Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 59.4: Mắt chó xem thường người khác



Quần Phương Lâu.

Đoạn Ảnh phe phẩy cây quạt, chân đạp mạnh, hát dâm khúc, bước lảo đảo lắc lư vào Quần Phương Lâu.

Cha Bảo đang tiếp đón khách nhân, thấy đại kim chủ lại đây, sau khi vội vàng dỗ khách nhân vài tiếng bèn bỏ đi, bước chân phong tao, đi đến nghênh đón Đoạn Ảnh.

"Ôi chao, đây không phải Đoạn đại tiểu thư sao, đã lâu không có nhìn thấy ngài đâu, nô gia còn tưởng rằng ngài đã quên mất Vãn Dung công tử đâu, ngươi không biết, mấy ngày nay Vãn Dung công tử không thấy ngài tới, đều tiều tụy đi rất nhiều, mỗi ngày đều nhắc mãi tên của ngài đấy!"

Đột nhiên một mùi son phấn đậm đặc phả vào mặt, làm Đoạn Ảnh sặc đến nỗi hắt hơi vài cái.

Vội vàng xua tay: "Đứng lại! Đừng lại qua đây, có tật xấu có phải hay không? Bôi nhiều phấn như vậy, ngươi cho rằng ngươi là người hát tuồng sao?"

Cha Bảo ngẩn ra, tâm tình Đoạn đại tiểu thư này hôm nay thoạt nhìn, dường như không được tốt, không phải là tới gây sự đi?

Y ngày nào không phải đều bôi son phấn như này? Trước kia cũng không thấy nàng ghét bỏ a!

Vội vàng cười cười lấy lòng: "Đâu có a, đó không phải là vì đoán được hôm nay Đoạn đại tiểu thư ngài muốn tới, cho nên nô gia mới cố ý bôi nhiều son phấn một chút, không dám cầu ngài có thể thích, nhưng ít ra sẽ không làm ngài quá mức chán ghét nô gia a, không nghĩ tới, nô gia lại là tự mình đa tình!"

"Bớt ghê tởm quá đi, một đống tuổi cũng không tự soi gương nhìn xem mình có mấy phần nhan sắc!"

Một đống tuổi thì làm sao? Nhớ thời điểm năm đó, y còn trẻ tuổi, vẫn là hoa khôi đế đô đâu, bao nhiêu con cháu thế gia, vương công quý tộc vì y, không tiếc vung tiền như rác, hiện tại tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng bọn công tử trong lâu, đều nói bộ dáng y vẫn còn thướt tha, càng hơn năm đó đâu.

Nghiêng người liếc mắt Đoạn Ảnh một cái.

Con heo béo chết tiệt này, nhìn y phục nàng mặc, ánh mắt nhìn người có thể tốt đến chỗ nào, tuy nói y lớn tuổi chút, nhưng lớn tuổi lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi sẽ không già sao, thời điểm ngươi già có thể xinh đẹp giống ta như vậy, soái khí như vậy sao?

Ở trong lòng mắng Đoạn Ảnh ngàn vạn lần.

Trong miệng lại giống như rót mật lấy lòng dỗ Đoạn Ảnh:

"Ngài nói đều đúng, ngài nói đều đúng, một lát a, nô gia sẽ tẩy phấn son đi, miễn cho bẩn mắt ngài!" Đoạn Ảnh hừ một tiếng, phe phẩy cây quạt, lắc lư đi vào trong Quần Phương Quán.

Vừa đi vào, ngay lập tức có mấy tiểu quan trẻ tuổi mỹ mạo vây lại đây, hết sức nịnh nọt lấy lòng y.

Đoạn Ảnh nhìn nhan sắc bọn họ, ghét bỏ đẩy bọn họ thật mạnh một cái.

"Đi đi đi, chỉ nhan sắc như này cũng nghĩ đến hầu hạ lão tử, các ngươi cũng xứng sao?"

Mấy tiểu quan bị Đoạn Ảnh đẩy mạnh, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống.

Trong đó, một người bò lên, tay ngọc khiêu khích quần áo trên người, lộ ra hơn phân nửa da thịt, trên mặt cười quyến rũ dâm đãng, thân mình mềm nhẹ hướng sát tới Đoạn Ảnh: "Đoạn tiểu thư, để nô gia hầu hạ ngài đi!" Hướng tới Đoạn Ảnh phóng phóng mị nhãn, duỗi tay muốn sờ soạng trên người Đoạn Ảnh.

Đoạn Ảnh giận dữ, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

"Cút! Loại mặt hàng này, cho không lão tử, lão tử đều không cần, một đám dung chi tục phấn. Kêu Vãn Dung công tử tới cho lão tử!"

Tiểu quan bị Đoạn Ảnh đẩy ngã trên mặt đất, lại nghe được nàng nhục nhã như thế, che mặt khóc rống, bước nhanh chạy ra ngoài.

Cha Bảo vừa thấy, nóng nảy. Cũng không đi quản tiểu quan kia.

Lấy lòng nhìn Đoạn Ảnh: "Đoạn tiểu thư, Đoạn đại nhân, Đoạn đại gia, ngài bớt giận, bớt giận a, còn không phải là công tử dung chi tục phấn sao, ngài đừng để ý đến bọn họ là được, tức giận làm gì, nếu là tức đến hại thân mình, thật không đáng đâu!"

"Nói nhảm ít thôi, còn không nhanh kêu Vãn Dung công tử ra đây, đêm nay gia bao hắn!"

Từ tay áo lấy ra một đống ngân phiếu, vừa không nhìn cũng không đếm, trực tiếp ném về phía cha Bảo một cái.

Hai mắt cha Bảo sáng lên, thẳng lăng lăng nhìn chồng lớn ngân phiếu này, mừng rỡ, trong lòng nở hoa.

Đoạn Ảnh thật hưởng thụ nhìn thần sắc cha Bảo, xùy một tiếng, khinh thường nhìn cha Bảo.

Sau một lúc lâu, cha Bảo nghĩ đến cái gì, tức khắc mặt ủ mày ê: "Đoạn tiểu thư a, ngài xem, có thể chọn những người khác hay không? Quân công tử, Luyến công tử đều rất nhớ ngài đâu!"

"Phí lời làm gì, đêm nay lão tử ai đều không cần, chỉ cần Vãn Dung công tử, ngươi lập tức, lập tức đi kêu Vãn Dung tới, bằng không lão tử trực tiếp phá Quần Phương Quán này của ngươi!"

Cha Bảo cả kinh, vẻ mặt đưa đám: "Đoạn tiểu thư a, không phải cha Bảo ta không chịu, mà là đêm nay Vãn Dung công tử đã bị người ta bao, cha Bảo ta cũng rất bất đắc dĩ a!"

"Ai, ai bao? Nàng bao bao nhiêu? Lão tử ra giá gấp đôi bao."

Cha Bảo khó xử nhìn nhìn Đoạn Ảnh.

Gia hỏa này, rõ ràng chính là tới gây sự, xem ra đêm nay nếu là không kêu Vãn Dung công tử ra tới, chỉ sợ tỷ tỷ của Đoạn Ảnh cũng sẽ không chịu để yên.

Đoạn tiểu thư là nữ nhi của đế sư, lại là bạn của tam hoàng nữ, hai người kia, bất luận là ai, đều không đắc tội nổi các nàng a.

Nghĩ đến khách quý hôm nay bao Vãn Dung công tử.

Cha Bảo không khỏi đau đầu một trận.

Vội vàng tự mình chạy tới phòng Vãn Dung công tử.

Còn chưa vào trong phòng, cha Bảo đã nghe được một tiếng đàn chầm chậm, tiếng đàn kia, như kêu như khóc, nhè nhẹ chậm rãi vang lên.

Trong lòng cha Bảo cười ấm áp.

Đầu bảng Vãn Dung công tử nhà y chính là tốt a, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, mọi thứ tinh thông.

Kỹ năng gảy đàn, ở Lưu quốc, nếu dám nói Vãn Dung thứ hai, sẽ không có người dám xưng thứ nhất.

Nhẹ nhàng gõ cửa: "Công tử, ngài ở đó không? Nô gia có thể tiến vào không?"

Trong phòng kia, ngoại trừ tiếng đàn du dương ra, không có một chút thanh âm.

Cha Bảo không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám tùy tiện đẩy cửa vào.

Ngay tại thời điểm y còn muốn lại gõ cửa lần nữa, bên trong truyền đến một đạo thanh âm lười biếng tùy ý:

"Vào đi!"

Thanh âm thật êm tai, thật du dương, nghe được trong lòng cha Bảo nổi lên từng trận gợn sóng.

Nếu là bọn công tử trong lâu của y đều có một giọng nói tốt như này, lo gì không kiếm được ngân lượng?

Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy đầu bảng Vãn Dung công tử nhà mình, ngồi ở một bên đánh đàn.

Chỉ là có chút ngoài dự đoán đó là, đầu bảng Vãn Dung công tử nhà y, trên dung nhan xinh đẹp kia, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống.

Lông mày vốn là như họa, hơi hơi nhăn, trên mặt mang theo thống khổ.

Tầm mắt hạ xuống, ngón tay như ngọc thanh mảnh kia, nhẹ nhàng gảy gảy như nước chảy mây trôi, máu tươi trên đầu ngón tay tí tách chảy xuống, nhiễm đỏ dây đàn.

Nhìn thấy cha Bảo tiến vào, Vãn Dung công tử nâng lên hai tròng mắt, bi thương nhìn thoáng qua cha Bảo.

Trong lòng cha Bảo chấn động, có chút đau lòng nhìn Vãn Dung công tử.

Chẳng lẽ từ lúc hắn vào phòng vẫn luôn đánh đàn sao? Hắn đã đánh bao lâu, mới có thể làm mười ngón đều bật máu?

Đây là bảo bối nhà y, trước nay chưa từng ăn qua bất cứ đau khổ gì, lúc tiếp khách nhân, ai đều không phải tìm mọi cách sủng ái hắn? Chưa từng có người ngược đãi hắn như vậy!

Ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân tà mị vẻ mặt lười biếng, quái đản.

Người nam nhân này, đeo một mặt nạ màu bạc, không thấy rõ khuôn mặt.

Một bộ hoa phục màu xanh lam, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình rượu, nằm ngửa ở trên ghế quý phi, nhắm mắt lại, tự rót tự uống. Ngya cả y tiến vào, đôi mắt cũng không có mở ra.

Cha Bảo cẩn thận nhìn nam tử kia, không dám phát ra tiếng động.

Nam nhân này, không biết thân phận, nhưng lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm qua của cha Bảo, nam nhân này tuyệt đối không đơn giản!

Hơi thở vương giả toàn thân, giống như quân lâm thiên hạ, uy áp vương giả trên người tỏa ra, ép cho người ta không thở nổi.

Nhưng nhìn kỹ, hắn lại giống người thường bình bình phàm phàm, chỉ là trên người lộ ra một cỗ tùy ý, lười biếng, còn có tà tà cười nhạt.

Cha Bảo thật sự không làm rõ được, một người nam nhân như hắn, tự nhiên chạy tới hồng lâu tìm nam nhân làm gì? Hơn nữa lại là đầu bảng!

Người nam nhân này lá gan cũng quá lớn đi, có điều nghĩ đến, khi nam nhân này vừa mới bắt đầu tiến vào, thân pháp quỷ mị kia, cùng với vừa ra tay đã tung một đống ngân phiếu, ánh mắt cha Bảo không khỏi lại lần nữa lóe lóe.

Ngân phiếu Đoạn tiểu thư cho y tuy rằng nhiều, nhưng ngân phiếu người nam nhân này cho hắn, so với Đoạn tiểu thư, đâu chỉ nhiều gấp mười lần, gấp trăm lần đều được, đây mới là đại kim chủ chân chính a.

Vãn Dung công tử, chịu khổ như này, đổi lấy bằng đó ngân lượng cũng không có hại a!

Phải biết rằng, bằng này ngân lượng cũng đủ mua mấy chục Quần Phương Quán.

"Vị công tử này, là thế này, dưới lầu có một vị tiểu thư, náo loạn muốn gặp Vãn Dung công tử, vị tiểu thư kia, thân phận cao quý, nô gia, thật sự không đắc tội nổi a!"