Nam Nhân Gả Cho Bạo Quân

Chương 5



Ở bên này Phương Thiên Chước vừa mới hạ triều, Nam Môn Lương liền vội vàng nói cho y:"Hà công tử đánh Lạc quý phi, nháo nhào muốn bệ hạ đến phân xử."

Phương Thiên Chước hơi dừng lại bước chân:"Tranh Nhi?"

"Đúng vậy."

Phương Thiên Chước nhướn mày, khóe miệng bỗng chốc giương lên:"Ngươi thấy thế nào?"

Nam Môn Lương thành khẩn nói:"Vị Hà công tử này có chút khác biệt so với chúng ta điều tra."

Phương Thiên Chước gật đầu:"Trẫm cũng cảm thấy vậy."

Một tiếng "Hoàng thượng giá lâm" vang lên, trong điện tức khắc quỳ thành một mảnh, Hà Tranh cũng quỳ xuống theo, hai tay chống mặt đất, đầu gối lại treo lên không chạm đất.

Phương Thiên Chước liếc mắt nhìn cậu, bước đi vào.

Khâu Thủy Lạc bụm mặt, như hoa lê dính hạt mưa:"Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp a!  Tên Hà Tranh này thật sự quá lớn mật, hắn, hắn thế nhưng cũng dám đánh thiếp!"

Phương Thiên Chước dừng lại bước chân ở bên người nàng.

Sắc mặt Khâu Thủy Lạc đỏ lên một mảnh, tóc hỗn độn, vật trang sức quý giá cài trên tóc đều sai lệch, bộ dáng đáng thương bất lực, đâu còn bóng dáng diễu võ dương oai hàng ngày.

Nhưng dù nàng có ủy khuất, cũng không dám trực tiếp bổ nhào vào người Phương Thiên Chước cầu an ủi, chỉ dám quỳ ở trên mặt đất khóc ô ô.

Phương Thiên Chước nhíu mày nói:"Còn không mau đi thỉnh thái y tới xem vết thương cho quý phi?"

Lập tức có cung nhân lĩnh mệnh rời đi, Phương Thiên Chước đi tới ghế chủ vị ngồi xuống nói:"Tại sao lại nháo thành thế này?"

Hà Tranh ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, Khâu Thủy Lạc đã cướp lời:"Thần thiếp hiện tại tạm thời chủ quản phượng ấn, nghe nói Hà tướng quân vì bệ hạ mà dâng lên một nam xủng, mấy ngày nay vẫn luôn ở lại tẩm cung của bệ hạ, liền muốn tới đây muốn gặp mặt, vì hắn mà an bài một nơi ở, dù sao tẩm cung của bệ hạ... Để hắn ở lại đây có chút không hợp quy củ, nếu việc này đồn ra ngoài, thần thiếp sợ người ngoài sẽ nói về bệ hạ không tốt. Việc này vốn dĩ là bổn phận của thần thiếp, nhưng, nhưng thần thiếp vừa mới nói ra một câu, hắn, hắn thế nhưng dám nói trả rằng hắn là nam nhân duy nhất của bệ hạ, muốn ở lại tẩm cung của bệ hạ không muốn chuyển đi. Bệ hạ anh minh, tẩm cung của ngài, muốn ở lại cũng chỉ có thể là hoàng hậu! Hắn dã tâm bừng bừng như vậy, không hiểu quy củ, thần thiếp làm sao có thể mặc kệ không để ý tới? Thuyết giáo hai câu, không ngờ hắn lại đối với thần thiếp động thủ... Bệ hạ, ngươi phải làm chủ cho thần thiếp a!"

Thật không hổ là nữ nhân của hoàng đế, chỉ ngắn ngủi mười phút thời gian, lập tức có thể nghĩ ra lời nói dối nói có sách mách có chứng như vậy, nếu không phải Hà Tranh tự mình trải qua, chỉ sợ sẽ tin là thật.

Hà Tranh âm thầm tặc lưỡi, Phương Thiên Chước chuyển tầm nhìn về phía cậu:"Sự việc là như vậy phải không?"

Hà Tranh ngẩng đầu lên, tạm thời đem đầu gối chạm xuống đất nói:"Dĩ nhiên không phải, nàng nhục nhã ta, nàng.... "

Khâu Thủy Lạc ngắt lời:"Bệ hạ, từng câu chữ của thần thiếp đều là thật!"

Phương Thiên Chước nhíu mày:"Quý Phi đây là đang nghi ngờ năng lực phán đoán của trẫm sao?"

Sắc mặt Khâu Thủy Lạc trắng bệch:"Thần thiếp không dám.... "

Phương Thiên Chước lại một lần nữa đem ánh mắt chuyển lên trên người Hà Tranh:"Nói."

Hà Tranh nói tiếp:"Là nàng dùng lời nói đem nhục mạ ta trước, nàng nói cha ta đem ta tới cho bệ hạ hưởng dụng, lại nói móc ta chỉ sợ không phải là con thân sinh của cha ta, nếu không hắn làm sao có thể đối với con mình như vậy? Ta có chút không rõ, việc bị đưa đến chỗ bệ hạ là ta can tâm tình nguyện, toàn bộ Hà gia đều có cảm giác vô cùng vinh quang, như thế nào từ trong miệng Quý Phi nói ra giống như ta ở bên cạnh bệ hạ là đang vũ nhục ta? Hay là trong mắt Quý Phi bệ hạ không xứng với ta?"

Khâu Thủy Lạc giận dữ:"Ngươi nói hươu nói vượn!"

Hà Tranh vỗ mông ngựa, nói năng nịnh nọt hùng hồn:"Ta đây khẳng định là không cao hứng, nhưng ta cũng biết, ta là nam nhân của bệ hạ, nàng là nữ nhân của bệ hạ, huống chi quan lớn một bậc đè chết người, nàng là Quý Phi ta chỉ là một người thường..... " Hà Tranh lộ ra biểu tình bất mãn nói:"Cho nên dù lòng ta có vì bệ hạ mà bất bình, cũng nhiều ít nguyện ý nhìn ở phân thượng của bệ hạ mà cho nàng vài phần mặt mũi, nhưng nàng cư nhiên lại nói nương ta là.... Chẳng lẽ ta có thể tự lựa chọn xuất thân cho mình sao?"

Phương Thiên Chước sắc mặt âm trầm. Mẫu phi y chỉ là một vũ nữ bình thường, từ nhỏ bị nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, cũng thường xuyên vì xuất thân của mẫu phi mà phải nhận hết chế nhạo.

Khi còn nhỏ y cũng hay nghĩ là: Xuất thân há là thứ mình có thể lựa chọn sao?

"Sau đó ta liền chống đối nàng, nàng liền đánh ta... Vốn dĩ cung nữ của nàng đã đá ta một cước, nàng đã chiếm tiện nghi trước, ta tự nhiên cũng không thể đánh lại nàng, rồi nàng lấy lời nói nhục mạ ta, còn muốn đánh ta, ta tự nhiên không thể đứng im cho nàng đánh, vậy nên ta liền đánh nàng." Hà Tranh còn không quên khoác cho mình một bộ bạch liên hoa:"Nguyên bản loại chuyện này ta còn tưởng hai người chúng ta lén giải quyết là được rồi, nàng thế nhưng một hai muốn bệ hạ phải tới làm chủ, ngài vừa mới xử lí xong quốc sự, lại muốn ngài tới xử lý việc này, bệ hạ, ta thật sự không muốn ngài phải làm việc vất vả như vậy, hay là, ta đứng im cho nàng đánh lại là được."

Một tiểu dân đánh một cung phi là một đại sự lại bị cậu miêu tả thành chuyện hai hài tử đùa giỡn, ánh mắt Khâu Thủy Lạc nhìn cậu như đang nhìn một con quái vật.

Phương Thiên Chước nói:"Nếu đã như vậy, liền việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, Quý Phi liệu có nguyện ý?"

Phương Thiên Chước nói ra câu đó đã nói rõ quyết tâm của y, dù trong lòng Khâu Thủy Lạc có không cam lòng đến đâu chăng nữa, vẫn phải cắn răng nói:"Toàn ý do bệ hạ làm chủ."

"Đã như vậy, Quý Phi chiếm tiện nghi bằng lời nói, Tranh Nhi chiếm tiện nghi bằng tay, nể tình Tranh Nhi không đau không ngứa, quý Phi lại có chút thương tổn, như vậy bắt đầu từ hôm nay, quý Phi hải hảo dưỡng thương, Tranh Nhi bị cấm túc một tháng, lấy đó làm công bằng."

Khâu Thủy Lạc cắn chặt răng hàm, Hà Tranh nhăn mày lại, hai người đều cảm thấy đối với mình thật không công bằng.

Cấm túc cái quỷ gì? Cậu còn đang muốn xuất cung đây!

Giọng nói Phương Thiên Chước chuyển chuyển:"Mới vừa rồi là ai đá Tranh Nhi? Còn nhớ rõ?"

Hà Tranh sửng sốt, phản xạ có điều kiện giật giật ngón tay, trong lòng Khâu Thủy Lạc lại lộp bộp, cung nữ kia thì sắc mặt trắng bệch lập tức quỳ xuống.

"Nào, đến chỉ chân nào đá người, ân?"

Cung nữ kia tức khắc xụi lơ, điên cuồng dập đầu:"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"

"Chân trái, hay là chân phải?"

Cung nữ run như cầy sấy, lệ rơi đầy mặt xin tha, những người còn lại đồng loạt nín thở, trong điện cơ hồ tĩnh mịch.

Hà Tranh rốt cuộc ý thức được không đúng.

Tên Phương Thiên Chước này, tính tình hung bạo đã thấm nhuần cả vào trong xương, làm việc toàn dựa vào tâm trạng, giờ phút này chỉ sợ máu thị huyết kia lại dâng lên.

Khâu Thủy Lạc vừa mới đứng lên liền quỳ xuống:"Hồng Vân chỉ làm theo sai khiến của thần thiếp, bệ hạ, việc này đã qua đi, thần thiếp nguyện cùng Hà công tử hòa giải, thỉnh bệ hạ khai ân tha nàng một mạng!"

"Quý Phi chẳng lẽ cảm thấy được, có thể chi phối ý nghĩ của trẫm?"

Khâu Thủy Lạc sợ hãi:"Thần thiếp không dám!"

Phương Thiên Chước làm việc tùy tâm tùy ý, hận nhất là người muốn ngăn cản hành động của y, Hà Tranh nhìn đôi chủ tớ kia, cũng có chút mềm chân.

Cậu thật sự không cảm thấy người ta mới đá cậu một cái liền muốn chặt đi cái chân của họ, trên trán của cậu mồ hôi lạnh ứa ra, Phương Thiên Chước lại mở miệng:"Kéo xuống đi, hai chân toàn bộ chém."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên vì sợ hãi, sau đó là tiếng kêu la xin tha.

Hà Tranh nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên cao giọng nói:"Bệ hạ!"

Phương Thiên Chước nhìn cậu, Hà Tranh từ trên mặt đất đứng dậy, nguyên bản gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cố gắng trấn định nói:"Ta đột nhiên, đột nhiên nhớ tới, đá ta giống như không phải nàng.... Bệ hạ, hai ngày nay ta thân thể không khỏe, chóng mặt nhức đầu, thực dễ dàng xuất hiện ảo giác, bệ hạ có thể hay không chờ thân thể ta tốt hơn chút, chậm dãi ngẫm lại, lại một lần nữa chỉ ra và xác nhận?"

Nếu có người bởi vì cậu mà bị chặt đứt đôi chân, Hà Tranh chỉ sợ nằm ngủ sẽ gặp ác mộng.

"Xem ra bệnh của Tranh Nhi xác thực không nhẹ, lời vừa rồi trẫm mới nói với Quý Phi, ngươi vừa nghe qua đã quên luôn."

Cả người Hà Tranh cứng đờ.

Lạc Quý Phi trái phải muốn can thiệp vào ý nghĩ của Phương Thiên Chước, cậu làm sao lại muốn chi phối?

Hà Tranh ngưỡng mặt lên, đôi mắt lớn trừng y, cậu rất sợ hãi, cũng rất kiên trì, cậu rõ ràng chính mình không thể nào chấp nhận được việc Phương Thiên Chước vì mình mà đoạn đi đôi chân của ai kia, nhưng cậu lại sợ chính mình sẽ bị giết, lại không dám tiếp tục cầu xin.

Chỉ có thể giằng co.

Có người đi vào kéo cung nữ kia đi ra ngoài, một khắc sắp ra cửa kia, Phương Thiên Chước đột nhiên nói:"Thôi, vậy đợi Tranh Nhi hảo hảo ngẫm lại đã."

Một câu sinh, một câu tử.

Cung nữ kia tức khắc dụi lơ trên mặt đất.

Sống lưng thẳng tắp của Hà Tranh thoáng thả lỏng, thân thể hơi hơi phát run.

Cậu cần thiết mau chóng đẩy nhanh kế hoạch, mau mau rời khỏi hoàng cung, cậu thật sự sợ có một ngày trên người mình đột nhiên đeo lên lưng mạng người kiện cáo. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì chuyện của ta mà chết, Hà Tranh thật sự không nghĩ tới cả đời sẽ trải qua như vậy.

Trong điện dần dần tản đi, Hà Tranh nhìn xung quanh trái phải, cũng nhanh nhẹn lủi đi ra ngoài, nói là đi, không bằng nói trốn, nhưng cơ hồ đã chậm, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh:"Đứng lại."

Lạc Quý Phi nói cậu có thể bỏ mặc, giả vờ như không nghe thấy, nhưng Phương Thiên Chước..... Cậu không dám.

Hà Tranh phanh gấp dừng lại, chậm rãi xoay người, Phương Thiên Chước đang ở bên bàn mở ra tấu chương:"Lại đây mài mực cho trẫm."

Hà Tranh nhìn về phía Nam Môn Lương, ánh mắt người kia thập phần tinh ý chuyển ánh mắt ra phía ngoài, Hà Tranh giống như đao kề bên cổ mà chậm rãi đi tới.

Trong lòng đột nhiên nhảy ra một câu nói thê lương "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục".

Cậu chỉ từng ngẫu nhiên thấy qua cảnh mài mực ở trên màn ảnh, chân chính làm vẫn là lần đầu tiên, nhìn trái nhìn phải chỉ có một cái ghế ở dưới mông Phương Thiên Chước, chỉ có thể nhận mệnh đứng.

Mặc thỏi cầm ở trong tay, Hà Tranh chậm rì rì ở trên nghiên mực xoay vài vòng, sau một lúc lâu nghiên mực vẫn y nguyên, cậu nghi hoặc tại sao lại như vậy, liền phát hiện Phương Thiên Chước đang mặt vô biểu tình mà nhìn mình.

Hà Tranh cứng đờ, đang nghĩ hẳn là nên đổ thêm chút nước, sau đó liền phát hiện bên cạnh nghiên mực có một cái hộp nhỏ, bên trong đặt một cái muỗng nhỏ như cái lấy dáy tai ở hiện đại, dựa vào trực giác, cậu cầm lấy muỗng nhỏ, múc một giọt nước nhỏ vào trong nghiên mực.

Trộm nhìn sắc mặt của Phương Thiên Chước, tuy rằng khuôn mặt vẫn diện vô biểu tình như cũ, nhưng thần sắc bên trong đã ít đi vài phần âm lãnh.

Hà Tranh nhẹ nhàng thở ra, lại nhỏ thêm hai giọt, Phương Thiên Chước tức khắc nhíu mi.

"Thân là con cháu tướng quốc, không có ai dạy ngươi gia giáo, quy tắc, không ai dạy ngươi viết chữ?"

Đại não Hà Tranh cấp tốc vận chuyển, thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ:"Ta ở nhà.... Không được sủng ái, đều là thời điểm đệ đệ học tập trộm đi nhìn, có biết vài nét chữ, nhưng không biết mài mực như này."

Lại đóng vai đáng thương, cũng không biết Phương Thiên Chước có tin hay không, y đứng lên, Hà Tranh trong lòng hồi hộp, phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống, rất giống phần tử phạm tội đột nhiên bị cảnh sát bắt, chỉ kém đưa hai tay lên ôm đầu.

Phương Thiên Chước:"?"

Hà Tranh ý thức được mình phản ứng có chút thái quá, vội cúi đầu vỗ vỗ giày Phương Thiên Chước, còn thổi thổi:"Trên giày ngài dính đất, để ta vỗ cho ngài."

"Đứng lên."

Hà Tranh chỉ có thể đứng lên, Phương Thiên Chước cao hơn cậu, tùy tiện đứng đều có thể cảm giác được lực lượng dư thừa trên người y, Hà Tranh thấy y tới gần, cảm giác áp lực vạn phần.

Phương Thiên Chước nắm lấy cái tay cậu đang cầm mặc thỏi, trầm giọng nói:"Mài mực lúc đầu chỉ cần nhỏ một giọt thôi cũng được, muốn mài cần phải dùng lực đều đều, phải làm như vậy."

Hà Tranh vài tai trái ra tai phải, nỗ lực làm ra bộ dáng nghiêm túc học hỏi, nhấp miệng nghĩ tới La thái y.

Hiên giờ cậu bị cấm túc, cũng không biết một tháng sau sẽ như thế nào... Lại nói tiếp, ở cổ đại cấm túc là ba mươi ngày sao?

Phương Thiên Chước ngưng mắt, phát hiện hai mắt Hà Tranh đăm đăm như đi vào cõi tiên, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm Hà Tranh, đem mặt cậu từ phía trước chuyển hướng tới mặt mình, thanh âm âm nhu nói:"Nghe được sao?"

Hà Tranh tức khắc hoàn hồn:"Cái, cái gì?"

Tức giận ngưng tụ, ánh mắt Phương Thiên Chước tràn ra lạnh lẽo âm hàn, Hà Tranh bày ra dáng vẻ ủy khuất:"Bệ hạ biết rõ ta thích ngài, một khắc đều không nỡ rời xa ngài, bị ngài giận liền mềm cả người, đầu óc trống rỗng.... Còn dán lại gần ta như vậy cùng ta giảng dạy."

Cậu đúng tình hợp lý nói:"Ta đây, ta đương nhiên không nghe lọt tai."

Phương Thiên Chước:"....... "

Âm hàn tức giận rút đi, trong con ngươi Phương Thiên Chước lóe lóe, tựa hồ kinh nghi bất định.

Thích ngài, không muốn rời xa ngài, khi ngài tới gần liền mềm cả người, đầu óc trống rỗng....

Nói gì vậy, sao tim trẫm đột nhiên đập mạnh, hô hấp có chút khó khăn.

Tác giả có lời muốn nói:

Phương hoàng: Tim bồn chồn, khó thở, da đầu tê dại trị như thế nào?

Tranh Tranh: Đừng nóng vội, chờ ta và La thái y chạy trốn là được rồi!