói không thể giãy giụa, ngã xuống đất không dậy nổi.

Mới liếc mắt vừa vặn nhìn đến đám sói dữ trước mặt, từng chưởng từng chưởng bổ ra.

Chỉ chớp mắt một cái, lại không biết chết đi bao nhiêu con.

Một ít sói dữ còn lại, có lẽ là nhìn thấy Cố Khinh Hàn dũng mãnh như vậy, lại hoặc là nhìn đến đồng bạn, thậm chí thủ lĩnh nhà mình đều ngã xuống.

Vì thế, thu lại móng vuốt, chạy như bay rời đi, cũng chỉ muốn tránh qua một kiếp này.

Nếu ban đầu chúng nó rời đi, có lẽ còn có thể sống sót, nhưng hiện tại, Cố Khinh Hàn chỉ cảm thấy hơi thở bạo ngược trong lòng hơi sau đè nặng hơi trước, không thể ngăn nổi dâng trào lên, làm nàng không nhịn được muốn giết người, giết người, lại giết người.

Nàng khát vọng máu tươi, khát vọng giết chóc.

Bước chân vượt lên, thân hình hiện ra, hai tay bổ ra một chưởng, nháy mắt một chưởng "phi long xuất hải" (rồng bay khỏi biển) dời non lấp biển tấn công về phía sói đói đang chạy trốn khắp nơi.

"Ầm ầm ầm"

Vệ Thanh Dương không biết một quyền này uy lực lớn bao nhiêu, y chỉ biết, bầy sói vốn dĩ không thể đánh bại, đều bị Cố Khinh Hàn, bằng lực lượng của bản thân giết sạch toàn bộ.

Bao hàm một con Vua sói.

Trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ trên người sói hoang chảy ra.

Đem một tấc lại một tấc tanh hồng khuếch tán ra ngoài.

Ánh trăng tròn như vậy, to như vậy, thần thánh như vậy, nhưng y hoàn toàn không cảm nhận được.

Nữ nhân cả người là máu kia, quét con ngươi màu máu một vòng, sau khi phát hiện chung quanh, đều là một mảnh tử thi, đột nhiên, đem con ngươi chuyển lên Vệ Thanh Dương trên cây.

Mới vừa nhận thấy ánh mắt này, trong lòng Vệ Thanh Dương chính là run lên, một loại cảm giác không ổn nháy mắt ập vào trong lòng.

Quả nhiên, Cố Khinh Hàn toàn thân là máu kia, mũi chân nhún một cái, một tay túm mạnh Vệ Thanh Dương xuống dưới.

Rồi sau đó, ném mạnh trên mặt đất một cái.

Vệ Thanh Dương bị ném xuống, đầu có chút quay cuồng.

Lắc lắc đầu, trên người, trên tay một mảng dinh dính.

Vừa nhìn một cái, dưới thân của mình, xác sói nằm đầy đất, vật dinh dính kia đúng là máu tươi của chúng nó.

Chịu đựng xúc động buồn nôn, giật lùi thật nhanh về phía sau, lùi đến một nơi sạch sẽ.

Chống vào cây cổ thụ, dạ dày nhịn xuống sông cuộn biển gầm.

Ở thời điểm y cúi đầu, một đạo bóng dáng xuất hiện ở trước mặt y.

Vệ Thanh Dương ngẩng đầu, bèn nhìn thấy nữ hoàng khát máu tàn bạo kia, đang cười lạnh, lạnh lùng tấn công về phía y.

Vệ Thanh Dương co rúm lại một chút, bản năng muốn chạy trốn đi.

Cố Khinh Hàn lại một ném đem y xuống đất.

"Sh!"

Trên người quần áo bị xé rách một cái.

Nháy mắt toàn thân cảm thấy mát lạnh.

Lần này, Vệ Thanh Dương là thật sự sợ, kinh sợ.

Ánh mắt này, thủ đoạn này, động tác này, cùng bạo quân trong quá khứ kia giống nhau như đúc.

Giãy giụa đem quần áo trên người che lại.

Chỉ là với sức lực Vệ Thanh Dương, lại làm sao có thể so sánh với Cố Khinh Hàn đang nổi điên đâu?

Cố Khinh Hàn dương tay chính là hai bạt tai quăng ở trên mặt Vệ Thanh Dương.

Lực độ trên tay kia, lớn đến mức làm Vệ Thanh Dương há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt nóng rát đau đớn.

Đôi tay bị bẻ ra, vốn dĩ quần áo đã thiếu đến đáng thương, bị Cố Khinh Hàn kéo thật mạnh một cái, kéo xuống toàn bộ.

Nhục nhã, trần truồng nhục nhã.

Biết rõ không thắng nổi bạo lực của nàng, vẫn không ngừng giãy giụa như cũ, chỉ là đổi lấy giãy giụa của y chính là cái đánh càng mạnh bạo.

Trên mặt lại là hai bàn tay đi qua, tóc bị mạnh mẽ nắm một cái, lật qua lật lại.

Đau đến nỗi Vệ Thanh Dương nhe răng trợn mắt.

Đau đớn trên đầu, còn chưa khiến cho y phục hồi tinh thần lại, trên bả vai lại là bị người ta cắn thật mạnh một cái.

Cái cắn này, so với sói đói ban nãy, cắn còn sâu hơn.

Bởi vì lần này không phải chỉ cần cắn bị thương, mà là trực tiếp cắn xuống một miếng thịt giáp vai của y ra.

Nhất thời, đau đến mức y hít hà một hơi, kêu ra tiếng thảm thiết.

"A.."

Cố Khinh Hàn hung hăng phun máu thịt trong miệng ra, há mồm liếm mút miệng vết thương giáp vai kia.

Động tác trên tay không ngừng, một tấc một tấc xẹt qua.

Vệ Thanh Dương ngã trên mặt đất, trong mắt, một giọt nhiệt lệ chảy xuống, không biết là do xấu hổ hay là do đau.

Hình ảnh quá khứ, từng màn mà hiện ra.

Mỗi một hình ảnh, đều làm y sống không bằng chết.

Chửi rủa, ẩu đả, nhục nhã, hình phạt..

Hình ảnh vừa đổi, là những ngày xuất cung tới nay, Cố Khinh Hàn chăm sóc, cẩn thận tỉ mỉ, che chở y, vì cứu y, không tiếc nhảy xuống vực sâu vạn trượng, khoảnh khắc rơi xuống vực kia, dùng thân hình máu thịt của chính mình, vì y tranh thủ một đường sống.

Còn có bầy sói vừa mới tấn công, vì có thể để y sống sót, biết rõ không địch lại, vẫn như cũ thả người nhảy xuống, cùng hàng ngàn, hàng vạn con sói hoang ác chiến một trận.

Nàng tốt, nàng xấu, tại sao..

Tại sao..

Tại sao ở thời điểm y vừa mới mở lòng với nàng, tiếp thu nàng, xoay người lại đẩy y xuống địa ngục?

Nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, rơi xuống một giọt nước mắt cuối cùng.

Ai cũng không có thay đổi, là y quá ngốc, ngây ngốc tin nàng.

Nàng là cái dạng người gì, mười mấy năm qua này, chẳng lẽ y còn chưa đủ rõ ràng sao?

Trên người, lại là bị cắn một cái thật mạnh, đau đến nỗi y thật sự muốn cắn lưỡi tự sát.

Mùi máu tanh, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập chóp mũi y.

Hương vị khó ngửi kia, làm y nhịn không được buồn nôn.

Trên người, một đôi tay mềm, mảnh khảnh chà đạp y.

Làm y không nhịn được rùng mình từng trận.

Theo bàn tay mềm, mỗi một lần xẹt qua da thịt, tựa như cắt lấy từng khối thịt ở trên người y.

Chịu đựng đau đớn, chịu đựng nhục nhã, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, miệng bị cạy ra mạnh mẽ, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập tiến vào.

Đôi mắt Vệ Thanh Dương trừng lớn, nhìn nữ nhân tàn nhẫn trên người bắt nạt y.

Đầu lưỡi đau xót, không biết là của y, hay là Cố Khinh Hàn, Vệ Thanh Dương chỉ cảm thấy mình mạnh mẽ nuốt vào một đống máu tươi.

Nuốt đến y muốn nôn, muốn trở mình, chỉ là, trên người bị áp tới gắt gao.

Miệng bị lấp kín.

Hành động kia, đưa tới che trời lấp đất, đưa tới lửa nóng vô tình, đưa tới tàn nhẫn bạo ngược.

Hành động kia, sẽ chỉ làm đối phương thống khổ, căn bản không có nửa điểm vui thích.

Nhưng mà ở thời điểm Vệ Thanh Dương sắp không chịu nổi, Cố Khinh Hàn mãnh mẽ ném y ra một cái.

Đem thân mình y lôi kéo ra phía sau.

Vệ Thanh Dương bị cái lôi kéo mạnh này, phía sau lưng không biết bị đá nhọn hay chạc cây, cắt bao nhiêu miếng, máu tươi đầm đìa.

Hít hà một hơi, đồng thời nhìn thấy nữ nhân kia đang cởi quần áo trên người nàng ra.

Đôi mắt Vệ Thanh Dương co rụt lại.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ tại trên núi hoang máu tanh này, tại hàng đống thi thể phía trước, trình diễn một màn kia sao?

Không.. Y không muốn..

Y không muốn..

Thừa dịp thời điểm Cố Khinh Hàn không chú ý, bò dậy, nâng bước muốn chạy đi.

Còn không có chạy được mấy bước, trên người đã bị một mảnh vải toàn là máu, nhìn không ra màu sắc quấn lấy, kéo ngược trở về.

"Bịch" ngã xuống đất.

Trên lưng không biết chạm phải thứ gì, đau đến tim gan y đều nứt.

Sau đó, trên người bị áp xuống thật mạnh, xuất hiện ở trước mắt y chính là gương mặt tươi cười khát máu phóng đại kia của Cố Khinh Hàn.

Suy sụp nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc bóng đè vô số ngày ngày đêm đêm kia.

Đáy lòng, không tiếng động rơi xuống một giọt lệ.