Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 5.2: Hồng Sơn luận thơ



Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Cố Khinh Hàn, nữ nhân lôi thôi vỗ đùi: "Ai nha, ta cho rằng cho dù ngươi không phải là con nhà giàu, cũng phải có không ít mối quan hệ, không nghĩ tới, ngươi cũng giống như chúng ta à, có điều không sao đâu, còn thời gian một tháng, có thể từ từ tìm người tiến cử."

Nhìn dáng vẻ vẫn rất mơ hồ của Cố Khinh Hàn, nữ nhân lôi thôi an ủi nói: "Đúng lúc, hôm nay có một buổi đại hội thơ từ, nếu không, chúng ta cũng đi qua nhìn xem, có lẽ ở nơi đó, có thể thám thính được một vài tin tức, từ đó tìm được người tiến cử!"

Dứt lời, nữ tử lôi thôi bèn muốn đi qua kéo Cố Khinh Hàn, Lâm Phương tiến lên một bước, cản nữ tử lôi thôi ở bên ngoài. Người này, sao không biết lễ nghi như thế?

Dường như tự biết mình thất lễ, nữ tử lôi thôi đứng ở một bên xấu hổ, ngây ngô cười hì hì.

Còn tốt có một người xuất hiện, giải thoát tình hưống xấu hổ của mình.

"Bội Bội, ta cho rằng ngươi đã đi Hồng Sơn rồi, không nghĩ tới ngươi vẫn còn ở tửu lầu nha, có phải lại ăn ké người ta hay không?" Từ lầu hai tửu lầu nhìn xuống dưới, một nữ tử cười ha ha giễu cợt nữ nhân lôi thôi.

Cố Khinh Hàn nhìn kỹ lại. Nữ tử này, mặc một bộ cẩm y hình trăng non, màu hồng đào trên cẩm y dùng sợi tơ thêu ra từng đóa hoa mai nở rộ, từ làn váy kéo dài đến vòng eo, một cái đai lưng màu màu tím than buộc bó sát, hiện ra dáng người yểu yểu duyên dáng, cho người ta một loại cảm giác thanh nhã mà không mất đi vẻ đẹp quý giá, bên ngoài khoác một tấm áo choàng mỏng rộng rãi màu tím nhạt, mỗi một cử động khiến áo choàng hoàn toàn bay lên phấp phới, bên hông đeo một khối ngọc bội phỉ thúy, tăng thêm một phần nho nhã chí khí.

Một mái tóc vô cùng dài được buộc bởi dải lụa màu tím và trắng đan xen, tạo thành một kiểu tóc khá phức tạp, thật sự rất phù hợp với mái tóc đặc biệt xinh đẹp này, trên đầu cài một cái trâm ngọc phỉ thúy, sáng tạo khác lạ khiến dáng vẻ thanh thoát như trúc, thật sự khiến người ta cho rằng, nàng mang theo một cành trúc xanh ở trên đầu, lông mày lá liễu đen nhánh, càng lộ ra làn da trắng nõn tinh tế. Lúc nữ tử đi đường, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa thấy nhìn đã biết là người có võ công.

Cố Khinh Hàn hơi hơi tán thưởng gật gật đầu, khí chất của nữ nhân này rất tốt, nho nhã lại lộ ra giỏi giang.

"Ai nha, là ngươi nha! Lăng tiểu thư, sao ngươi cũng ở chỗ này? Không phải ngươi đi Hồng Sơn rồi sao?"

Lăng Phi Dạ nhợt nhạt cười: "Vừa mới gặp một người bạn cũ, nói chuyện vui quá, nhất thời quên mất giờ giấc, hiện tại đang định chạy đến Hồng Sơn đây!"

"Tại hạ Lăng Phi Dạ, có lễ!" Lăng Phi Dạ nhíu mày, nhìn về phía Cố Khinh Hàn, hơi hơi khó hiểu, y sinh sống ở đế đô hai mươi mấy năm, chưa bao giờ gặp nàng, chẳng lẽ nàng từ nơi khác lên kinh thành tham gia khoa cử?

"Cố Khinh Hàn!"

"Ha ha, thì ra ngươi tên là Cố Khinh Hàn à, tiểu sinh Quách Bội Bội, gặp qua Cố tiểu thư!" Nữ nhân lôi thôi vái chào Cố Khinh Hàn.

"Cố tiểu thư là từ nơi khác tới? Dòng họ Cố này, ở Lưu quốc, cũng là rất hiếm thấy đó!"

"Đúng vậy, từ nơi khác tới!" Cô đến từ thế kỷ 21, cũng coi như là nơi khác, cũng không hề lừa các nàng!

"Vậy chắc là Cố tiểu thư cũng tới tham gia khoa cử nhỉ! Mấy học sinh chúng ta, tổ chức một buổi đại hội thơ từ, cũng không biết Cố tiểu thư có hứng thú đi đến nhìn một chút không?" Lăng Phi Dạ cười nhạt mời, khuôn mặt tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, không hề khinh thường người khác, cũng không hề lấy lòng, chỉ là mời một cách hiền hòa.

"Không được, đại hội thơ từ, ta không hề có hứng thú gì, quấy rầy hứng thú của các ngươi!"

"Thật ra, lần này tuy rằng nói là đại hội thơ từ, kỳ thực là các học sinh thảo luận với nhau, bởi vì khoa cử sắp đến rồi, mọi người đều hy vọng có thể lấy được tam giáp (ba vị trí đứng đầu trong kỳ thi), quang tông diệu tổ (làm rạng rỡ tổ tông) !"

"Khoa cử? Nói cách khác, lần này chỉ mang tiếng là đại hội thơ từ, kỳ thực chủ yếu chính là thảo luận khoa cử?"

"Đúng vậy!"

Cố Khinh Hàn nhìn các nàng, nghĩ nghĩ, khoa cử liên quan đến xã tắc, tuyển chọn nhân tài đều là tuyển từ bên trong, đi xem cũng không sao!

"Như thế, bèn quấy rầy các ngươi!"

Lăng Phi Dạ cười cười: "Không quấy rầy, có chí dốc sức vì quốc gia, chúng ta đều hoan nghênh! Ha ha!" Dứt lời chìa bàn tay ra. Cố Khinh Hàn hơi hơi cười, cũng chìa bàn tay ra ngoài, nắm tay nhau.

Nữ nhân lôi thôi vừa nhìn một cái, tiến lên một bước, cũng muốn nắm lấy tay các nàng, hai người sợ tới mức không hẹn mà cùng thả lỏng tay, tránh tiếp xúc với nàng ta, rồi sau đó nhìn nhau cười.

Sau đó, ba người bèn kết bạn mà đi, đi thẳng về phía Hồng Sơn.

"Bội Bội, Lăng mỗ, có lời này không biết có nên nói hay không?" Trên đường, Lăng Phi Dạ do dự nửa ngày, không nhịn được nói ra.

Quách Bội Bội hơi sửng sốt: "Chuyện gì? Lăng tiểu tổ nói thẳng!"

"Thế này, nếu chỉ có mấy người chúng ta, dáng vẻ này của Bội Bội ngược lại cũng không sao, nhưng, ở Hồng Sơn, nhiều học sinh như vậy, đây có thể là hơi mất mặt hay không?" Lăng Phi Dạ châm chước mở miệng.

Cố Khinh Hàn nhìn Quách Bội Bội há to miệng đang không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Phi Dạ, khi tự nhìn nhìn lại quần áo trên người mình, toàn bộ lông mày nhăn thành hình chữ xuyên, trong lòng không nhịn được muốn cười to.

Những lời này, cô đã sớm muốn nói, đứng chung một chỗ với nàng ta, quả thực chính là tự làm mất hình tượng của mình.

"Nếu không, như vậy đi, Quách tiểu tổ ngài xem, không bằng Lăng mỗ cho vay một ít ngân lượng trước, giúp Quách tiểu tổ đặt mua một bộ quần áo, chờ ngày khác, trong tay Quách tiểu tổ có tiền dư giả, trả lại cho Lăng mỗ là được."

"Một bộ quần áo đắt lắm sao?"

"Không đắt, cũng không đắt một chút nào, đúng lúc trong nhà Lăng mỗ mở cửa hàng tơ lụa, không bằng Quách tiểu tổ bèn đến cửa hàng tơ lụa nhà ta, thay một bộ quần áo trước đi, đều là người quen của Lăng mỗ, Quách tiểu tổ mua hàng với giá giới thiệu là được!"

Không để ý Quách Bội Bội có đồng ý hay không, Lăng Phi Dạ trực tiếp đưa nàng ta tới cửa hàng tơ lụa của Lăng gia, chọn một bộ quần áo cho nàng ta.

Cố Khinh Hàn nhìn cửa hàng tơ lụa của Lăng gia, có chút khó hiểu, kiểu dáng tơ lụa này, còn cả vải dệt, đều không phải quá tốt, thậm chí có thể nói hơi không ổn, nhưng vì sao việc làm ăn vẫn đắt khách như vậy? Chẳng lẽ ánh mắt người đế đô đều kém cỏi như vậy sao?

Dường như nhìn ra được nghi ngờ của Cố Khinh Hàn, Lăng Phi Dạ giải thích nói: "Cửa hàng tơ lụa trong thiên hạ, lấy Mạch gia cầm đầu, ngoài Mạch gia, kiểu dáng vải dệt tơ lụa của nhà khác đều không tốt."

"Tại sao?"

"Ha ha, Cố tiểu thư có điều không biết, Mạch gia là người nắm giữ các ngành sản xuất đã lâu đời, toàn bộ kiểu dáng vải dệt trong thiên hạ, đều là do nhà các nàng thiết kế ra được, bất luận chúng ta thiết kế như thế nào, so ra đều kém hơn các nàng, cửa hàng tơ lụa của Lăng gia, ở đế đô còn coi như khá nổi danh, những nhà khác càng kém cỏi hơn!"

"Cũng may, Mạch gia không giống với Lục gia, Lục gia nâng giá lên, lũng đoạn thị trường, cố hết sức bóc lột bá tánh, mà Mạch gia, sản nghiệp trải rộng tam quốc, cho dù là ngành sản xuất nào, cũng là số một, nhưng các nàng lại có nguyên tắc, hàng hóa vô giá có bán chạy hay không, một khi giá cả đã được định ra, thì sẽ không sửa đổi, hơn nữa giá cả, đều là trong phạm vi bá tánh bình thường có thể tiếp nhận, càng quan trọng chính là, cho dù việc làm ăn của các nàng tốt hay xấy, mỗi một nơi, cùng một ngành sản xuất, sẽ chỉ mở một cửa hàng, cũng sẽ không mở cửa hàng thứ hai, mỗi một cửa hàng, đều có quy định hạn chế tối đa, bán xong thì thôi, cũng không chào hàng, bằng không, cửa hàng tơ lụa của mấy người chúng ta đều phải đóng cửa mất thôi!"

Lúc Lăng Phi Dạ nói, vẻ mặt hơi hơi khao khát, nữ tử truyền kỳ kia của Mạch gia, bằng sức của một người, xoay chuyển càn khôn, đẩy Mạch gia lên một đỉnh phong không người nào có thể so được, càng quan trọng hơn là, nữ tử truyền kỳ kia, tâm địa lương thiện, thích làm việc thiện, lưu dân lần này, quan phủ chỉ là trợ cấp một ít, phần lớn đều là do Mạch gia tự mình xuất tiền, trợ cấp bá tánh.

Cố Khinh Hàn cúi đầu suy tư, Mạch gia, cô đã từng nghe qua, lại chưa hề nghiêm túc tìm hiểu, xem ra sau khi hồi cung, phải gọi người đi điều tra rõ ràng nhất cử nhất động của Mạch gia.

Cố Khinh Hàn vẫn đang trong suy tư, nghe được giọng điệu khen ngợi của Lăng Phi Dạ, ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử thanh tú nho nhã, còn hơi ngốc nghếch đứng ở trước mặt.

Nhìn kỹ, đây còn không phải là nữ nhân lôi thôi kia sao? Quả nhiên, người đẹp vì lụa, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, cả người đều lộ ra khoan khoái nhẹ nhàng.

"Ta đã nói khuôn mặt của Quách tiểu tổ không tầm thường, thấy không, cái này ta đoán đúng rồi nhỉ! Ngươi nên cẩn thận trang điểm chỉn chu, đừng cả ngày mang theo dáng vẻ lôi thôi, cẩn thận về sau không lấy được phu lang!"

Quách Bội Bội được khen đến nỗi có chút ngượng ngùng, trên mặt nháy mắt đỏ, đợi nghe được một câu cuối cùng, có chút đau lòng mà nói: "Không có người nào sẽ vừa ý ta, ta nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, ngày ba bữa cơm đều không thể sắp xếp."

"Quách tiểu tổ lại đang tự sa ngã không chịu cầu tiến rồi, tiền tài là vật ngoài thân, cũng không phải là chủ yếu, đã là vàng thì ở chỗ nào cũng tỏa sáng!"

"Bộ quần áo này có đắt hay không, mất bao nhiêu ngân lượng?" Quách Bội Bội hơi hơi xấu hổ nhìn quần áo trên người, đã nhiều năm y chưa từng mặc quần áo mới, đang mặc quần áo cũ, đột nhiên mặc một bộ đồ mới, ngược lại cảm thấy có chút không ổn.

"Không đắt, một quan tiền thôi!"

"Úi, mất một quan tiền hả? Vậy ta đành từ bỏ, ta vẫn nên trả cho ngươi thôi!"

"Đừng đừng, ta chưa nói xong đâu, đấy là giá gốc, chúng ta là bạn bè, giảm giá cho ngươi một nửa, nửa quan tiền là đủ rồi!"

"Ôi, còn mất nửa quan à, vậy, vậy cũng quá đắt, tiểu sinh, tiểu sinh thật sự không mua nổi, tiểu sinh không có nhiều ngân lượng như vậy!"

"Quách tiểu thư quá khách khí, chút ngân lượng này, chờ khi nào trên tay Quách tiểu tổ có tiền dư giả trả lại cũng không muộn, Lăng mỗ không vội. Nhưng nếu Quách tiểu tổ lại mặc bộ trang phục kia đi đến, chỉ sợ thật sự phải thất lễ với người ta."

Dứt lời, túm Quách Bội Bội đi luôn.