Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 51: Huynh đệ gặp nhau



Khụt khịt vài cái, đến bên cạnh bàn, đổ một chén nước, đặt ở ngoài miệng Sở Dật, rót nước trong chén trà vào trong miệng hắn.

"Khụ khụ.." Không biết có phải sặc rồi hay không? Sở Dật chậm rãi mở con mắt như nước kia.

Nhìn nhìn chung quanh, lại nhìn nhìn Lăng Thanh Thần hồng hốc mắt, cất lên giọng nói nghẹn ngào vô lực, đạm đạm cười: "Đừng lo lắng, ta không sao."

Thanh âm suy yếu vô lực kia, thân thể đang không ngừng run run kia, thật sự làm người ta không thể tin hắn không sao.

Nước mắt kia bèn không biết cố gắng lại chảy xuống.

"Sở đại phu, bọn họ không phải đều nói ngươi là người tốt sao, tại sao ngươi xảy ra chuyện, nhưng không ai chịu giúp ngươi một chút?"

"Đồ ngốc, đây là đạo lý sinh tồn trong hậu cung, bọn họ cũng sợ Đoạn quý quân trách tội xuống, không trách bọn họ!" Muốn nâng lên cánh tay giúp y chà lau nước mắt trên mặt, lại làm cũng không có sức lực.

"Sở đại phu, ngài hiện tại thế nào, còn đau không, phải thế nào mới có thể cứu ngài đâu?"

"Không cần, một lát thì tốt rồi!"

Nghi hoặc, tràn đầy nghi hoặc, người khác là bởi vì sợ đắc tội Đoạn quý quân, không dám cứu Sở đại phu, vậy Sở đại phu khiến cho mình đau như vậy, hắn chẳng lẽ không tự cứu sao?

"Ngươi có thể đưa ta đến Lãnh Tịch cung sao?" Một ngày không có trở về, Thượng Quan quý quân cũng không biết thế nào? Miệng vết thương trên người có đổi thuốc hay không? Có chuyển biến xấu hay không? Nếu là chuyển biến xấu thì phiền toái!

Lúc này, đoán chừng hắn cũng nên tỉnh đi.

Trong Lãnh Tịch cung.

Tiểu Lâm Tử nhìn Thượng Quan Hạo, lại nhìn nhìn Thượng Quan Vân Lãng canh giữ ở mép giường, uy phong lẫm lẫm, một thân chính khí ngạo cốt.

Đều vài ngày, công tử như thế nào còn chưa có tỉnh?

Nam nhân kia lại là ai?

Buổi sáng hôm nay, đột nhiên tới thật nhiều người, lấy nam tử thần thái phi dương, ánh mắt sáng ngời này cầm đầu, mênh mông cuồn cuộn tới một đám.

Y lúc mới đầu khiếp sợ, cho rằng những người này lại là tới tìm công tử gây phiền toái.

Không nghĩ tới, những người này sau khi đưa nam tử uy nghiêm này lại đây, tất cả bèn rút lui.

Mà nam nhân có hơi thở cương dương cương nghị này từ lúc đó đến bây giờ, bèn vẫn luôn canh giữ ở trước giường công tử.

Đút công tử ăn cơm, uống nước, giúp đỡ công tử lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ánh mắt nhìn công tử là nhu hòa như vậy, từ ái như vậy.

Hắn là ai, tại sao đối với công tử tốt như vậy? Trước kia làm sao đều chưa từng gặp qua hắn?

Nhìn hắn một cái thật sâu xong, lại chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa lớn.

Sở đại phu làm sao đến bây giờ còn không có trở lại? Sở đại phu biết công tử có thương tích trong người, lại phụng mệnh trị liệu cho công tử, tuyệt đối không thể cứ bỏ mặc công tử như vậy, mặc kệ không hỏi, một mình rời đi.

Hay là Sở đại phu xảy ra chuyện gì? Hay là Đoạn quý quân lại làm khó dễ Sở đại phu?

Trong lòng tiểu Lâm Tử khẩn trương, khả năng Đoạn quý quân tìm Sở đại phu gây phiền toái quá lớn.

Sở đại phu sẽ không có việc gì đi?

"Kẽo kẹt" cửa lớn mục nát bị đẩy ra.

Từ ngoài cửa đi vào một nam tử trích tiên bạch y như tuyết, thanh lãnh, đạm nhiên.

Nam tử không giống dĩ vãng thẳng lưng, mà là thất tha thất thểu, che lại ngực, sắc mặt trắng bệch đi đến.

Ánh trăng nhu hòa kia chiếu vào trên người hắn, ở trên người hắn đi dạo một tầng nhàn nhạt ngân huy, cho dù trên mặt tái nhợt như tờ giấy, vẫn như cũ đẹp đến kinh tâm động phách.

Tiểu Lâm Tử nhìn thấy Sở Dật, vội vàng một đường chạy chậm qua, đỡ lấy thân thể lảo đảo kia.

Sở Dật thật gầy, gầy giống như công tử, vừa chạm vào thân thể hắn, toàn thân tiểu Lâm Tử lạnh run một cái, thân thể thật lạnh băng, còn lạnh hơn cả núi băng!

Lại gần mới nhìn thấy, hàm răng Sở Dật va vào nhau cầm cập, thân hình mỏng manh kia mặc dù đã cố gắng hết sức, vẫn cứ hơi hơi rùng mình, nhấp chặt môi tái nhợt, giữa lông mày còn có sương băng lóe lên.

"Sở đại phu, ngài thế nào?"

Nâng con ngươi lên, kéo kéo miệng, muốn nói không sao, lại làm sao cũng không mở miệng được, hàm răng run đến càng thêm lợi hại, không nhịn được ôm chặt toàn thân.

Lạnh, thật lạnh..

Tiểu Lâm Tử vội vàng đỡ Sở Dật vào trong phòng, dùng cái chăn tẩy đến trắng bệch vốn dĩ ở trên giường cũ nát kia của Thượng Quan Hạo đắp ở trên người hắn.

Đổ ly nước ấm, đưa cho Sở Dật đang run run rẩy rẩy.

"Sở đại phu, nếu là khó chịu cũng đừng cố, nhanh lấy thuốc uống cho hòa hoãn một chút trước!"

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương xuyên thấu qua thân thể y, dường như đang đông lạnh máu, cốt tủy y. Làm y không nhịn được co rúm lại thật mạnh một cái.

Kiên định lắc đầu với tiểu Lâm Tử, rũ rũ mắt, một mình chịu đựng một đợt tiếp một đợt lạnh lẽo kia.

Nam tử cương dương vốn ngồi ở trước mặt Thượng Quan Hạo nhíu mày.

Đây không phải thần y lần trước trị liệu cho Hạo nhi sao?

Tiến lên, nắm lấy mạch đập của hắn.

Chỉ là vừa đặt tay lên, mày kiếm kia bèn run rẩy một chút.

Trên người hắn có hai loại hơi thở bạo ngược, một lạnh một nóng, mặc kệ là lạnh hay là nóng đều bá đạo đến cực điểm, hơn nữa trên người hắn còn có không ít độc tố, những độc này, sẽ không lấy mạng người, lại có thể làm người muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nhíu mày.

Là ai tàn nhẫn như vậy, hạ loại độc bá đạo này ở trên người hắn?

Thôi, nể mặt hắn từng đã cứu Hạo nhi một mạng, bèn giúp hắn.

Dán lòng bàn tay ở phía sau lưng hắn, chậm rãi độ chân khí của mình vào trong cơ thể hắn.

Tiểu Lâm Tử rõ ràng phát hiện, thân mình đạm bạc kia của Sở Dật không hề co rúm cùng run rẩy lợi hại như vậy nữa, hàm răng cũng không hề va vào nhau cầm cập, ngay cả sắc mặt cũng đều tốt hơn rất nhiều.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười ngọt ngào, Sở đại phu không sao thì tốt!

Thượng Quan Vân Lãng chậm rãi rút tay dán phía sau lưng về.

Người hạ độc cũng thật đủ tàn nhẫn, là muốn cho thân thể hắn bắt đầu phân hủy từ trong xương tủy sao? Sức chịu đựng của Sở đại phu này cũng quá mạnh, không khỏi đối với Sở đại phu trích tiên thanh nhã lại hèn mọn thấp hèn này dâng lên một chút hảo cảm.

"Sở đại phu, ngài thế nào?"

Nhàn nhạt cười một cái, nâng thân mình suy yếu vô lực kia lên, thi lễ với Thượng Quan Vân Lãng: "Đa tạ vị công tử này ra tay cứu giúp!"

"Không cần! Có điều, Sở đại phu, độc này tuy rằng bá đạo, nhưng lấy y thuật của Sở đại phu, muốn cho nó tạm thời giảm bớt, chắc là không phải khó khăn gì quá lớn đi, vì sao?"

Thanh âm sang sảng kia mang theo một chút khó hiểu, Sở đại phu vì sao phải tự ngược đãi mình như thế? Người có thể cứu Hạo nhi trở về từ quỷ môn quan, y không tin, y thuật của hắn sẽ kém như thế!

Nghe vậy, hai tròng mắt bình tĩnh không gợn sóng kia của Sở Dật hiện lên một chút thống khổ, rất nhanh lại bị hắn che giấu đi, nhanh đến làm người bắt giữ không được.

Nhàn nhạt lắc lắc đầu, bỏ chăn ra, bước chân lảo đảo đi đến bên người Thượng Quan Hạo, xem mạch đập của hắn, xem xét thương thế trên người hắn.

Sau một lúc lâu, cười trấn an. Tươi cười kia giống như hương thơm hàn mai nở rộ vào đông, thấm vào ruột gan, phất tan mọi khẩn trương, sầu lo, lo lắng.

"Tính mạng Thượng Quan quý quân đã không đáng ngại, da thịt bị thương có thể chậm rãi dưỡng!"

Thanh âm thanh tuyền dễ nghe êm tai vừa phát ra, người trên giường, ngón tay bọc trong băng gạc màu trắng dày đặc hơi hơi đọng, lông mi cong vút giật giật, chậm rãi mở ra đôi mắt thanh triệt như đá lưu ly kia.

Tiểu Lâm Tử đứng một bên nhìn thấy công tử nhà mình tỉnh lại, hưng phấn kêu một tiếng, bèn phải đi đến bên người hắn.

Có người lại so với y nhanh một bước vọt qua, lấy vị trí của y.

Cũng đẩy Sở Dật sang một bên, Sở Dật đáng thương suy yếu kia bị y đẩy, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Thượng Quan Vân Lãng có chút vô thố, muốn ôm lấy hắn, lại lo lắng thương thế trên người hắn, muốn nắm lấy tay hắn, lại nhìn thấy toàn là băng gạc dày đặc, đôi tay kia chỉ có thể vô thố cứng đờ ở không trung.

Mà trên mặt hưng phấn lại như thế nào cũng không che giấu được, vui vẻ, kích động, đau lòng, tự trách, đủ loại cảm xúc đều ở trên mặt y hiện lên.

Thượng Quan Hạo vừa mở con mắt thanh triệt trong suốt như đá lưu ly mang theo một mạt khó hiểu, cũng có một mạt sợ hãi, sợ hãi người xa lạ đột nhiên xuất hiện này. Thân mình dưới tình huống người khác nhìn không thấy, co rúm lại một chút.