Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 58.4: Vệ Thanh Dương bị bán



"Làm sao vậy? Ngươi đừng nói với ta, ngươi không mang ngân lượng?" Cố Khinh Hàn cả kinh.

"Chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán trúng, có điều không có thưởng!"

Thưởng cái đầu ngươi a, không thấy được tiểu nhị tỷ mới vừa tiến vào nhã gian nghe câu nói như thế, ánh mắt trên mặt kia nháy mắt đình trệ sao?

Bữa cơm bá vương (ăn không trả tiền) này ăn cũng quá lố bịch rồi!

"Ngươi cứ trả tiền trước đi, cùng lắm thì, lần sau bản thiếu mời ngươi ăn nhiều hơn mấy món!"

Khóe miệng giật giật mấy cái, hắn ta nói cũng thật phong thanh vân đạm, ngân lượng của cô đêm qua đã dùng để đối phó với mấy thích khách kia, hiện tại trên người cô cũng là hai bàn tay trắng.

Đem ánh mắt nhìn về phía Vệ Thanh Dương.

"Trên người ngươi có ngân lượng sao?"

Cái lắc đầu không muốn thấy nhất hiện ra, lại lắc lắc.

Nhìn tiểu nhị tỷ sắc mặt càng ngày càng xấu, Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng cười: "Tiểu nhị tỷ, ngươi xem, có thể ghi nợ trước, lần sau ta trả gấp đôi hay không?"

"Xin lỗi, bổn tiệm không cho nợ, ba vị gia đây là muốn ăn cơm bá vương có phải hay không?"

Đã không còn có khom lưng cung kính như vừa mới bắt đầu, có chỉ là lạnh lùng cười nhạo.

"Ra khỏi cửa, nhất thời đụng tới một chút ngoài ý muốn, cho nên.."

"Cho nên túi tiền rơi mất? Hoặc là bị thổ phỉ đoạt?"

"Tiểu nhị tỷ nói không sai, túi tiền của ta xác thật rơi mất!" Cố Khinh Hàn ấm áp cười.

Cô cũng không nói dối, túi tiền của cô xác thật là rơi mất. Nói bị thổ phỉ đoạt cũng, cũng không sai, nếu như bị thổ phỉ đoạt còn tốt, vấn đề là, bọn họ bị sát thủ "đoạt".

"Lão nương nói cho ngươi, mỗi người ăn cơm bá vương, đều là nói như vậy, lão nương vừa mới nhìn các ngươi đã không thấy giống người đứng đắn, cũng không giống kẻ có tiền, không nghĩ tới thật sự bị ta đoán trúng rồi. Dĩ nhiên còn dám gọi 99 món ăn. Bọn tỷ muội, lấy vũ khí!"

Tiểu nhị tỷ kêu một tiếng, ngoài cửa nháy mắt vào rất nhiều nữ nhân dũng mãnh, mỗi người đều cầm gậy gộc.

Cố Khinh Hàn cả kinh, những bá tánh này, ra tay không tốt, không ra tay, nhiều người như vậy, còn không phải là bị đánh chết? Cả 99 món ăn a, những người này sẽ lưu tình mới là gặp quỷ!

Vội vàng nắm lấy tay Vệ Thanh Dương, nói với nam tử áo lam bên cạnh: "Tự ngươi nhanh trốn đi, chúng ta đi trước một bước!"

Dứt lời, không đợi hồi âm, đi trước mở một con đường bèn chạy ra ngoài.

Phía sau đi theo vô số nữ nhân cầm gậy gộc.

Tận đến thời điểm chạy qua vài con phố, Cố Khinh Hàn nhìn phía sau không có truy binh, mới buông tay kéo Vệ Thanh Dương ra, dựa vào vách tường thở ra một hơi thật mạnh.

"Đi thôi, chúng ta hồi cung đi!"

"Hồi cung nào?"

Bước chân Cố Khinh Hàn sửng sốt, đây không phải thanh âm nam tử áo lam sao? Hắn ta như thế nào cũng ở bên cạnh?

Quay người lại, liền nhìn thấy nam nhân cuồng ngạo tà mị kia tà tà ác cười ở nơi đó.

"Làm sao lại là ngươi? Vệ Thanh Dương đâu?"

Buông tay: "Ngươi vừa mới không phải kêu Vệ Thanh Dương tự mình chạy sao?"

Cố Khinh Hàn tức giận, dĩ nhiên kéo sai người: "Vậy ngươi làm gì không nói một tiếng, làm gì chạy đến bên cạnh Vệ Thanh Dương?"

"Ê, nữ nhân, là tự ngươi kéo ta qua, bản thiếu chủ còn không có trách ngươi đùa giỡn thiếu nam đàng hoàng, ngươi ngược lại trách ta trước!"

Thiếu nam đàng hoàng cái con khỉ, hắn ta từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, đâu có giống thiếu nam đàng hoàng chút nào?

Lại cũng bị nghẹn đến không còn gì để nói, xác thật là cô bắt tay trước, nhưng mà đây cũng quá..

Đi về phía trước một bước, định quay lại tửu lầu, nam tử áo lam ngăn trở cô một cái.

"Hiện tại ngươi quay lại, không sợ các nàng đánh chết ngươi?"

"Ta không quay lại, Vệ Thanh Dương sẽ bị đánh chết, hắn lại không có võ công!"

"Hắn có điều chỉ là một phu lang của ngươi thôi, không phải có rất nhiều phu lang sao? Thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít!" Dựa gần vách tường, chán chết phe phẩy cây quạt của hắn.

Nhìn nam nhân phong tao này, Cố Khinh Hàn không khỏi cười lạnh lùng: "Sinh mệnh mỗi người đều là vô giá, không có đắt rẻ sang hèn, phân chia số lượng nhiều ít!"

Thân mình nam tử chấn động, sinh mệnh mỗi người đều là vô giá? Thật sự đều là vô giá sao? Những người hèn mọn đê tiện đó cũng không ngoại lệ sao?

Ánh mắt nhìn nàng rời đi, câu môi cười, trong mắt tràn đầy hứng thú nồng đậm.

Nữ nhân này, cùng hình tượng nữ bạo quân trong lời đồn hoàn toàn không giống a, chẳng lẽ là hắn nghĩ sai chỗ nào rồi?

Đột nhiên, thân hình phóng đãng không kiềm chế được của nam tử nháy mắt đứng thẳng, trong mắt cũng đã không còn có vui cười nghiền ngẫm.

Thay thế chính là một cỗ sát khí, cùng với khí phách tôn giả cuồng ngạo, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị cửu châu.

Phía sau, một bóng đen nhảy đến, hiện ra. Quỳ đầu ôm quyền, cung kính đối với nam tử áo lam nói: "Thiếu chủ, gia chủ mời ngài cấp tốc quay về một chuyến!"

"Việc của bản thiếu chủ tự mình sẽ xử lý, cút!"

"Nhưng mà thiếu chủ.."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ống tay áo nam tử áo lam vung lên, ám vệ phía sau "bịch" một tiếng, bay ra thật xa, phun ra một ngụm máu tươi.

"Còn chưa cút?"

Nghe vậy, ám vệ phía sau, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, gian nan bò lên, cũng không để ý thương thế trên người của mình, vội vàng cút ngay, tốc độ rời đi kia, làm người ta không khỏi tặc lưỡi.

Cho dù có rắn độc mãnh thú, ác ma câu hồn, cũng không có cái loại thần sắc và tốc độ khoa trương này.

Nam tử không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng cán quạt lúc có lúc không phủi lòng bàn tay một cái.

Khí thế vương giả trên người kia từng đợt từng đợt tràn ra.

Ở phía sau hắn, có mấy con mèo nhỏ, chợt bị khí thế vương giả kia của hắn ép tới không dám thở mạnh, vội vàng nhao nhao chạy trốn, thoát đi xa xa, tốc độ so với ám vệ còn muốn nhanh gấp mấy trăm lần.

Sau một lúc lâu, nam tử nghĩ đến cái gì, khóe môi nở rộ một mạt mỉm cười, trên người toàn bộ nháy mắt nhu hòa lên.

Nhìn phương hướng Cố Khinh Hàn rời đi, như suy tư gì.

Thầm than: Đáng tiếc, ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, bằng không, nhất định phải từ từ gặp ngươi.

Trong nhã gian Quần Phương Quán.

Mấy nam tử trung niên thân mặc diễm y đỏ thẫm, trang điểm son phấn lòe loẹt, vẻ mặt kinh diễm nhìn tư thế thần tiên của Vệ Thanh Dương.

Trong mắt hiện lên trần trụi kinh diễm.

Y làm tú ông nhiều năm như vậy, chứng kiến nam tử mạo mỹ nhiều đếm không xuể, lại chưa bao giờ có một người giống hắn ta làm người tim đập thình thịch như vậy.

Lưng thẳng như tùng như trúc, ngồi ở ghế dựa. Dáng người mảnh khảnh cao gầy, một mái tóc đen nhánh nhu thuận trút thẳng xuống vuông góc với mặt đất. Khuôn mặt như ánh trăng đêm trung thu, vẻ đẹp như hoa mùa xuân, tóc mái được cắt tỉa gọn gàng, lông mày đen nhánh như mực, diện mạo như cánh hoa đào.

Đáy lòng cha Bảo vui vẻ muốn thét chói tai, bảo vật a, bảo bối a, thật là bảo bối từ trên trời rớt xuống.

Trên đời này, làm sao lại có nam tử tuấn mỹ như vậy?

Y đang nằm mơ sao?

Véo đùi một cái, "sh" đau quá, không phải nằm mơ, thật sự không phải nằm mơ!

Y thật sự nhặt được bảo vật!

Trước kia y tự cho là, đầu bảng Quần Phương Quán của y, Vãn Dung công tử là đệ nhất mỹ nhân đế đô, không thể tưởng được thế nhưng có người còn xinh đẹp hơn so với Vãn Dung công tử.

Nghĩ đến Vãn Dung công tử, đáy lòng cha Bảo xẹt qua một chút đắc ý.

Đó chính là y tiêu phí thời gian mấy năm bồi dưỡng lên. Tài hoa, dung mạo nổi danh khắp kinh đô, bao nhiêu người muốn gặp hắn một lần mà không được.

Vì cùng mỹ nhân thân mật mà táng gia bại sản

Lại có bao nhiêu vương công quý tộc muốn nạp hắn là hầu.

Trong kinh thành, những công tử trong gia đình đó, thanh danh dễ nghe, nhưng tài nghệ kia, dung mạo kia, có ai có thể so sánh với Vãn Dung công tử?

Không phải y khen, đế đô này sớm đã có người đem Vãn Dung công tử chọn là đệ nhất mỹ nhân Lưu quốc.

Có điều Vãn Dung công tử xuất thân thanh lâu, thân phận thấp kém, mọi người chỉ có thể ngầm xếp hạng như vậy, cũng không có người dám chân chính nói ra, bằng không sẽ làm nhiều người phẫn nộ.

Con cháu thế gia, so ra còn kém một nam tử thanh lâu, nói ra không phải là bị bọn họ đánh chết, đầu năm nay, người ghen ghét cũng quá nhiều đi!

Lại nghĩ đến, vừa mới bọn họ khó được có ngày nhàn hạ thoải mái đi tửu lầu ăn cơm, vừa vặn đụng tới mấy người ăn quỵt.

Hai người một nam một nữ chạy thoát ra ngoài, chỉ còn lại có người thanh lãnh này.

Lúc ấy nhóm tiểu nhị tỷ tửu lầu gậy gộc toàn muốn đánh ở trên người vị nam tử này.

Ít ra y anh minh thần võ, có một đôi mắt độc nhất vô nhị.

Chỉ nhìn dáng người công tử kia, dáng người kia, khí chất kia, y bèn kết luận, đây tuyệt đối sẽ là mỹ nhân thiên tiên.

Cho dù không phải, chỉ bằng vào dáng người kia của hắn, cũng có thể làm cho Quần Phương Quán của bọn họ hốt bạc mỗi ngày.

Cho nên bọn họ giữa đường đã ngăn lại nhóm tiểu nhị tỷ hung thần ác sát đó.

Hỏi thăm mới biết được, hóa ra ba người bọn họ, gọi 99 món ăn, ăn cơm bá vương.

99 món, vừa nghe đến số lượng này, lúc ấy không khỏi giật giật khóe miệng, cả người ngơ ngẩn.

Cũng chỉ bệ hạ mới ăn 99 món ăn, hắn dĩ nhiên gọi 99 món. Đó không phải là muốn sóng vai cùng nữ hoàng sao?

Sau lại cùng chưởng quầy thương lượng, vị mỹ nhân áo xanh này bán cho y, sau đó y đưa một ít ngân lượng cho nàng ta.

Cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng hoàn thành giao dịch với năm trăm lượng.

Năm trăm lượng a, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, gia đình người thường, hai lượng bạc, đã có thể an an bình bình vượt qua một năm.

Thời điểm mua, trong lòng còn có chút bất an, chỉ sợ mua phải một tên xấu xí. Nhưng mà chưởng quầy lại không cho y xốc lên khăn che mặt của mỹ nhân áo xanh kia.

Nói là, như vậy mới công bằng.

May mà chưởng quầy yêu cầu như vậy, bằng không chỉ sợ năm ngàn lượng đều không nhất định mua được hắn.

Càng nhìn, cha Bảo lại càng thích.

Đây quả thực, quả thực với ngôn từ của y liền không có biện pháp diễn tả bằng lời, trên đời này, làm sao lại có người bộ dáng đẹp như này, thật không thể tưởng tượng!

Một tiểu quan dung mạo thanh lệ bên người, hướng vào bên tai cha Bảo: "Cha Bảo, ngươi nhìn vệt đỏ trên người hắn, hình như không phải là thanh quan đâu!"

Một câu này đem cha Bảo từ thiên đường đánh xuống địa ngục.

Ban nãy chỉ nhìn dung mạo, dáng người hắn, mặt khác thế nhưng đáng chết bỏ lỡ rồi.

Nhìn kỹ, đúng thật là như vậy.

Nam tử thanh lãnh này, trên cổ có vài vệt đỏ, quần áo trên người có dấu vết bị xé rách, ngay cả môi đều sưng đỏ.

Đây rõ ràng chính là bị người cường..

Nghĩ đến đây, trong lòng cha Bảo phát hỏa một trận, là đứa vương bát đản (đồ con rùa rụt cổ) nào làm? Không biết đây là một quả trứng vàng sao? Dĩ nhiên cứ làm hỏng như vậy, đây là làm y kiếm ít đi bao nhiêu ngân lượng a!

Nhịn không được đem kẻ cùng Vệ Thanh Dương phát sinh quan hệ chém ngàn đao mắng trăm lần. Thậm chí liền tổ tông mười tám đời đều mang ra mắng.

Cha Bảo chậm rãi đến gần bên người Vệ Thanh Dương, lời nói nhỏ nhẹ, mắt mang ôn nhu, liền sợ dọa mỹ nhân như tiên như ngọc kia: "Công tử, về sau nơi này chính là nhà của ngươi, không bao giờ sợ chịu đói bị đánh, sơn hào hải vị, lụa là gấm vóc, chỉ cần ngươi muốn, nơi này của chúng ta đều có. Bọn ca ca, đệ đệ nơi này, đều rất dễ ở chung, đương nhiên, ta cũng rất dễ ở chung, ngươi có thể gọi ta là cha Bảo giống bọn họ!"